Từ ánh mắt của Thượng Hồng, y lại đột nhiên nghĩ đến đôi mắt của Thượng Hương, bên dưới đôi mắt mỹ lệ quyến rũ hồn người kia vốn là người thế nào đây?

§

Đêm thu khuya hàn khí nặng nề, trời tối tắm nước lạnh thế này e Lý Mộ Tinh khó mà quên nổi. Y đang ráng sức dập hết dục vọng trong người. Lúc lăn vào bụi hoa cúc, y cảm giác sự mềm mại của thân thể ấy càng rõ ràng. Bóng đêm mờ mịt, ánh trăng lu mờ, mùi hương phảng phất trong khướu giác, tất cả đều thôi thúc, bản thân còn chưa phát hiện thì thân thể y đã có phản ứng rồi.

Đúng là phản ứng đáng sợ. Do gần đây y kềm nén dục vọng quá nhiều nên không thỏa mãn hay vì thủ đoạn gợi tình của tên Thượng Hương kia cao tay quá mức? Lõa nửa thân trên, Lý Mộ Tinh ngẩng đầu ngắm ánh trăng trong suốt trên cao nhưng lại vô thức nghĩ đến đôi mắt đan phượng sóng sánh đoạt hồn nhiếp phách kia. Đôi mắt thế ấy, con người như vậy, cả thói trêu đùa nửa thật nửa giả kia… Lý Mộ Tinh suy ngẫm mãi, nhất thời nhìn đến ngây dại mà thất thần đứng bên giếng nước. Gió khuya thổi lạnh thấu cả người.

Kết quả của việc hứng gió là hôm sau y nằm bẹp dí trên giường. Nhức đầu, hâm nóng, mắt thâm quầng, tứ chi rã rời, cổ họng sưng tấy, rõ ràng đã bị phong hàn nghiêm trọng.

Lý Mộ Tinh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuy giờ là thương nhân có tiếng tăm nhưng không hề tiêm nhiễm mấy thói hư tật xấu của các thương nhân bình thường. Chỗ y ở là căn nhà rất đỗi bình thường, trong nhà cũng chỉ có đôi phu phụ già họ Trần. Ngày thường Trần bá trông nom nhà cửa và cặm cụi làm miết trước sân còn Trần ma phụ trách nấu ăn và giặt giũ. Hai vợ chồng già không có mụn con, tuổi thơ Lý Mộ Tinh thì không đáng một đồng nên họ sống với nhau rất hòa thuận, không hề giống chủ tớ mà như một nhà ba người thì hơn.

Cách làm việc và nghỉ ngơi của Lý Mộ Tinh rất có quy luật, dù ngày thường có xã giao uống rượu tới khuya thì cũng quá giờ Dần đã thức dậy. Trước tiên y hoạt động gân cốt rồi chạy mười vòng quanh sân, sau đó gánh đầy hai lu nước và chẻ củi đủ cho một ngày, vận động gân cốt xem như rèn luyện thân thể. Những năm gần đây đừng nói là phong hàn nặng thế này, cả hắt xì y cũng chưa hắt qua cái nào.

Sau khi Trần bá và Trần ma thức dậy mà không thấy Lý Mộ Tinh chạy tới chạy lui trong sân, lu nước thì chưa gánh còn củi bếp lại chưa chẻ, hai cụ thấy bất thường nên vội chạy vào phòng của y, người còn đang ngủ mà. Hai lão nhìn nhau móm mém cười, đứa hài tử này, bình thường mình đồng da sắt tất bật hai nơi bản hiệu và phân hiệu, cuối cùng cũng có ngày làm tới mệt lả rồi đây. Hai cụ cũng không muốn làm ồn liền lặng lẽ ra ngoài, Trần bá quét sân còn Trần ma làm cơm.

Tới khi Trần bá quét sân xong và Trần ma nấu cơm rồi mà Lý Mộ Tinh vẫn chưa ra khỏi phòng. Hai cụ ngẫm thấy không bình thường, ngay cả lúc mệt mỏi y cũng không ngủ trễ tới vậy. Thế là hai ông bà lão lại chạy vào phòng, vừa lật chăn lên đã thấy mặt mày Lý Mộ Tinh nóng bừng còn thân người thì sốt hầm hập, sao mà ngủ quên cho được, căn bản là bệnh tới mụ mị rồi. Hai cụ cuống cuồng một hồi mới nhớ đi mời đại phu tới.

Đại phu tới bắt mạch một phát, phán ngay Lý Mộ Tinh bị trúng gió, tuyệt bút vung lên kê ra một đơn thuốc, Trần ma liền đi mua ngay. Vừa lúc Trần ma đang sắc thuốc thì Tiền Quý lễ sai một tiểu nhị tới hỏi. Lý do là hôm nay Lý Mộ Tinh không ra tiệm đúng giờ mà chuyện buôn bán của phân hiệu đang rất bận rộn, Tiền Quý Lễ đi không được nên mới sai tiểu nhị tới tìm Lý Mộ Tinh.

Lúc đó Lý Mộ Tinh còn đang vất vưởng, mơ màng nghe tiểu nhị ở phân hiệu đến thì tưởng cửa tiệm có chuyện gì, y liền quờ quạng gượng dậy mà đâu hay mình không còn hơi sức nào, mới gắng dậy đã thấy tê tái mém lăn quay xuống giường. Vì thế tên tiểu nhị sợ tới mức mau mắn nói “Không có gì, không có gì đâu” rồi chạy hộc tốc về báo lại với Tiền Quý Lễ.

Lý Mộ Tinh nghe không có chuyện gì mới an lòng, nằm trên giường một chốc đã mê sảng nữa, toàn thân nóng bức khó chịu nên tốc tấm chăn bông còn dày hơn vỏ bánh bao ra, miệng không ngừng lẩm bẩm. Tới khi Trần ma sắc thuốc xong, thừa dịp Lý Mộ Tinh còn đang sốt mê man liền đút thuốc cho thì y mới chịu ngủ yên.

Tiền Quý Lễ được tin rồi tay cứ vuốt ve bộ râu dài, tròng mắt láo liên không ngừng đoạn phái tiểu nhị đi báo tin cho Hạnh Tứ tửu phường. Nguyễn quả phụ vừa hay tin đã tức tốc tới chỗ Lý Mộ Tinh. Lúc thấy nàng bước vào cửa thì Trần bá và Trần ma cười đến híp mắt, nói chung hai cụ cũng giống Tiền Quý Lễ vậy, vốn cũng có ý tác hợp người quả phụ xinh đẹp này cho y. Giờ thấy nàng đến tận cửa thăm bệnh không chút kiêng dè thì thấy chuyện kia càng thêm khả thi, thế nên hai ông bà lão nhanh chân rút lui khỏi phòng để Nguyễn quả phụ ở lại một mình với Lý Mộ Tinh.

Thật ra lúc này Lý Mộ Tinh vẫn đang ngủ.

Nguyễn quả phụ thấy bộ dáng suy nhược của Lý Mộ Tinh hoàn toàn không giống hồi đó y lằng nhằng cù nhây ở Hạnh Tứ tửu phường thì cơn tức bỗng bốc hơi đâu hết. Nàng xỉa cái trán bệnh hoạn của y mà bảo: “Tên nam nhân yếu ớt như ngươi vậy, coi lần này còn không bẹp dí ra hả?” Thấy cái vết bị điểm ửng đỏ trên trán làm cơn giận mấy năm qua của nàng cũng tan mất, nàng cười rộ lên. Lát sau nàng lại sờ trán Lý Mộ Tinh thì thấy tay mình nóng hổi bèn vắt khăn lạnh đắp lên trán cho y.

Thình lình Lý Mộ Tinh đẩy tay nàng ra, miệng mơ màng “Không được chọc ta nữa” rồi trở mình ngủ tiếp. Nhưng Nguyễn quả phụ nào biết y nằm mơ thấy Thượng Hương lại bỡn cợt làm toàn thân y nóng bức, muốn trốn mà không có chỗ nào trốn mới đẩy ra theo phản xạ. Nàng cũng không nghe được câu nói mớ của Lý Mộ Tinh mà chỉ tưởng y sắp thức dậy. Một quả phụ như nàng ở trong phòng một nam nhân độc thân thế này vẫn thấy không ổn, sợ y thức dậy cả hai sẽ lúng túng nên nàng vội đi ra ngoài.

Lần đổ bệnh này của Lý Mộ Tinh đúng là ăn khớp với câu nói bệnh tới hệt sốt rét mà bệnh đi như kéo tơ. Từ trước đến nay, thân thể của y luôn khỏe mạnh nên không chống nổi cơn bệnh nặng thế này âu cũng do y thuật đại phu thấp kém. Không biết thầy thuốc kê đơn thế nào mà khiến y còn ho thêm, sau bảy tám ngày thì đã hết trúng gió nhưng cơn ho thì không thấy khá khẩm gì.

Tuy chưa khỏi hẳn nhưng Lý Mộ Tinh cũng ngồi không yên, vẫn còn nhớ đã hứa mang hai vò rượu cho Thượng Hương nên vừa ra ngoài y đã tức tốc chạy đến hàng rượu vùng bên. Mà còn phải âm thầm lén lút chứ để Túy nương biết y mua rượu của quán khác thì chỉ sợ ăn đòn gánh lên vai nữa. Mua rượu rồi y lại móc ra chút tiền mướn hai người gánh tới Thượng Hòa nam quán.

Khi này còn chưa đến giờ Ngọ nên dĩ nhiên trong Giám Phường đều im hơi lặng tiếng. Trên đường đi hầu như họ không thấy mấy ai, tới trước Thượng Hòa nam quán cũng phải gõ cửa hồi lâu mới có người ra mở.

“Vị đại gia này… ngài đến sớm quá…” Tên tiểu đồng còn đang dụi mắt ngái ngủ thì phát hiện người khách trước mặt đã từng thưởng cho mình mấy lượng bạc, thằng nhóc lập tức tỉnh táo liền, “Đại gia xin mời vào. Lần này ngài cần tới chỗ nào vậy? Tiểu Liễu nhi sẽ tức tốc dẫn đường cho ngài ngay.” Hóa ra nó là tiểu đồng đã dẫn đường cho Lý Mộ Tinh khi y tới đây lần đầu tiên.

Lý Mộ Tinh định nhấc chân lên đã kịp thu về, ho sù sụ mấy tiếng mới nói: “Ta không có đi đâu hết, chỉ tới tặng hai vò rượu cho Thượng Hương sau hậu viện thôi. Làm phiền tiểu ca nhi dẫn đường cho hai người này.” Nói xong y lấy chút bạc vụn nhét vào tay tiểu đồng.

“Đại gia muốn đưa rượu cho ai?” Tiểu đồng nắm bạc trong tay mà mặt mày sửng sốt, tưởng mình nghe lầm.

“Là Thượng Hương sau hậu viện, nhất định đừng dẫn lộn đường đó.” Lý Mộ Tinh cẩn thận dặn dò xong thì đi mất.

Hồi sau tiểu đồng kia mới hoàn hồn, nhét bạc vào túi, vừa dẫn đường vừa lẩm bẩm: “Chuyện quái dị năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều hơn. Cái rễ cây già chát đó mà cũng nở hoa được.”

Đã mấy ngày rồi Thượng Hương không thấy thư thả chút nào.

Tuy thuyết phục được Thượng Hồng nhưng suy cho cùng y vẫn là dạng không chịu an phận, Trịnh hầu đầu lại không phải loại nuôi thứ nhàn rỗi nên vết thương của Thượng Hồng vừa khỏi đã bắt y tiếp khách. Làm sao Thượng Hồng lại chịu miễn cưỡng cười chứ đừng nói đến chuyện chủ động lấy lòng khách. Diện mạo của y cũng không phải đặc biệt xinh đẹp gì nên khách thấy bộ mặt lạnh tanh của y thì còn hứng thú nỗi gì, đều khai sạch với Trịnh hầu đầu. Trịnh hầu đầu lại gọi Thượng Hương đến, nói rất rõ là tiểu quan không làm khách vui lòng được thì tất nhiên không cần lưu lại, mà sư phó không thể dạy tiểu quan ra trò dĩ nhiên cũng không cần giữ nốt, nam quán không phải chỗ nuôi loại ăn không ngồi rồi.

Thượng Hương không còn cách nào khác đành xun xuê cam đoan với Trịnh hầu đầu, trong vòng ba ngày nhất định sẽ thay đổi được Thượng Hồng. Hắn quay về hậu viện thấy bộ dạng chết dở của Thượng Hồng nên tức mình định vung tay đánh người nữa. Có điều Thượng Hồng chỉ lạnh lùng nhìn hắn không chút tránh né làm hắn không nỡ xuống tay. Tính khí người này quả thật rất giống hắn năm đó, nhưng cũng có chỗ khác biệt. Thượng Hồng là con chim trong ngục, tuy đôi cánh bị cầm tù nhưng trái tim vẫn khát khao sải cánh, ngọn lửa âm ỉ luôn thiêu đốt trong đáy mắt. Dù mấy ngày qua y muốn chết nhưng ánh lửa kia không hề lụi tàn, còn đôi cánh của hắn thì chưa đủ cứng cáp đã bị bẻ ngang rồi.

“Ngươi đã chọn con đường sống thì giở bộ dạng chống đối này cho ai xem hả?” Hạ tay xuống, khuôn mặt của Thượng Hương đanh lại. Nếu Thượng Hồng không để hắn hòa nhã được thì hà cớ gì phải nhọc công thương hại. Ở chốn này, lời ngon tiếng ngọt chỉ làm người ta nghĩ ngươi đang giả mèo khóc chuột thôi.

Thượng Hồng trắng tái cứng rắn đáp lại: “Hạng người như ngươi vốn không hiểu được cái gì gọi là tôn nghiêm. Cho dù… cho dù ta đã… ta cũng tuyệt đối không hạ mình làm mấy chuyện nịnh hót vô liêm sỉ đó…”

Thượng Hương mỉa mai nhìn Thượng Hồng: “Ra ngươi vẫn thanh cao như vậy. Đáng tiếc thanh cao không đổi được cái mạng, ngươi không chịu khuất phục thì Trịnh hầu đầu sẽ không buông tha cho ngươi. Ngươi cũng không biết tự mình soi gương coi bản mặt ra sao, Trịnh hầu đầu không có kiên nhẫn chờ ngươi đâu. Ngươi muốn chết thì cứ việc chết, đừng liên lụy luôn ta.”

“Ngươi là sư phó huấn luyện của nam quán, ta liên lụy được ngươi sao?” Thượng Hồng khinh miệt nhìn Thượng Hương, “Bất quá ngươi muốn dùng thân thể ta kiếm đủ tiền thôi. Vậy dễ mà, cứ trói ta vào giường như ban đầu rồi hạ dược đi, không phải có thứ thích dạng đó à? Ta chỉ cần nhắm mắt coi như bị chó cắn là được.”

Thượng Hương tức giận sùng sục nhưng chỉ cười gằn: “Được, được lắm, coi như ta lãng phí lòng tốt lo cho ngươi, muốn ngươi sống mấy ngày dễ chịu một chút mà còn không biết cảm kích. Ngươi đã sẵn sàng hầu hạ khách thì ta cũng nhiều chuyện an bài cho ngươi. Đến ngày ngươi kiếm đủ tiền trả cho ta thì con mẹ nhà ngươi có bị hành hạ tới vất vưởng ta cũng không rảnh xen vào.”

Hắn làm một hơi khiến giọng cũng khan tiếng rồi phất tay áo bực bội bỏ đi. Đêm đó hắn theo lời cột Thượng Hồng vào giường rồi bỏ mặc đó để quy công sắp đặt khách cho y. Sau đó hắn mới biết đêm ấy quy công an bài ba tên khách cho Thượng Hồng, kết cuộc y thật sự bị hành hạ tới sắp chết. Máu trên người y thấm ướt cả giường nhưng càng khiến ba tên biến thái kia vô cùng thỏa mãn, chúng thưởng khá nhiều bạc cho y. Trịnh hầu đầu cảm thấy y làm lợi được nên bảo Thượng Hương chiếu cố tốt cho Thượng Hồng.

Thượng Hương cố tình muốn Thượng Hồng nếm thêm chút đau khổ nên hai ngày sau mới đi gặp Thượng Hồng. Căn phòng nhỏ xíu tràn ngập không khí lạnh ngắt, dù sao y cũng là tiểu quan mới tới, không thể giống với Thượng Kỳ có người chuyên hầu hạ bên cạnh. Thượng Hồng kiệt quệ nằm trên giường, khí sắc uể oải cùng với sắc mặt trắng nhợt, lúc Thượng Hương tới thì cũng đúng lúc y vừa tỉnh dậy, đang ráng xuống giường lấy nước uống.

Thượng Hương rót nước rồi đút cho Thượng Hồng, y hớp mấy ngụm mới yếu ớt nhìn Thượng Hương: “Lần này ta kiếm được bao nhiêu bạc?”

Thượng Hương nhấc cặp mày đan phượng nhìn kỹ Thượng Hồng một hồi mới lên tiếng: “Sao vậy? Giờ muốn kiếm tiền cho hắn sao? Nói cho ngươi biết, cỡ giá của ngươi muốn tự chuộc thân thì ít nhất cũng phải tích góp trên bảy tám năm. Có điều cái kiểu liều mạng vầy thì mới một hai năm thôi cũng đủ toi mạng rồi.”

Thượng Hồng khẽ xoay người làm động đến vết thương, y hít sâu một hơi: “Ta muốn mua chút thuốc, y thuật đại phu các ngươi mời tới thấp kém quá, để bọn hắn trị thì sợ hết tháng này ta cũng chưa xuống giường được.”

“Ngươi biết y thuật sao?” Đôi mắt đan phượng của Thượng Hương bỗng sáng lóa, khuôn mặt tức khắc tràn đầy ý cười, “Vậy hay lắm, ta vừa nghĩ ra cách kiếm thêm tiền. Chỉ cần để ngươi coi bệnh cho các tiểu quan, ai mà không đau đầu hay đau nhức cơ bắp, vậy cũng thu được chút tiền chẩn bệnh. Đúng rồi, trước khi ngươi kiếm đủ tiền trả ta thì tất cả tiền thưởng và tiền chữa bệnh đều là của ta hết.”

Thượng Hồng trợn tròn mắt, đớ người nhìn Thượng Hương. Tên này… tên này…

“Thượng Hương ta cũng không phải là người tán tận lương tâm, ta sẽ trả tiền thuốc men cho ngươi.” Thượng Hương lục lọi trong phòng một hồi thì moi ra được giấy và bút, thấm chút nước rồi nhúng mực, thấy Thượng Hồng chật vật ngồi trên giường hắn mới nói: “Ngươi nói đi, ta viết cho, muốn mua thuốc gì ta mua giùm ngươi.”

Cả người Thượng Hồng run rẩy, rõ ràng đã tức giận muốn hộc máu nhưng ngồi dậy cũng còn khó khăn thì làm gì được Thượng Hương, y đành kê ra từng liều thuốc.

Thuốc của Thượng Hồng kê đơn quả thật cực kỳ hữu hiệu so với mấy người đại phu trước, mới hai ba ngày y đã xuống giường được. Nhưng ngặt nỗi lúc ấy y mất máu quá nhiều nên toàn thân mất sức, sắc mặt cũng nhợt nhạt hẳn. Dù vậy Thượng Hương cũng rất vui vẻ, hắn ngồi trước mặt y rồi đưa tay trái ra.

“Làm gì?” Thượng Hồng vừa thấy hắn mắt đã nheo lại, khuôn mặt không có chút thiện cảm.

“Chẩn mạch chứ gì.” Đôi mắt đan phượng của Thượng Hương cười tươi đến nhíp lại, “Lúc trời trở thu ta cứ thấy đau lưng hoài, khốn nỗi trong người không có tiền mà cũng không kiếm ra tiền được. Nếu biết ngươi rành y thuật ta đã không cần miễn cưỡng chịu đựng lâu vậy.”

Gương mặt Thượng Hồng thờ ơ: “Không phải ngươi suốt ngày ve vãn mấy tên tiểu tử trước tiền viện kiếm tiền uống rượu sao? Uống đã rồi ngủ, còn có chỗ đau lưng à?”

Tâm tình của Thượng Hương tốt tới nỗi phản chiếu cả trong ánh mắt, hắn tươi cười: “Ngươi làm sao biết được, nhớ năm đó ta cũng là hồng bài vang danh lừng lẫy nơi đây. Khi khách đông nhất thì không mười cũng sáu bảy người, Trịnh hầu đầu sợ ta kiệt sức nên luôn tẩm bổ cho ta mọi đàng. Lúc đó không biết thân thể không được bình thường, thời gian sau thì mình mẩy cũng thấy không ổn, cả ngày cứ rệu rã. Hây, ngẫm nghĩ lúc ta hai mươi hai, hai mươi ba tuổi mới hào hoa phong nhã làm sao, giờ nếp nhăn trên mặt hằn càng nhiều nên không còn khách yêu thích nữa. Thời đó một ngày thật là khổ sở, tới giờ lâu lâu bệnh đau lưng vẫn tái phát.”

Điển hình của chuyện trác táng quá mức, tinh khí hao tổn nên mới lão hóa nhanh vậy, sự khinh thường trong mắt Thượng Hồng càng tăng thêm. Y âm thầm phỏng đoán, Thượng Hương nhiều lắm cũng không quá ba mươi nhưng khóe mắt lại giống người hơn bốn mươi mấy tuổi, thật sự là tự chuốc lấy mà. Y tùy tiện bắt mạch, cũng không chẩn đoán kỹ đã kê bừa một đơn thuốc, uống vào không chết người nhưng cũng không chữa gì.

Thượng Hương năng nổ đi mua thuốc, khi quay về thì vừa vặn thấy Lý Mộ Tinh đi lại từ hướng nam quán, đôi mắt hắn loáng lên liền đón đường.

“Coi kìa Lý đại lão bản, đúng là hữu duyên mà, nô gia vừa ra ngoài đã gặp được ngài rồi.”

Lý Mộ Tinh đưa rượu nhưng không bước vào nam quán vì không muốn chạm mặt với Thượng Hương, sợ tên kỹ nam kia trêu chọc mình nữa. Y tức không nổi mà bực cũng không xong nên thầm nghĩ tránh mặt là hay nhất, đâu ngờ không bước vào nam quán cũng chạm mặt hắn làm y đánh một hơi sườn sượt, dừng chân đợi Thượng Hương bắt kịp mới nói: “Ta đem hai vò rượu tới cho ngươi trước, vừa nãy đã bảo người khiêng vào rồi, ngươi mau vô trong đi… Khụ khụ… khụ…”

Chưa nói hết câu y đã ho sù sụ.

“Ô, trông bộ dáng ngài lừ đừ vậy mà còn đưa rượu cho nô gia, ngài làm nô gia không biết thẹn thùng rồi.” Thượng Hương ngả người tới trước, thấy vẻ mặt đề phòng của Lý Mộ Tinh thì mím môi mỉm cười, đoạn đưa tay vỗ ngực y: “Thong thả nào, đã thấy thông khí chưa?”

Lúc này hắn dùng giọng nói nghiêm chỉnh của mình, chất giọng trầm thấp đầy sức lôi cuốn mang theo cảm giác quan tâm, người nghe được cũng thấy lòng ấm áp.

Lý Mộ Tinh chỉ cảm thấy Thượng Hương vỗ ngực mình mấy cái không mạnh cũng không nhẹ mà như thông khí thật. Y ho thêm mấy tiếng nữa mới dừng được, cũng thấy cả người thoải mái hơn nên kinh ngạc nhìn Thượng Hương. Sao hôm nay tên này lại đổi tính vậy? Cũng không biết ngữ khí của Thượng Hương là do đâu, lần này y nhìn Thượng Hương đã thuận mắt hơn rất nhiều. Thầm nghĩ người này cũng không phải hoàn toàn không có chỗ nào tốt, nếu ngày thường cư xử như vậy thì nội nghe tiếng nói thôi cũng đủ làm người ta thư thái rồi.

“Lý đại lão bản, ngài đừng nhìn nô gia như vậy, nô gia thấy… tim mình đập loạn xạ ấy…” Thượng Hương ôm ngực tỏ ra thẹn thùng.

Chút tưởng tượng đẹp đẽ của Lý Mộ Tinh vừa chớm đã tan tành, y lại lên cơn ho, vừa ho vừa nói: “Ta còn có việc, ngươi về đi.” Dứt lời y nhanh chân vòng qua Thượng Hương đi thẳng.

Thượng Hương khẽ cười nắm lấy tay Lý Mộ Tinh: “Đùa với ngài thôi. Thấy hôm nay Lý đại lão bản đặc biệt mang rượu tới nên ta không trêu ngài nữa. Đã tới rồi sao vội đi vậy chứ? Dầu gì cũng phải để ta cảm tạ ngài tận tình một lần. Ngân phiếu lần trước và rượu lần này đủ cho ta sống mấy ngày khoái hoạt rồi.”

Lý Mộ Tinh vốn muốn vùng tay hắn ra nhưng vừa nghe câu này khuôn mặt y đã sa sầm: “Ta đưa ngân phiếu và rượu không phải để ngươi hưởng lạc sung sướng. Tuy thân ngươi ở cổng kỹ quán, tuổi già sắc phai nhưng cũng không phải hoàn toàn không có kế sinh nhai. Nếu chịu cần cù thì chưa hẳn không thể sống tốt, nhưng ngươi cứ ham hưởng lạc vậy thì lần sau còn ai cho ngươi bạc nữa hả?”

“Phải, phải, Lý đại lão bản nói rất chí phải, nô gia xin khắc ghi trong lòng.” Thấy sắc mặt tím tái của Lý Mộ Tinh, Thượng Hương chỉ bật cười ra tiếng, miệng vẫn trả lời trong khi tay lại kéo Lý Mộ Tinh vào nam quán.

Làm sao Lý Mộ Tinh lại không nhìn ra Thượng Hương ngoài miệng xơn xớt vậy nhưng tâm thì không phải thế. Trong lòng y thấy buồn bực, tâm trạng thất bại về việc ý tốt bị phủi lơ. Y cảm thấy có thể nói chuyện đàng hoàng với Thượng Hương lần nữa, dẫn một người quay về chính đạo âu cũng là một công đức nên mới đi theo Thượng Hương. Đầu óc mãi lo nghĩ vậy nên chưa phát giác hai người vẫn đang nắm tay nhau vậy mà đi vào nam quán.

Giờ này nam quán không có bao nhiêu người, trên đường đi bọn họ cũng không gặp ai nhưng lại để Thượng Kỳ nhìn thấy. Vốn Thượng Kỳ chỉ thức dậy đi giải, trong lúc vô tình đưa mắt ra cửa sổ mới thấy Thượng Hương và Lý Mộ Tinh tay trong tay đi vào hậu viện, sắc mặt của hắn lập tức khó coi, dung mạo thanh lệ hiện ra sự căm ghét.

Thật ra con người của Thượng Kỳ không có chỗ nào không tốt, chỉ trừ chuyện luôn tự phụ về sắc đẹp của mình. Trước khi hắn thành hồng bài nam quán thì còn đỡ, nhưng sau đó lại không thể chịu nổi việc ánh mắt của người khác không ngắm nhìn hắn. Trong đám người ăn chơi hiển nhiên phần lớn đều là loại háo sắc, bọn chúng thấy hắn tuổi trẻ xuân sắc thì vồ vập tâng bốc khiến hắn thêm kiêu ngạo, chỉ có Lý Mộ Tinh là bài xích hắn một lần.

Lần đầu Thượng Kỳ gặp gỡ Lý Mộ Tinh là trên một chiếc thuyền hoa, tất cả người tụ hợp trên khoang thuyền đều là phú thương danh tiếng trong thành được mời đến, Lý Mộ Tinh cũng nằm trong số đó. Lúc Thượng Kỳ đến nơi cũng là lúc Lý Mộ Tinh đang cáo từ với các thương nhân khác vì thương hào có chút chuyện. Khi ấy ánh mắt ai trên thuyền hoa cũng bị Thượng Kỳ thu hút, vị thương quan kia vốn là khách quen của Thượng Kỳ nên vừa thấy bóng dáng hắn đã quay sang giới thiệu với Lý Mộ Tinh, nào ngờ y chỉ nhìn hắn một cái rồi vội vã đi mất. Khi ấy trong lòng Thượng Kỳ đã có chút khó chịu, đến khi gặp lần thứ hai ở Phương Tụy hiên mới phát hiện Lý Mộ Tinh căn bản không hề nhận ra hắn. Điều này đã khoét sâu vào Thượng Kỳ, lòng ham hư vinh của hắn bị tổn thương nên bụng dạ xấu xa mới đem Lý Mộ Tinh mê man tới chỗ Thượng Hương. Hắn nghĩ ngay cả con người xinh đẹp như mình mà y cũng không để vào mắt thì càng muốn y qua đêm với tên kỹ nam già nhất trong quán, xem như hả hê một cơn.

Đến lần gặp thứ ba thì Thượng Kỳ nghe Lý Mộ Tinh hỏi thăm về chuyện của Thượng Hương. Chắc mẩm y đang tức giận với Thượng Hương nên hắn đắc ý cười thầm, cố ý moi hết những chuyện xấu nhất nghe được về Thượng Hương nói hết với Lý Mộ Tinh, cốt ý thêm dầu vào lửa. Bây giờ lại thấy rành rành cả hai đang nắm tay nhau đi vào hậu viện, Thượng Kỳ giận sôi cả người, giẫm chân mấy cái rõ mạnh xuống đất. Sao hắn lại quên tuy Thượng Hương đã già nhưng thủ đoạn tán tỉnh là bậc nhất trong nam quán. Tên thương nhân quỷ tha ma bắt kia, coi bản mặt đứng đắn vậy nào ngờ cũng là loại chống không nổi mấy màn trêu ghẹo, đúng là thứ có mắt không tròng, ngay cả lão đầu tử đó cũng để ý.

Không nói về Thượng Kỳ đang ở đây tức giận ra làm sao, Lý Mộ Tinh đang sửng sốt nhìn người vận hồng y trước mặt, bất giác buột miệng, “A, sao lại là ngươi?”

Thượng Hương kéo y vào hậu viện nhưng không dẫn vào phòng mình mà tới chỗ Thượng Hồng. Dĩ nhiên Lý Mộ Tinh nhận ra, hôm đó chính là y cởi trói cho Thượng Hồng, khi đó cũng mơ hồ đoán được khả năng chạy thoát của Thượng Hồng rất mỏng manh nhưng không thể mường tượng những chuyện Thượng Hồng phải trải qua sau đó. Chẳng qua lúc này nhìn nét mặt tái nhợt của Thượng Hồng, Lý Mộ Tinh cũng đoán ra chắc y đã chịu không ít đắng cay, trong lòng liền dấy lên một sự thương tiếc.

Thượng Hồng thấy Thượng Hương lôi một người vào nhưng vì nét mặt còn đang lạnh lùng, đợi đến khi nhìn rõ khuôn mặt của Lý Mộ Tinh y mới bất giác ngẩn người, sắc mặt cũng dịu lại. Dĩ nhiên y không hề quên gương mặt này, từ sau khi rơi vào hầm lửa thì đây là người duy nhất giúp đỡ y mà không mong báo đáp.

“Hai người quen nhau à?” Thượng Hương cũng có chút giật mình, rồi như đột nhiên hiểu ra điều gì, hắn cười rộ, “Vậy càng tốt.” Dứt lời hắn quăng gói thuốc cho Thượng Hồng: “Thượng Hồng, thuốc này để ngươi sắc.”

Khuôn mặt của Thượng Hồng biến sắc, còn đang định quăng trả thì đúng lúc Lý Mộ Tinh lại lên cơn ho. Y nhìn khí sắc Lý Mộ Tinh một hồi mới lên tiếng: “Chứng khí hư ứ đàm, trong cơn ho có suyễn, là mắc phong hàn sao?”

Lý Mộ Tinh ngớ người nhìn ánh mắt của Thượng Hồng, kinh ngạc trả lời: “Đúng vậy.”

“Do ngươi không chẩn trị kịp thời hay vì đại phu khám cho ngươi là thứ lang băm, thế nào lại để chút bệnh này thành ra vậy chứ? Nếu không ngại thì để ta bắt mạch cho ngươi thử.”

Lý Mộ Tinh nhìn Thượng Hồng, thấy dưới đáy mắt thon dài kia vẫn hừng hực ngọn lửa yếu ớt như hôm ấy thì thoáng thất thần, bất giác đưa tay cho Thượng Hồng bắt mạch.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Ánh mắt Thượng Hồng chăm chú nghe mạch. Hai người bọn họ, một kẻ thất thần còn một người nhập tâm, không ai phát hiện Thượng Hương đã lặng lẽ rời khỏi phòng. Ra ngoài trời thu lạnh buốt, Thượng Hương kéo áo lại rồi quay về phòng mình, liếc mắt thấy hai vò rượu đặt trên bàn, hai vò đều đầy rượu nhưng chỗ miệng bình có dấu hiệu bị tháo ra, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Rót một ly ra nhấp thử, nếm được mùi nước pha quen thuộc khiến Thượng Hương khẽ cười, cười xong hắn lại ngâm nga.

“Nhân sinh tựa như một bầu sương, ai người thanh tỉnh lại tự sầu…”

Rốt cuộc là rượu đắng hay mùi vị đưa người khác may áo xuất giá cay đây? Ai có thể phân biệt rõ ràng…

“Sống một ngày… rượu một vò…”

Hắn chỉ cần có rượu là đủ, hôm nay có rượu hẵng cứ say, ngày mai uống gì còn ai quan tâm.

Phải rồi, không thể uống rượu được, còn phải đi tìm Lý Mộ Tinh thu tiền chẩn bệnh, vậy có thể uống thêm mấy ngày nữa. Những tháng ngày tốt đẹp còn lưu với người khác đã qua rồi.

***

Lý Mộ Tinh đi từ phòng Thượng Hồng ra nhìn chằm chằm phương thuốc trên tay. Dĩ nhiên y không rành gì nhưng không hiểu sao bản thân lại tin tưởng đơn thuốc này sẽ chữa hẳn bệnh ho của mình. Chắc do ánh mắt Thượng Hồng lúc viết bài thuốc tràn ngập tự tin, đó không phải là đôi mắt của một tiểu quan cam chịu mà giống như một người tài hoa đầy nét hăm hở. Có lẽ ban đầu y cũng là một người thỏa ý tự nhiên, chẳng qua rơi vào chỗ thế này thật là đáng tiếc. Từ ánh mắt của Thượng Hồng, y lại đột nhiên nghĩ đến đôi mắt của Thượng Hương, bên dưới đôi mắt mỹ lệ quyến rũ hồn người kia vốn là người thế nào đây? Lý Mộ Tinh ngẫm nghĩ thế lại tiếp tục thất thần, cũng không tập trung nói chuyện với Thượng Hồng được, mới mấy câu y đã xin cáo từ.

Ra khỏi phòng, đi được vài bước y đã thấy Thượng Hương ngồi vắt vẻo trên hòn giả sơn, hai chân khẽ đung đưa mà nhấm nháp rượu. Lý Mộ Tinh đi tới thì mùi rượu pha lẫn hương thơm nồng nặc phả tới làm y khẽ chau mày, với tay cầm lấy bầu rượu: “Con người của ngươi thật tình… rượu là món cho chuyện vui, sao ngươi lại uống như thế hả?”

Tay Thượng Hương trống bình rượu mới phát giác bên cạnh có người, hắn nhướn đôi mắt đan phượng ngà say khúc khích cười: “Lớn cũng là uống mà nhỏ cũng là uống, trời đẹp cũng là uống mà âm u cũng là uống, vui vẻ cũng là uống mà khó chịu cũng là uống, ta thích uống thế nào thì uống thế ấy không được sao?”

“Ngươi thích uống sao thì cứ uống đi, ta không hơi đâu quản tới.” Lý Mộ Tinh hơi bực mình, hiếm thấy y có lòng săn sóc người ta mà người này lại không biết cảm kích, vẫn bất cần ôm rượu uống. Nghĩ đến tờ ngân phiếu y đã cho lúc trước, chỉ sợ không xài cho đúng mà thành tiền rượu mất rồi.

Nghĩ vậy Lý Mộ Tinh xoay người định đi nhưng tiếng của Thượng Hương lại vọng tới.

“Lý đại lão bản đi thong thả… nhưng hãy trả tiền chẩn bệnh và tiền thân giới của Thượng Hồng trước đã…”

“Ngươi—”

Lý Mộ Tinh hậm hực quay phắt lại định lên tiếng thì thấy Thượng Hương lảo đảo nhảy từ hòn giả sơn xuống. Đại khái đã uống khá nhiều nên hắn loạng choạng ngã về trước làm Lý Mộ Tinh vội tiến lên hai bước đỡ lấy Thượng Hương, y bực bội nói, “Sao ngươi không cẩn thận chút coi?”

Thượng Hương yếu ớt ngả vào lòng Lý Mộ Tinh, mím môi khẽ cười, rõ ràng đã không nhìn được đôi mắt y nhưng vẫn thì thầm: “…Hưm, hết thảy là mười lăm lượng bạc, đưa đây…”

Lồng ngực của Lý Mộ Tinh lại khó chịu, còn chưa kịp nói gì đã lên cơn ho. Thượng Hương miễn cưỡng vịn cánh tay y chống người dậy, một tay vừa vỗ ngực y cho thông hơi vừa nói: “Người đã lớn từng tuổi này rồi còn để nhiễm lạnh, thật không biết tự chăm sóc mình gì hết.”

Ánh mắt của hắn nhuốm men say, ngữ khí lại thân mật làm Lý Mộ Tinh không được tự nhiên, trong lòng dậy lên cảm giác ấm áp kỳ lạ giống như được sự lo lắng của người thân. Thấy tay của Thượng Hương dựa vào người mình sắp trượt xuống, y vòng tay ôm lấy hắn nhu hòa nói: “Ngươi uống say rồi, ta đưa ngươi về phòng.” Không thể tưởng tượng lúc người này uống say lại rất dễ gần so với thường ngày, bộ dáng lúc không ngả ngớn cũng thuận mắt hơn.

Nhưng Thượng Hương như không nghe Lý Mộ Tinh nói gì, toàn thân ngả vào tay y, bản thân lại duỗi tay ra rúc rích cười: “Không được đi, hãy đưa tiền đây… Đường đường là Lý đại lão bản, thế nào cũng không thể… không thể quỵt nợ được…”

Lúc này Lý Mộ Tinh có muốn giận cũng không nổi, chỉ dở khóc dở cười nhìn Thượng Hương sỗ sàng bấu lấy tay áo y chết cũng không buông. Thực sự không còn cách nào khác, y đành lấy ra chừng mười lăm lượng bạc vụn dúi vào tay Thượng Hương.

Thượng Hương cầm bạc rồi thì buông tay, hướng về Lý Mộ Tinh cười đầy quyến rũ: “Đại gia đi cẩn trọng, lần sau lại đến nữa.”

Thời gian qua hắn luôn gọi Lý Mộ Tinh là Lý đại lão bản, giờ đột nhiên đổi thành đại gia làm Lý Mộ Tinh ngớ cả người. Không biết sao trong lòng y có chút không thoải mái, nhất là thấy nụ cười quyến rũ đó càng có cảm giác không dễ chịu, bàn tay đang ôm người cũng buông ra làm Thượng Hương yếu ớt ngã trên nền cỏ, cứ vậy mà ngủ mất.

“Ngươi ngủ ở đây không phải muốn cảm lạnh à?”

Lý Mộ Tinh thì thầm một câu rồi cúi xuống ẵm Thượng Hương vào phòng. Đây là lần thứ hai y bước vào phòng của Thượng Hương. Lần trước không chú ý nên giờ mới phát hiện phòng Thượng Hương bày biện còn đơn sơ cũ kỹ hơn cả phòng Thượng Hồng. Xung quanh một không khí lạnh lẽo âm u, hơn nữa cả phòng nồng nặc mùi hương làm Lý Mộ Tinh thấy ngộp ngạt, y mở hết cửa sổ ra để ánh nắng tràn vào, hương khí cũng vơi bớt đi.

Thượng Hương trở mình trên giường, miệng lẩm bẩm mãi, Lý Mộ Tinh áp sát lắng nghe thì vẫn là mấy câu “đưa tiền đây,” bỗng nhiên thấy buồn cười. Vừa nảy ra ý, Lý Mộ Tinh lấy ra chút bạc vụn để vào tay của Thượng Hương, bàn tay kia lập tức nắm chặt khiến y giật thót người, ngẩng lên thấy Thượng Hương vẫn đang ngủ. Tuy cặp mắt diễm lệ kia đã khép chặt nhưng làn mi cong vuốt cực kỳ đẹp mắt, Lý Mộ Tinh mải mê ngắm nghía thì có chút hiếu kỳ. Sau lớp phấn kia tột cùng là khuôn mặt như thế nào?

Cạnh giường có chậu rửa mặt, có sẵn nước và khăn. Lý Mộ Tinh hết sức nhẫn nhịn nhưng vẫn dằn không được cơn tò mò, y thấm khăn rồi ngồi lên giường định lau mặt của Thượng Hương thì chợt nghe tiếng gọi ngoài cửa.

“Thượng Hương sư phó!”

Lý Mộ Tinh giật mình vội thu tay về, y vừa đứng dậy đã thấy một người bước vào. Cả hai đối mặt nhau thì đều là người quen biết.

“Thượng Kỳ tướng công.”

“Lý gia?”

“Sao Lý gia lại ở trong này?” Sắc mặt Thượng Kỳ kinh ngạc, trông thấy Thượng Hương nằm trên giường thì gương mặt thanh lệ sa sầm, “Lại uống say nữa, thật là, suốt ngày cứ uống rượu mãi.”

“Hắn thường xuyên uống rượu sao?” Lý Mộ Tinh nghe vậy thì nhíu mày.

Thượng Kỳ nói: “Trong quán, loại hảo rượu như hắn thì uống là chuyện thường ngày. Thật là đáng ghét, hắn đã đồng ý làm hương phấn giúp ta mà cứ trì hoãn mãi, tiền đặt trước cũng đã đưa. Hừ, nhất định là đi mua rượu rồi.”

“Hương phấn?” Lý Mộ Tinh nhớ đến cả phòng đều nồng nặc mùi hương.

“Đúng vậy, ngoại trừ dạy dỗ người mới ra, hắn cũng có bản lĩnh làm hương phấn nữa.” Bỗng chốc ánh mắt của Thượng Kỳ nhìn Lý Mộ Tinh đầy ám muội, che miệng mà cười: “Chẳng lẽ Lý gia không biết hương phấn Thượng Hương sư phó làm đều có tác dụng thôi tình à? Ngài không ngửi thấy hương phấn đầy người của hắn sao? Chỉ cần là nam nhân đến gần hắn thì sẽ không tự chủ được mà động tình, nói năng hành động gì cũng theo ý hắn cả.”

Sắc mặt của Lý Mộ Tinh biến đổi ngay tại chỗ, nhớ đến cơn không kềm chế được của mình hại y bị bệnh, không lẽ đều do tác hại của hương khí sao? Còn mấy lần y đối mặt với Thượng Hương mà mềm lòng, chẳng lẽ cũng do tác dụng của mùi hương luôn?

Vừa nghĩ thì thấy chuyện đúng là vậy rồi. Y cũng kỳ lạ, bản thân không hề thích nam sắc mà sao lại không phản cảm với việc vồ vập ôm ấp của Thượng Hương. Thì ra là thế, một cơn trĩu nặng bức lồng ngực Lý Mộ Tinh, y rũ mạnh tay áo bước nhanh đi.

Thượng Kỳ nhìn theo bóng lưng của y đắc ý cười rộ. Lần này còn không trị được ngươi