Lý Mộ Tinh, Lý Mộ Tinh, ngươi không biết ta, ta chẳng quen ngươi, từ nay về sau lại thành người xa lạ…

§

“Phịch!”

“Choang!”

Tiếng trước là tiếng hai người va vào nhau, tiếng sau là tiếng chén thuốc rơi xuống đất, Lý Mộ Tinh bị lực va chạm đẩy lui mấy bước. Hiện giờ tâm trí y đang quay cuồng, không hiểu cảm xúc mập mờ vừa tức tối vừa chua chát trong tim này là gì, căn bản chẳng còn lòng dạ nào nhìn xem mình đụng phải ai, vòng sang bên định đi tiếp thì chợt một hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi. Trí nhớ lập tức thoáng lên nụ cười tươi tắn đầy thật tâm của Thượng Hương, dáng cười đã khiến y cảm thấy không có cảnh vật nào trên thế gian có thể so bì.

Phút chốc y khựng bước, hồi tưởng đến cảm giác nóng hổi lúc Thượng Hương khẽ ấn vào môi mình, khi đó đã ngửi được mùi hương này. Chính là hương thơm này rồi. Y quay nhìn dáng người đang lom khom nhặt mảnh chén vỡ nhưng đập vào mắt lại là một màu rực đỏ.

“Thượng Hồng?”

Thượng Hồng dừng lại thản nhiên nhìn Lý Mộ Tinh, không nói lời nào cúi xuống nhặt tiếp. Lý Mộ Tinh thấy áy náy nên cũng ngồi xuống nhặt mảnh vỡ hộ y. Hương thơm kia càng ngửi càng rõ ràng, bất chợt nhớ Thượng Kỳ có nhắc đến dược thôi tình làm bàn tay Lý Mộ Tinh cứng đờ, y nhìn sang Thượng Hồng mà buột miệng.

“Ngay cả ngươi… cuối cùng… cũng suy đồi rồi…”

Người thiếu niên can trường lúc trước dù bị trói gô đi nữa nhưng đôi mắt vẫn ánh lửa bừng bừng nay đã mất rồi ư? Con người trước mắt đây cũng đã thay đổi hệt như Thượng Hương, trở thành một kỹ nam thích dùng mọi thủ đoạn rồi sao?

Cảm giác đau nhói không tên lại buốt lên trong lòng ngực, chua chát, phẫn nộ và đau đớn, còn có một xúc cảm chẳng biết diễn đạt cách nào. Tất cả đan quyện thành mớ cảm xúc hỗn độn khiến cơn giận dữ của Lý Mộ Tinh càng thêm bốc cao.

“Tại sao, tại sao chứ? Các ngươi… tại sao các ngươi đều như vậy…? Cho dù bất đắc dĩ rơi vào nam quán đi nữa, tại sao ngay cả tôn nghiêm của nam nhân các ngươi cũng vứt bỏ. Tô son điểm phấn để dụ dỗ nam nhân, còn thoa hương phấn khêu gợi tình dục lên người… Các ngươi muốn nam nhân khác đè tới vậy sao? Đúng là vô sỉ… đê tiện mà…”

“Chát!”

Thượng Hồng tát y một bạt tai nháng lửa, đôi mắt thanh dài phẫn nộ nhìn Lý Mộ Tinh.

“Ngươi bị chọc tức ở đâu cũng đừng tới đây trút hết lên đầu ta, ta không có nợ ngươi cái gì. Không ai muốn lọt vào chỗ này, muốn chết hay muốn tôn nghiêm là do tự ta chọn lựa, không can hệ gì tới ngươi!”

Quát vào mặt Lý Mộ Tinh xong, Thượng Hồng quay đầu bước đi, cũng không đếm xỉa đến mấy mảnh vỡ dưới đất nữa. Lý Mộ Tinh bị y tát một bạt tai đến ngây ngẩn, vết hằn đỏ trên mặt rát buốt. Y xoa bên má, đột nhiên bị đánh cho tỉnh ra mới phát hiện mình lại đi trút giận lên người vô tội, thực hổ thẹn quá đỗi. Tỉnh táo đầu óc rồi mới nhận ra, sau khi ra khỏi Tuyên Hoa lâu bản thân cũng không nhìn đường mà cứ theo thói quen đi ra hậu viện.

Thượng Hồng đi được vài bước lại thấy không cam lòng. Từ khi rơi vào chỗ quỷ quái này không gặp được người tốt lành nào, chỉ có mình Lý Mộ Tinh là Thượng Hồng thấy có hảo cảm, vậy mà giờ y cũng thành cái thứ vô lại không biết phân biệt thị phi thế này. Không hiểu sao vừa đụng mặt đã bị mắng nhiếc một hơi, mà còn rủa vào chỗ đau nhói nhất khiến y thấy vừa oan ức lại vừa cáu bẳn.

Quay người lại thấy Lý Mộ Tinh đứng đờ đẫn ra đó, tay ôm một bên má đầy hổ thẹn thì Thượng Hồng cũng thấy hả dạ. Y xỉa xỉa chóp mũi của Lý Mộ Tinh: “Vậy thứ như ngươi thì có gì tốt đẹp? Cùng lắm cũng chỉ là tên thương nhân mình đầy mùi tiền. Bụng dạ của ngươi mới chính là đê hèn, ỷ mình rủng rỉnh tiền tới đây chơi kỹ mà lại giả bộ thanh cao, còn dám vu tội cho bọn ta bôi dược thôi tình lên người để cám dỗ ngươi. Thực không biết vô liêm sỉ. Ta… Thượng Hồng ta tuy chịu khuất nhục cũng không cam lòng để ngươi vô duyên vô cớ chà đạp. Chỗ này vẫn còn nửa hộp hương phấn, ngươi cứ cầm đi cho bất cứ chưởng quỹ tiệm phấn son nào kiểm tra để xem rốt cuộc bên trong có thứ thuốc gì, trả lại sự trong sạch cho ta cũng tốt.”

Lý Mộ Tinh bị Thượng Hồng mắng một hơi thì cũng hết nhịn được. Dù bảo y vẫn còn chút hổ thẹn với Thượng Hồng nhưng vẫn cho Thượng Hồng chỉ nói toàn chuyện bâng quơ, y bác bỏ hết: “Ngươi muốn có thể diện thì cũng đừng ngậm máu phun người, ta không phải thanh cao thì ngươi cũng đừng làm ra vẻ vô tội vạ. Trong kỹ viện có dùng thôi tình cũng là chuyện thường thấy, ngươi cần gì phải phủ nhận. Còn nữa, nếu không phải cố tình thì sao ngươi phải dồi hương phấn làm gì? Ta vốn thấy ngươi tính tình cứng cỏi, chẳng may vận mệnh trớ trêu phải lưu lạc tới đây, thật cảm thấy thương tiếc cho ngươi vô cùng. Vậy mà rốt cuộc ngươi vẫn đắm mình trong trụy lạc, làm người ta muốn thương hại ngươi cũng không cách nào thương được.” Nói đến đây y lại nhớ đến Thượng Hương, tư vị không rõ tên kia lại cuồn cuộn dâng trào.

Thượng Hồng nghe xong thì tức giận đến nghẹn ngào, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Đầu óc của ngươi toàn chứa gỗ mục ướt sao hả? Được lắm… được lắm…” Lẩm bẩm mấy tiếng được lắm, y đột nhiên mở hộp hương phấn rẩy lên người Lý Mộ Tinh.

Lý Mộ Tinh cả kinh vội vàng né tránh, mà sao kịp chứ. Từ đầu tóc mặt mày cho tới vạt áo đều dính đầy hương phấn, mùi hương sực nức xông thẳng vào khướu giác.

“Ngươi— Ngươi—” Y vừa sợ thót mình lại vừa tức giận, tay phủi lia lịa bột phấn xuống đất nhưng không cách gì gạt mùi hương kia ra được.

Thượng Hồng cười lạnh lùng: “Không phải ngươi nói hương phấn này có tác dụng thôi tình à? Cứ đi đi, trong nam quán có đầy dẫy tiểu quan, sao không đi lấy bạc mà kiếm một tên… Phải rồi, không phải ngươi đã bao Thượng Hương rồi sao? Nếu thích hắn tới vậy thì đi tìm hắn trút cơn đi, ta thấy hắn đối với ngươi cũng không phải bình thường, chắc mẩm thích ngươi lại liền thôi, nhất định làm ngươi sung sướng còn hơn tiên nữa kìa.”

Thích? Thích… sao?

Bất chợt lồng ngực Lý Mộ Tinh nhảy thót, vừa phập phồng vừa nhoi nhói như muốn ngừng thở.

“Ngươi… vừa rồi ngươi… nói cái gì?” Y hớp hớp mấy hồi hệt như cá mắc cạn, khó khăn lắm mới nói được một câu.

“Cái con mẹ nhà ngươi, cả lỗ tai cũng—”

“Thượng Hồng!”

Thượng Hương bước ra từ chỗ khuất tối. Giờ hắn đã cột tóc lên, bóng cây che phủ khuôn mặt nên không thấy rõ biểu tình, chỉ nghe mỗi tiếng nói, “Không được vô lễ với khách.”

“Hừ!” Thượng Hồng phất tay bỏ đi, dù sao cũng mắng cho Lý Mộ Tinh một trận hả hê rồi.

Lý Mộ Tinh ngơ ngẩn nhìn Thượng Hương. Thích, thích, thích… một chữ này cứ chập chờn trong miệng y. Lời của Thượng Hồng như sực tỉnh người đang trong mộng, cơn đau buốt găm trong lồng ngực này chẳng lẽ là thích sao? Bắt đầu từ khi nào? Từ lần đầu tiên bị Thượng Hương chòng ghẹo hay lúc không kềm nén được mà đưa rượu tới, hay ngày đó bất chợt bắt gặp dung nhan tươi cười của Thượng Hương, hay từ mấy hôm chung sống hòa hợp với nhau? Thật ra đã bắt đầu từ lúc nào? Từ đầu đến cuối, y ba hồi đột nhiên thích Thượng Hương lại ba hồi tức giận vì hắn, không hề hay biết gì cứ dần dần đến gần… Cho nên khi thấy Thượng Hương đã được y bao mà còn xuất hiện ở Tuyên Hoa lâu, y giật thót mình lại cảm thấy trong lòng cuồn cuộn thịnh nộ; cho nên khi thấy Tống Lăng nắm tay Thượng Hương thì uống rượu vào cũng trở thành dấm chua; cho nên khi nhìn Thượng Hương rót rượu cho Tống Lăng y thấy hết kềm chế nổi mà muốn nhào tới đá văng Tống Lăng ra. Vì sợ bản thân thất thố nên y mới xông ra sảnh lớn tiếng tuyên bố sau khi thành thân sẽ không tới kỹ viện nữa, ném bầu rượu xuống đất xong thì không dám nán lại lâu hơn. Tất cả những điều này, tất cả những động thái này đều là do y thích… Thượng Hương… sao? Là thật hay là ảo giác đây?

Thượng Hương vẫn đứng dưới tàn cây nhìn Lý Mộ Tinh, thầm mong được nghe tiếng nói của y dù chỉ là một câu mắng chửi, nhưng y cứ đứng trơ phỗng ra đó. Thượng Hương vẫn chờ đợi nhưng bên tai chỉ có tiếng gió rì rào, đến khi đôi mắt bị gió thổi rát bỏng hắn mới nhắm mắt lại, lặng lẽ xoay người đi.

Tất cả đã kết thúc rồi. Tuy kết quả không như mong mỏi, nhưng mà… hãy còn chiếc noãn thủ lô nho nhỏ và hồi ức của mười mấy ngày qua.

“…Ta …thích… ngươi…”

Cơn gió lùa từ sau cuốn theo lời nói mê sảng gần như không nghe rõ, Thượng Hương chấn động toàn thân quay phắt người lại, ánh mắt nhìn Lý Mộ Tinh sáng chói như yên hoa trong màn trời đêm.

Nhưng đối diện với đôi mắt lóng lánh kia Lý Mộ Tinh một lần nữa lại chạy trối chết. Y điên rồi, đúng là mê muội thật rồi. Cớ sao lúc sắp thành thân y lại nói thích một người ngoài Túy nương chứ?

Thế mà Thượng Hương lại nở một nụ cười như trăm hoa đua nở, trong phút chốc xán lạn đến chói lòa.

“Cái tên thật thà này… chạy cái gì chứ? Chẳng lẽ… ta còn bảo ngươi lấy ta được sao…?” Mai sau chỉ sợ càng khó gặp nhau hơn, bây giờ còn không biết cho hắn nhìn lâu chút nữa. Thật là cái tên… đại ngu ngốc mà.

Đại ngu ngốc… Đại ngu ngốc… Đại ngu ngốc… nhưng mà… hắn lại thích cái tên đại ngu ngốc như vậy.

***

Trong thành Thượng Hòa có một con kênh đào, ở đây luôn tấp nập diễn ra cảnh vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy. Ban ngày là lúc hàng hóa đi đi về về náo nhiệt nhất, đặc biệt gần đến tháng tới thì càng bận bịu hơn. Các thương gia đều giăng đuốc dọc khắp hai bên sông để kiêm kê hàng hóa vào ban đêm, lý do là trước khi vào đông họ phải dỡ hàng cho hết. Khi mùa đông tới nước sông sẽ đóng băng đến hai tháng trời, trong thời gian đó các thương gia phải sống nhờ vào mớ hàng hóa này.

Ngay lúc đám người làm đang chuyển hàng đầy khí thế thì bỗng một tiếng gào xé họng vang lên, cả đám sững người ngoái nhìn về hướng tiếng la ó. Dưới ánh lửa chập choạng thấy một người đứng ở bờ sông, tay cầm bình tu ừng ực, vừa nhìn đã biết là nốc rượu.

“Xì, thứ nát rượu ở đâu mò tới đây say xỉn!” Một tên khuân vác lớn tiếng quát mắng.

“Mã lão tam, con mẹ nhà ngươi không uống được rượu rồi thấy thèm hả? A ha ha ha ha…” Lại có một tên khác phụ họa làm đám người cười rần theo.

“Các huynh đệ hăng hái chút nữa đi. Làm xong rồi muốn uống rượu thì cứ theo ta tới tửu quán, còn không uống thì về nhà mà ôm lão bà…”

“Mà nè, hây dô, một người làm không hết đâu, hây dô, các huynh đệ phải giúp một tay mới được, hây dô a…” Tiếng quát tháo kia lại rống lên còn gấp ba lần lúc nãy.

“A a a… A a! A a…!” Người ở bờ sông kia ném bình rượu xuống nước rồi lại gào lên, “Không thể nào… không thể nào… không thể nào được… A a a! …Không thể nào mà…”

Gào tới nửa nén hương thì đám khuân vác kia cũng chịu hết nổi mới quay sang hét lại: “Ê cái tên be bét kia, la đủ chưa hả? Trong nhà chết người sao chứ? Gào xong thì mau cút—” Còn chưa dứt lời đã thấy người ở bờ sông kia lảo đảo muốn quay đi, nhưng thế nào chân lại loạng choạng, tay quơ quàng loạn xạ rồi trượt ngã xuống sông.

“Ùm!”

Tiếng nước văng lớn tới độ mấy người khuân vác khác cũng phải chú ý, tức tốc có mấy người quăng hàng chạy tới bờ sông mới thấy một người đang vùng vẫy dưới nước. Mấy người làm kia vội vàng cởi quần áo ra rồi nhảy xuống cứu người.

“Ây da, trời giờ mà xuống nước còn không chết cóng sao hả?” Không biết là ai nói câu này, lại có một người khuân vác khác vội chạy đi tìm nước gừng.

Không lâu sau cũng đã cứu được người lên, dù không động đậy gì nhưng vẫn còn thở, chỉ không biết là say bí tỉ hay mê man thôi. Qua một hồi thì nước gừng cũng tới, mấy người cứu người uống xong mới nhớ cho người rớt xuống sông kia một ngụm. Dưới ánh đuốc lại có một người đầu lĩnh trong đám nhận ra.

“Đây không phải Lý lão bản của Bảo Lai thương hào sao? Mã lão tam, ngươi kêu hai người tới đây khiêng y trở về coi.”

***

Mãi tới chạng vạng hôm sau Lý Mộ Tinh mới tỉnh lại khiến Trần bá và Trần ma quáng quàng cả lên, nửa đêm cũng mời đại phu đến chẩn mạch. Đại phu bảo y không có gì nghiêm trọng mà chỉ là uống nhiều rượu quá thôi, ngủ một giấc sẽ không có gì đâu. Hai ông bà lão chưa từng thấy Lý Mộ Tinh quá chén đến cỡ này, thật làm hai cụ sợ muốn điếng hồn. Tới trời sáng hai người mới nhớ đi cầu viện Nguyễn quả phụ, mẩm rằng Nguyễn quả phụ đã là lão bản nương của tửu phường làm rượu thì hiển nhiên sẽ biết cách giải rượu.

Nguyễn quả phụ nghe xong thì kêu tiểu nhị đưa chai thuốc giải rượu cho y. Nếu không phải tục lệ không cho phép nam nữ hai bên gặp nhau trước khi thành thân thì nàng đã đích thân đi rồi. Nhất định phải xách lỗ tai Lý Mộ Tinh mà mắng một trận cho y chừa, bây giờ nàng cũng chỉ biết nhịn mà thôi. Đợi tới khi thành thân rồi nàng phải rèn luyện tửu lượng của Lý Mộ Tinh thêm nữa mới được.

Lý Mộ Tinh vừa tỉnh dậy thì Trần bá và Trần ma đã mừng quá chừng, quýnh quáng bao lấy y hỏi đủ thứ này nọ. Mà đầu Lý Mộ Tinh thì đang đau như búa bổ, không nghe thủng được câu nào nên vội than đói bụng khát nước mới đẩy được hai cụ ra ngoài. Lúc này y mới hít thở một hơi nhẹ nhõm, bóp trán hồi tưởng lại đã xảy ra chuyện gì.

Đêm qua… đêm qua y nói: “Ta thích ngươi…” bằng giọng điệu hoài nghi và cảm giác vẫn không cách nào nhận rõ trong lòng. Chỉ thì thầm khẽ mà không ngờ Thượng Hương lại nghe thấy. Y thật không nghĩ Thượng Hương sẽ quay đầu lại, nhưng đôi mắt long lanh đó khiến lòng y xúc động muốn ôm chầm Thượng Hương vào lòng, thế nên trong nháy mắt sự mập mờ đã được xác nhận.

Y thích Thượng Hương, đây là sự thật không cách nào chối bỏ nữa rồi. Ôm vò rượu tới bờ sông, y vừa uống vừa suy nghĩ tại sao mình lại thích Thượng Hương chứ? Ở Thượng Hương y thật nhìn không ra điểm đặc biệt nào khiến cho y yêu thích được. Cần cù, nghiêm chỉnh, biết vươn lên, nỗ lực, cố gắng… những ưu điểm này Thượng Hương đều không có cái nào, mà điều quan trọng nhất chính là Thượng Hương còn là một nam nhân. Bất kể hắn có ăn mặc ra sao, nói chuyện thế nào, cử chỉ có nhu mì tới đâu đi nữa cũng không cách nào trở thành nữ nhân được. Y không thể nào thích một nam nhân được, không thể nào, tuyệt đối không thể nào…

Uống hết rượu thì y cũng kết luận xong, y không thể nào thích Thượng Hương được nên mới quay về phía bờ sông mà gào lên. Không thể nào… không thể nào… Ù ồ nghe có ai quát cái gì nên y mới quay lại, sau đó… té xuống nước… Cũng không nhớ lúc đó mình có cố ý ngã xuống sông hay không, có điều y chỉ muốn đầu óc tỉnh táo thôi. Biết đâu tỉnh cơn rồi thì cái thích trong lòng cũng bay mất không chừng.

Nhưng mà… nếu say rượu thì đáng lý chỉ đau đầu thôi mới phải, tại sao cả trái tim y cũng đau là thế nào? Một cơn nhói đau lại ào tới làm Lý Mộ Tinh cắn răng cố nén, mới đinh ninh đã hết bất chợt một cơn buốt thấu lại ập tới khiến trái tim âm ỉ mãi.

Trong lòng càng đau thì y càng hiểu bản thân đã thích Thượng Hương, là vô cùng thích mới phải, thế nên mới đi gặp Thượng Hương rồi lại dạy Thượng Hương cách làm tính. Lúc đó, trong tiềm thức của y đã muốn chuộc Thượng Hương ra để giữ hắn bên cạnh mình, cho hắn làm một chân trướng phòng, muốn giờ khắc nào cũng có thể nhìn thấy Thượng Hương. Từ trước đến giờ y vẫn cho đây là sự đồng cảm, là thương xót mà thôi. Giờ đây nghĩ lại, nếu thật sự chỉ là đồng cảm và thương xót thì cớ gì y chưa từng nghĩ đến muốn chuộc Thượng Hồng ra? Thượng Hồng mới chính là người đầu tiên y cảm thấy thương tiếc. Đúng là nực cười… Y lại đần độn tới mức này… đến bây giờ mới phát hiện ra…

Đã quá trễ rồi… Y đã sắp thành thân… đã không còn cách nào giữ Thượng Hương bên cạnh được… Không, cho dù không thành thân đi nữa y cũng không thể giữ Thượng Hương bên cạnh. Thượng Hương là một nam nhân, là nam nhân… là nam nhân… Đáng chết, tại sao lại để y phát giác mình đã thích Thượng Hương, cứ như trước kia không biết gì có phải tốt hơn không? Y có thể quang minh chính đại lưu lại bên cạnh Thượng Hương. Trái tim đau quá, càng ngày càng nhói thắt thêm. Rốt cuộc… rốt cuộc cũng không thể đi gặp Thượng Hương được nữa… Không thể nào… Y không thể như loại khách làng chơi đùa giỡn người mình yêu thích được, cũng không thể bất chấp cái nhìn người đời mà ở bên cạnh một nam nhân suốt đời… Chỉ có cách… không bao giờ gặp nhau nữa… Đây là biện pháp duy nhất… và cũng là cách tốt nhất…

Thượng Hương… Thượng Hương…

Lý Mộ Tinh bịt chặt mắt, cảm nhận từng luồng chua cay trào trong mắt. Tâm tư lại hiện ra nụ cười chân thật của Thượng Hương hôm ấy, gương mặt tươi cười mỹ lệ tuyệt trần hơn hết thảy cảnh vật trong thế gian. Từ nay sẽ không còn được thấy nữa… Nhưng dù không còn thấy đi nữa, y cũng muốn để nụ cười của Thượng Hương nở vĩnh viễn ở một nơi mình không bao giờ nhìn tới được.

Suốt một đêm thao thức, sáng hôm sau Lý Mộ Tinh tìm tới Tiền Quý Lễ.

“Tiền lão, có chuyện này ta cần nhờ sự giúp đỡ của lão.”

Nghe Lý Mộ Tinh nói chữ “nhờ” là Tiền Quý Lễ đã hốt hoảng ngay, liên tục xua tay bảo: “Đông gia, ngài có việc gì cứ phân phó đi, lão đầu tử ta nhất định làm hết sức mình mà.”

“Ở đây… có một vạn lượng bạc…” Lý Mộ Tinh ngập ngừng một chốc mới nói tiếp được, “Lão hãy tới nam quán giúp ta chuộc một người tên là Thượng Hương ra. Nếu không đủ tiền thì cứ tới chỗ ta lấy thêm, tóm lại hãy chuộc hắn ra cho bằng được. Sau đó đưa hắn tới một nơi yên ổn mà sống, có điều nên cách thành Thượng Hòa càng xa càng tốt.”

“Đông gia!” Tiền Quý Lễ quát lên, “Ngài… ngài… Đông gia à, lời lão nói thể nào ngài cũng không thích nghe, nhưng tốt xấu gì lão cũng ăn dằm nằm sương hơn ngài nhiều lắm. Những kẻ trong hoan trường đa phần đều là vô tình bạc nghĩa hết. Ngài là người có trách nhiệm, mua vui chút xíu cũng không sao nhưng đừng để mấy kẻ đó mê muội. Vả lại ngài cũng biết chuyện của Nguyễn chất nữ năm đó rồi, một hạt cát trong mắt nàng ta cũng không chịu được nữa là. Ngài mà dám lén lút nạp thiếp bên ngoài thì chất nữ tuyệt đối không tha thứ cho ngài đâu. Đông gia, ngài cần phải cân nhắc cho kỹ. Nếu ngài đã quyết tâm làm vậy thì nói gì lão đầu tử cũng không thể để Nguyễn chất nữ gả cho ngài được…”

“Tiền lão, lão nói đi đâu vậy? Ta nạp thiếp hồi nào đâu, lão cứ đi làm đi. Dù sao từ nay… ta cũng không còn gặp Thượng Hương nữa, lão cũng không cần nói đã an bài người ở chỗ nào. Lão hãy yên tâm, tuy rằng Lý Mộ Tinh ta đần độn nhưng quyết sẽ không bao giờ phụ lòng người. Cưới Túy nương rồi ta sẽ một lòng một dạ ở bên nàng.”

Biết rõ tính cách nói ra được thì làm được của Lý Mộ Tinh nên lúc này Tiền Quý Lễ mới thấy hơi an lòng. Lão cầm xấp ngân phiếu đi tới Giám phường.

***

Một chiếc mã xa dừng trước cổng nam quán. Khung xe được phết sơn mạ vàng, những chuỗi trân châu rũ từ đỉnh xe xuống, phía trước xe được hai con bạch mã thuần trắng kéo. Chỉ cần không phải người đui mù, hễ trông thấy mã xa này đã biết ngay chủ nhân bên trong vô cùng hưng thịnh. Tất cả người trong Giám phường đều nhận ra đây là chiếc mã xa chuyên dụng của Tống gia công tử thành Thượng Hòa. Ai trong Giám phường cũng lấy chiếc mã xa này là một vinh hạnh. Tống gia công tử phong lưu trăng hoa, tầm mắt ngài lại đặt rất cao, phàm là người được Tống gia công tử để mắt tới thì sau một đêm xuân giá thân giới sẽ tăng lên gấp trăm lần. Có điều Tống gia công tử không hảo nam sắc nên mã xa chưa bao giờ ngừng trước nam quán. Bữa nay đúng là hi hữu mà.

Hôm nay Thượng Hương vận một chiếc áo cộc tay màu thiên thanh, bên trong là mảnh áo dài màu trắng, đôi hài dưới chân cùng sắc màu với chiếc áo ngoài. Tất cả những thứ này đều xuất xứ từ Thiên Tú lâu trong thành, dĩ nhiên không cần phải nói, thủ công đương nhiên là tinh xảo. Từ khi không còn là hồng bài đến nay thì đây là y thường lộng lẫy nhất mà Thượng Hương từng mặc. Nó là do chính tay Trịnh hầu đầu chọn, sau khi cho người mang tới cùng với hài và kèm theo một tấm thiếp.

Lúc đó Thượng Hồng đang ở trong phòng hắn, y vốn là tới lấy hộp hương phấn mới, Thượng Hương cầm tấm thiếp trong tay, còn chưa mở ra đã đưa cho Thượng Hồng.

“Ngươi đọc lên nghe.”

Thượng Hồng có chút kinh ngạc, lưỡng lự một hồi mới miễn cưỡng cầm lấy, mở tấm thiếp ra lướt qua một lượt thì sững sờ kêu: “A, có người muốn chuộc ngươi ra… Kỳ quái, không có ghi tên…” Thượng Hồng thấy Thượng Hương không mảy may phản ứng thì cau mày: “Ngươi không vui sao? Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi chỗ ác quỷ này.”

Thượng Hương cầm bộ áo được đưa tới kèm với tấm thiếp lên, chất liệu vải mịn màng mơn trớn lòng bàn tay, khóe mắt hắn nhìn xếch Thượng Hồng cười lạnh nhạt: “Ngươi cho rằng… vì sao Trịnh hầu đầu lại cùng lúc đưa áo và tấm thiếp này cho ta?”

Trước khi đi còn tặng bộ áo sao? Ý nghĩ lướt qua trong trí Thượng Hồng nhưng y cũng không nói ra miệng. Những ngày tháng sống trong nam quán, y có ngu ngốc đi nữa cũng ngộ ra con đường sinh tồn trong đây, bất quá chịu khuất nhục tạm thời để dự liệu về sau. Trịnh hầu đầu là loại người gì chứ, sao mà có lòng tốt cho được? Lại nhìn tấm thiếp, năm mươi lượng chuộc thân là hoàn toàn hợp với giá thân giới hiện nay của Thượng Hương. Dù Trịnh hầu đầu có chê tiền ít đi nữa thì hắn cũng là dạng phải cò kè mặc cả mới đúng, vì sao lại đưa cho Thượng Hương xem?

Thượng Hương có trả lời Thượng Hồng hay không, dĩ nhiên câu hỏi này không trong mong gì được. Y lật bộ áo tới lui một hồi thì lấy ra một tấm thiếp nữa.

“Cứ xem đi.”

Thượng Hồng mở ra, vừa nhìn thấy đã giật mình: “Là… điểm bài thiếp…” Phần tên có ghi hai chữ Tống Lăng, nét chữ nhẹ hẫng phất phới toát ra tính phong lưu của người viết.

Trong hai hãy chọn một, đây là cách Trịnh hầu đầu bảo hắn lựa.

Thượng Hương cúi đầu mở bộ y phục ra, đoạn khoác lên người. Động tác của hắn rất chậm, chậm đến nỗi phải năm sáu lần mới cởi được vạt áo. Thay xong hắn lại ngồi trước bàn trang điểm chậm chạp chải tóc.

Thượng Hồng đờ đẫn nhìn động tác của Thượng Hương hồi lâu sau mới phản ứng được, y quẳng tấm thiếp xuống đất quay phắt đi không ngoảnh lại. Y biết Thượng Hương là thứ ti tiện, nhưng cũng không ngờ hắn ti tiện tới mức cả cơ hội ra khỏi hố lửa này cũng không cần. Nếu đổi là y… nếu đổi là y thì cái gì cũng không cần, bằng mọi giá y cũng phải rời khỏi nơi đây. Vì sao Thượng Hương lại không biết quý trọng chứ? Không có lý do gì, chỉ có một câu: ti tiện mà thôi.

Thượng Hương vẫn đang chải tóc, từ tốn chải một lược lại đến một lược, nhưng nhìn thật kỹ sẽ thấy ngón tay của hắn đang run, thậm chí cả thân người cũng run lên.

Lý… Mộ… Tinh… đến cuối cùng vẫn không giống những nam nhân khác. Hắn không đòi hỏi nhiều nhặn gì, chỉ một chiếc noãn thủ lô nho nhỏ, lại thêm một tấm thiếp chuộc thân, vậy đã đủ, đã đủ lắm rồi. Trước khi hoa tàn lấy tâm trao tâm, hắn đã làm được, đã không uổng phí kiếp này rồi.

Tha thướt dời gót như gió thoảng liễu đưa, trước ánh mắt bao người hâm mộ, hắn ra khỏi nam quán. Tựa như quay về khung cảnh mười năm về trước, hắn thân ảnh phong nhã hào hoa, trước con mắt đám đông đã không biết bao lần lên xuống mã xa của quan lớn phú thương.

Cửa xe mở ra, ánh mắt hàm ý nét cười của Tống Lăng đăm đắm nhìn khuôn mặt Thượng Hương.

“Ngươi vẫn còn thoa phấn dày vậy.”

Gương mặt Thượng Hương thoáng nở một nụ cười, khóe môi phớt lên vừa vặn hệt như mười năm về trước hắn luyện tập không biết bao nhiêu vạn lần trước gương.

“Nếu Tống gia không thích thì để Thượng Hương trở về lau sạch hương phấn ngay.”

“Không cần, ngươi thích thì cứ để vậy đi.”

Tống Lăng vươn tay ra, Thượng Hương thức thời liền để hắn cầm lấy tay mình. Hơi mượn lực chống, Thượng Hương bước lên mã xa.

“Tống gia, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi Kim viên… nghe mưa rơi… nghe tấu khúc…”

Không biết có phải Tống Lăng có bản lãnh thông thiên hay lão thiên gia ưu ái riêng hắn mà mã xa vừa vào Kim viên thì trời đổ mưa.

Kim viên.

Bàn tay của Thượng Hương nắm chặt thành đấm rút trong tay áo, hắn còn xa lạ gì nơi này. Chủ nhân của Kim viên, Thẩm Kế Thiên là một người rất thích náo nhiệt, viên trang mỗi năm bốn mùa đều rộng cửa tiếp đón bên ngoài. Bởi vì phong cảnh trong vườn vô cùng tươi đẹp, nhất là hoa mẫu đơn trong Kim viên thật sự là quốc sắc thiên hương nức tiếng gần xa, hằng năm thu hút không ít văn nhân nhã khách đến làm thơ vịnh phú nên tự nhiên khiến danh tiếng Kim viên lan truyền rộng hơn. Mỗi ngày đều có người đến dạo chơi hoa viên nhộn nhịp vô cùng, mà người đến nhiều thì hẳn nhiên phải cần hạ nhân nhiều. Một mặt những du khách này có yêu cầu gì thì cũng có người sai bảo xã giao. Mặt khác cũng cần người chăm sóc quét tước và bảo dưỡng hoa cảnh tự nhiên, bằng không chưa tới mấy ngày chỉ sợ khu vườn đã tan hoang rồi.

Lần đầu Thượng Hương biết đến Kim viên là từ chỗ của Trịnh hầu đầu. Có một lần Trịnh hầu đầu sảng khoái trên người hắn nên nhất thời hí hửng nói hết. Những tiểu quan lớn tuổi không còn kiếm bạc được cho Trịnh hầu đầu thì không phải như hắn đã nói sẽ để bọn họ tự móc tiền túi ra chuộc bản thân, mà là sau khi nhận bạc rồi hắn sẽ bán họ lại cho Kim viên.

Khi ấy trong lòng Thượng Hương nguội lạnh. Hắn đã nhiều lần được điểm bài tử đến Kim viên hầu hạ khách, hắn đều thấy qua phần lớn hạ nhân trong Kim viên nhưng chưa từng gặp gương mặt quen thuộc nào. Từ đó về sau những tiểu quan kia sống không thấy người, chết không thấy xác. Thượng Hương không biết bọn họ rốt cuộc đã ra sao, chỉ biết rằng con đường dùng tiền tự chuộc mình ra quá sức nguy hiểm, không thể dùng được. Nếu không vậy thì cớ sao năm đó hắn lại ôm hết hy vọng gởi gắm cho tên thư sinh kia, thậm chí nhất thời nóng lòng đến nỗi nhìn lầm người, hy vọng tiêu tan thì không nói đi mà còn hại cả Lam Thu.

Lam Thu, Lam Thu. Vừa nghĩ đến Lam Thu lòng hắn lại đau râm rỉ. Bên dưới Tam Sinh thạch trong Kim viên có chôn một số tiền, hiển nhiên là tiền bán thân bao nhiêu năm của hắn, nhưng cũng là đồng tiền đã đoạt đi sinh mạng của Lam Thu.

Mưa rơi như trút nước ào ạt tạt vào mái hiên, phát ra tiếng tí tách vui tai kéo suy nghĩ của Thượng Hương trở về thực tại. Tống Lăng nắm tay hắn kéo lên bậc thềm vườn mẫu đơn bên ngoài Tam Sinh thạch trong Kim viên, đây là một nơi nổi danh khác: trong Thính Vũ các. Bên ngoài trồng ngợp những hàng cây chuối san sát nhau.

“Lấy tiếng mưa rơi làm nhạc nền, ngươi hát một khúc được không?”

“Tống gia không chê cười thì Thượng Hương xin tuân mệnh.”

Tiếng mưa lộp độp phất vào tàn lá chuối vang lên thê thiết, lại dậy lên âm thanh thiên nhiên hòa xướng, người nghe hoan hỉ mà người hát cũng say mê, bao tâm tư đều giao trọn cho thanh âm này… Lý Mộ Tinh, Lý Mộ Tinh, ngươi không biết ta, ta chẳng quen ngươi, từ nay về sau lại thành người xa lạ…

***

Tiền Quý Lễ là một người làm ăn, cả đời lão chuyện thường xuyên làm nhất chính là cò kè bớt một thêm hai. Trong mắt lão, bảo đầu của nam quán cũng là một kẻ làm ăn, Thượng Hương là một món hàng. Trước khi mua hàng thì chuyện đầu tiên không phải là xem chất lượng hàng hóa thế nào mà phải coi giá thị trường của nó ra sao. Tuy trong cái nhìn của Tiền Quý Lễ, lần mua bán này lỗ lã là cái chắc nhưng trách nhiệm của lão là phải giảm thiệt hại đến mức thấp nhất. Lão bắt đầu định giá là năm mươi lượng. Giá này đương nhiên là thấp nên lão đã dự định Trịnh hầu đầu sẽ đòi cao hơn. Món hàng Thượng Hương này cũng không phải chất lượng gì, nhưng hiềm nỗi chỉ có mỗi cái này, lão cũng không có cái khác để so.

Sự tình quả thật đúng như Tiền Quý Lễ định liệu, Trịnh hầu đầu khước từ yêu cầu chuộc người. Tiền Quý Lễ cũng không gấp gáp gì, qua hôm sau lại đến nâng giá chuộc thân thêm năm mươi lượng. Giá cả này đã tương đối hợp lý rồi nhưng Trịnh hầu đầu vẫn từ chối. Tiền Quý Lễ cân nhắc đắn đo thêm hai ngày lại tăng giá một lần nữa, lên thành một trăm năm mươi lượng bạc. Theo lão nhìn nhận thì dùng số tiền này chuộc một tên kỹ nam Thượng Hương héo tàn vậy Trịnh hầu đầu không có lý do nào không đáp ứng.

Thế nhưng Trịnh hầu đầu lại cự tuyệt lần nữa khiến Tiền Quý Lễ phát cáu ngay tại chỗ, lão đập bàn cái rầm: “Trịnh bảo đầu, ngươi cũng coi như là người buôn bán, chuyện nâng giá thì không có gì đáng nói nhưng cũng đừng làm quá vậy. Ngươi nên biết một tên kỹ nam già chát vậy ngoại trừ ta ra không có ai chịu chi tiền cho hắn đâu. Biết điều thì ngươi mau đồng ý đi, nhanh tay kiếm chút tiền lời vẫn còn hơn là mất con tôm mà lỡ luôn con tép đó.”

Trịnh hầu đầu cười khẩy một tiếng, không thèm liếc mắt lên, hắn bắt chéo hai chân: “Tiền lão đầu, ngươi là người làm ăn già dặn mà sao không biết lúc trước khác, bây giờ khác. Nếu là tám mười ngày trước thì ta mong kiếm chút tiền lời kia là may lắm rồi, nhưng giờ Thượng Hương của ta đã đổi thời, đã làm cho Tống gia của Phong Thông tiền trang phải để mắt tới. Mấy ngày nay nội tiền thưởng hát mấy khúc nhạc thôi đã không dưới trăm lượng bạc. Nếu muốn chuộc người ra cũng dễ thôi, ngươi đem một vạn lượng bạc tới đây, thiếu một xu cũng đừng mơ tới.”

“Ngươi— ngươi… ngươi đúng là được voi đòi tiên. Đừng có nằm mơ!”

Tiền Quý Lễ tức giận đến sôi máu quay phắt ra ngoài. Về tới thương hào mới uống được ngụm trà hạ hỏa thì Lý Mộ Tinh đã vội vã chạy tới hỏi tin tức. “Tiền lão, đã năm ngày rồi, chuyện ta nhờ lão lo liệu tới đâu rồi?”

Trên thực tế thì mỗi ngày y mỗi hỏi câu này, đến cả Tiền Quý Lễ cũng bắt đầu thấy không được bình thường. Có hôm lão thử hỏi thăm y: “Đông gia, ngài… thật sự thích…”

Không đợi Tiền Quý Lễ hỏi hết câu mặt mày Lý Mộ Tinh đã thay đổi sau đó không nói không rằng đi mất, nhưng làm sao Tiền Quý Lễ lại đoán không ra. E rằng vị đông gia này của lão rõ ràng đã rơi vào bẫy rồi. Điều này càng khiến Tiền Quý Lễ quyết tâm phải chuộc Thượng Hương ra bằng được rồi tống hắn đi càng xa càng tốt.

Nguồn :

Bây giờ lại thấy Lý Mộ Tinh mon men tới hỏi nữa, cơn giận trong bụng lão vẫn chưa tan hết mới bực bội bảo: “Tên họ Trịnh đó đúng là khinh người quá đáng mà, dám đòi một vạn lượng tiền chuộc thân. Đông gia, tốt nhất ngài cắt đứt suy nghĩ này đi. Một vạn lượng đó đem đi chuộc hồng bài cũng còn đủ nữa là. Tên họ Trịnh kia rõ ràng không muốn cho chuộc người nên mới cố tình nâng giá lên vậy.”

“Một vạn lượng thì một vạn lượng, không phải ta đưa hết số tiền đó cho lão cầm rồi sao?” Lý Mộ Tinh cuống cuồng móc chừng bảy tám ngàn lượng ngân phiếu từ trong ngực áo ra. Bình thường có bao giờ thấy y mang nhiều ngân lượng trong người vậy, hiển nhiên thấy y đã tính đến tình huống xấu, “Lão cầm luôn số tiền này đi mua một mảnh đất với căn nhà đi, số còn lại cũng đủ cho Thượng Hương an cư lạc nghiệp ấm êm no đủ rồi.”

Tức thì sắc mặt Tiền Quý Lễ trầm mặc, lão cầm lấy gần hai vạn lượng ngân phiếu, gần như là tất cả gia sản Lý Mộ Tinh tích góp trong mấy năm qua. Vậy mà giờ y lại muốn đem toàn bộ đi chuộc một tên kỹ nam héo tàn, chỉ sợ đông gia nhà lão đã mê muội đến hết thuốc chữa rồi.

“Đông gia… Mấy năm qua ngài đều một lòng lo cho thương hào, kiếm được bao nhiêu lời ngài cũng bỏ vào chuyện làm ăn của tiệm, bản thân cũng không giữ lại bao nhiêu. Đây là số tiền mà ngài dành dụm để cưới nương tử rồi sinh sống về sau. Còn nửa tháng nữa Nguyễn chất nữ sẽ gả qua đây, ngài có từng suy nghĩ cho nàng ta chưa?”

Lý Mộ Tinh siết chặt ngân phiếu trong tay, nét mặt hằn lên cơn đau đớn, hồi lâu sau y mới nói được: “Tiền lão, lão là bậc trưởng bối, ta… ta cũng nói thật với lão. Mấy năm qua Lý Mộ Tinh ta dần dà gần dựng chuyện làm ăn chính là muốn lấy được một người nương tử tốt, sống những ngày tháng hạnh phúc êm đềm. Nhưng mà… hiện tại ta càng mong mỏi Thượng Hương sẽ sống ung dung một đời hơn hết. Hắn có tốt thì ta cũng tốt… Ta không có ý định phụ lòng Túy nương, ta tin tưởng nàng cũng không để ý ta có bao nhiêu gia sản. Chỉ cần ta và nàng tương thân tương kính, bạch đầu giai lão thì cả đời cũng đã viên mãn rồi.”

“Hừ, hay cho cả đời viên mãn. Lý Mộ Tinh, ngươi đúng là thứ khốn khiếp!” Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng thịnh nộ ngút trời của Nguyễn quả phụ.

“Nguyễn chất nữ?”

“Túy nương!”

Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ đồng loạt kinh hãi quay lại, chỉ thấy Nguyễn quả phụ lăm lăm đòn gánh trong tay đánh tới tấp. Hai nam nhân quáng quàng tìm chỗ trốn, trong lúc hỗn loạn phá bể hết thứ trang trí và đụng ngã cả bàn, nháo nhào khắp phòng mà vẫn tránh không được đòn gánh của Nguyễn quả phụ. Mỗi người đều trúng mười mấy gậy trên mình, nhưng may sao cuối cùng Nguyễn quả phụ vẫn là nữ nhân, sức lực có hạn, đánh tới đau lậm lụy mà cũng không trật gân gãy cốt gì.

“Nguyễn chất nữ à… Con… Tại sao con… lại tới đây chứ? Trước khi thành thân… hai bên nam nữ không được chạm mặt nhau. Điềm xấu… điềm xấu rồi…” Tiền Quý lễ vừa tránh đòn mà cũng không quên nhắc nhở tục lệ cho Nguyễn quả phụ.

“Ta khinh! Tiền lão đầu, ngươi dám lén lút dính dáng ba cái chuyện này với Lý Mộ Tinh. Thấy bộ dáng của lão cũng là bậc trưởng bối… Tốt xấu gì cha ta và lão cũng là huynh đệ kết nghĩa, vậy mà lão dám thông đồng với Lý Mộ Tinh gạt ta!”

Lửa giận của Nguyễn quả phụ bốc lên tận đỉnh đầu, chỉ hận không thể một đòn đánh chết tươi hai tên nam nhân trước mặt này. Cả đời nàng hận thứ nhất chính là kẻ khác lừa gạt mình, hận thứ kế chính là nam nhân của mình lại một lòng hai dạ. Cả hai cái này Lý Mộ Tinh đều chiếm đủ thì sao không làm nàng tức phát điên được? Càng hận hơn là kẻ Lý Mộ Tinh dính dáng lại là một tên kỹ nam, người trong thành đều hay hết trong khi nàng mới là người biết sau cùng. Cũng không biết có bao nhiêu kẻ lén lút cười nhạo sau lưng nàng rồi.

“Túy nương, có chuyện gì cứ từ từ nói… chúng ta từ từ nói nào…” Lý Mộ Tinh thấy Tiền Quý Lễ khó nhọc tránh né thì sợ lão nhân gia sẽ có bề gì thật, đành phải vừa điều đình vừa chắn trước mặt Tiền Quý Lễ. Hai tay y chắn ngang đầu, mặc cho Nguyễn quả phụ đánh xối xả nhưng y không trốn cũng không tránh.

“Nói cái gì? Lý Mộ Tinh tên chết giẫm này… Đồ đại ngu ngốc… Ngươi dám nói ngươi không say mê tên kỹ nam đó đi, ngươi dám nói ngươi không có lén lút phóng đãng với tên kỹ nam đó sau lưng ta đi, ngươi dám nói ngươi không có bảo Tiền lão đầu đi chuộc người đi! Toàn thành này đều truyền miệng chuyện này khắp mọi nơi. Ngươi— ngươi… Ta đánh cho ngươi chết… đánh cho ngươi chết…”

Nguyễn quả phụ mắng chửi y xối xả nhưng thanh âm nàng lại pha lẫn tiếng khóc tức tưởi. Lý Mộ Tinh biết từ trước đến nay nàng rất cứng cỏi, không bao giờ chịu tỏ ra yếu kém trước mặt người khác. Giờ trông thấy nước mắt của nàng làm y choáng váng cả hồn lại không thể phản bác lại câu nào, chỉ đành thở dài buông tay, để mặc đòn gánh của Nguyễn quả phụ phang xuống đầu.

“Bang!”

Đòn gánh đứt ngang. Nguyễn quả phụ cầm hai khúc đòn gánh gãy, thấy dòng máu đỏ tươi chảy từ đầu Lý Mộ Tinh xuống, nàng sợ đến ngây người: “Ngươi… tại sao ngươi không… không đỡ chứ?”

“Là ta… có lỗi với nàng…” Lý Mộ Tinh ôm vết thương, lòng đầy hổ thẹn: “Túy nương, nàng… hãy tin ta. Đúng là ta có nhờ Tiền lão đi chuộc người, nhưng ta không hề nghĩ… không hề nghĩ sẽ gặp lại hắn nữa… Ta toàn tâm toàn ý… toàn tâm toàn ý muốn sống với nàng… Xin nàng hãy tin ta…”

Nguyễn quả phụ giận dữ trừng mắt nhìn Lý Mộ Tinh, nhưng thấy bộ dáng lỗ đầu chảy máu của y nàng lại mềm lòng, chốc sau mới mở miệng: “Lý Mộ Tinh, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có thích ta chút nào không?”

“Ta…”

Chỉ chút xíu lưỡng lự đã làm sắc mặt Nguyễn quả phụ đanh lại, nàng qiơ tay tát y một cái nháng lửa. Y chỉ thấy bên tai ong ong, trước mặt sa sầm, không đứng vững nổi té bệt xuống đất. Tiền Quý Lễ sợ đến điếng hồn lật đật chạy tới đỡ y đứng dậy, lão lo lắng không ngớt trong bụng.

“Lý Mộ Tinh, ngươi là thứ đốn mạt. Ngươi lấy ta mà trong lòng lại tơ tưởng đến kẻ khác, cho dù không còn gặp hắn thì sao chứ? Nguyễn Túy Quân ta không phải hạng ăn mày đầu đường xó chợ, không cần sự bố thí của ngươi!”

Nguyễn quả phụ càng nói càng sôi gan, muốn đánh y thêm chập nữa. Có điều đòn gánh đã gãy, lại nghĩ ngay cả đứng Lý Mộ Tinh cũng phải nhờ Tiền Quý lễ đỡ giúp, cả bạt tai kia cũng tát không nương tay rồi, nàng giậm chân một cái, xoay người đá văng chiếc ghế chõng choài trên đất định đi khỏi.

“Túy nương!” Lý Mộ Tinh lên tiếng gọi nàng lại, “Ta sẽ… sẽ quên… quên đi… quên đi…” Một chữ “hắn” làm sao lại không thể thốt ra lời, đầu và mặt đều đau, nhưng sao trong lòng càng đau đớn hơn.

Tiền Quý Lễ thấy có cơ hội liền nhảy vào: “Nguyễn chất nữ, chuyện hôn sự của con với đông gia… không thể hủy được. Chính là con đã tuyên bố với đám đông giữa đường giữa xá… nếu hủy bỏ hôn sự thì danh tiết của con sẽ bị hủy hoại hết. Con xem, đông gia cũng đã đáp ứng con sẽ quên người đó đi. Khi ta chuộc người ra được rồi sẽ dẫn hắn tới một nơi thật xa để đông gia không còn gặp nữa. Con hãy tha thứ cho đông gia lần này đi.”

Nguyễn quả phụ căm phẫn nhìn Lý Mộ Tinh, gằn từng tiếng một: “Ngươi. Chết. Đi.”

Một tên tiểu nhị tay xách tay mang một đống sổ sách không ngó trước mặt nên đụng vào Nguyễn quả phụ đang nổi cơn bừng bừng, tức thì chồng sổ rớt tán loạn xuống đất. Nguyễn quả phụ quay sang trừng mắt với tên tiểu nhị làm hắn sợ tới mức run cầm cập, nàng giẫm lên đống sách đùng đùng đi khỏi.

“Trương Thành, Trương Thành, đứng lên coi, mau đi mời đại phu tới đây, đông gia bị thương ở đầu rồi.” Tiền Quý Lễ ở trong trông thấy thì vội hô toáng lên.

Tên tiểu nhị nghe kêu la thì bật dậy thò đầu vào trong coi, mới thấy Tiền Quý Lễ dựng ghế cho Lý Mộ Tinh đầu máu me ngồi xuống thì hắn tá hỏa thần hồn, liền mau mắn chạy đi mời đại phu.

“Chờ đã.” Nhưng Lý Mộ Tinh thấy đống sổ sách tung tóe dưới đất lại gọi người giật lại, cố nén cảm giác choáng váng mà hỏi: “Sao ngươi lại mang đống sổ này tới vậy?”

Lập tức tên tiểu nhị quay phắt lại nói: “Là… là hồi nãy có người đưa tới.”

“Mang tới ta xem.”

“Đông gia, để chốc nữa hẵng coi, trị thương quan trọng hơn-” Tiền Quý Lễ còn chưa nói hết câu Lý Mộ Tinh đã xua tay ngăn lại.

Tên tiểu nhị nhặt mấy quyển sổ trên đất lên rồi đưa cho Lý Mộ Tinh.

Lý Mộ Tinh chỉ nhìn trang bìa đã nhận ra chúng là mấy quyển sổ y mang cho Thượng Hương, khi ấy cũng không có lấy lại. Không ngờ…

“Người đưa mấy quyển sổ này tới… Hắn… Hắn có nói gì không?” Lý Mộ Tinh bật miệng hỏi mà không phát giác giọng nói của mình có chút run rẩy.

Tên tiểu nhị gãi gãi đầu: “Hắn nói… hắn nói… Đúng rồi, hắn nói hắn mang sổ sách trả hết cho đông gia, từ nay thanh toán sòng phẳng, xin đông gia khỏi phải hao tâm tổn trí vì hắn làm gì.”

Trong lòng Lý Mộ Tinh như bị quả chùy táng thẳng, đau đớn đến trước mặt đều tối tăm quay cuồng. Thượng Hương không cần y chuộc thân, tại sao… tại sao chứ? Chẳng lẽ… là y tự mình đa tình…? Trả sổ sách thì xem như thanh toán xong, giữa Thượng Hương và y… không ai nợ ai, không còn… quan hệ gì nữa…

“Phụt!” Rốt cuộc không thể nén được, Lý Mộ Tinh phun ra một ngụm máu tươi, máu thấm đầy sổ rơi dưới chân. Y chao đảo thân người ngã quỵ xuống đất, ngất lịm đi.

“Đông gia… đông gia! Trương Thành, còn ngớ ngẩn gì nữa, không mau gọi đại phu tới đây!”

“A- Dạ… dạ…” Tên tiểu nhị cuống cuồng chạy đi.