Lúc Nhậm Ninh Viễn nhận được điện thoại của Trang Duy thì đang ở bên ngoài, thế là lập tức đặt vé máy bay trở về, đuổi tới bệnh viện cũng đã là chuyện ngày hôm sau.

Trang Duy ngồi trong phòng bệnh, mặt không chút thay đổi, chỉ mím môi, nghe thấy tiếng động đẩy cửa rất khẽ của người đi vào liền quay đầu, dùng ánh mắt mang theo tơ máu thoáng mệt mỏi mà nhìn: “Về rồi sao?”

Người nằm trên giường nhắm mắt, thở bằng bình dưỡng khí. Nhậm Ninh Viễn nhìn, trầm giọng hỏi: “Sao rồi?”

“Vậy phải coi trong hai ngày anh ta có thể tỉnh lại không.”

Không khí áp lực nhất thời lặng yên, thanh âm Nhậm Ninh Viễn càng trầm hơn: “Là chuyện gì xảy ra?”

“Cũng không có gì, anh ta ở cuộc đấu giá tranh được một tác phẩm ảnh chụp, muốn đưa tới cho tôi vui. Lúc lái xe qua đường bị chiếc xe vượt đèn đỏ qua mặt. Tên tài xế gây chuyện đã chạy thoát.” Trang Duy thoạt nhìn cũng không thương tâm, giọng rất lãnh đạm, vẫn không tốt hệt trước kia, “Vận may của anh ta thật quá kém. Sớm mất hy vọng với tôi, lần này rõ ràng đừng trở về, thì sẽ chẳng có chuyện gì.”

Nhậm Ninh Viễn ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai Trang Duy. Xưa nay dù có xung đột thì khi thực sự gặp chuyện, trong lúc hỗn loạn, giao tình lâu dài từ trước đến nay đều hiện ra.

“Cậu nghỉ ngơi chút đi.”

“Tôi? Tôi rất tốt, lại chẳng bị gì.”

“Từ hôm qua đến giờ cậu ngủ chưa?”

Trang Duy lắc đầu: “Tôi không sao.”

“Sở Mạc có tôi ở đây theo dõi, chuyện này tôi sẽ cho người điều tra, cậu không cần lo lắng.”

“Tôi không lo lắng.” Trang Duy thoáng thô bạo xoa huyệt thái dương, “Tôi chỉ là nghĩ, anh ta không phải cứ như vậy mà chết chứ.”

Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy.

Động tác cắn răng trở nên rõ ràng hơn, trên mặt thoáng nhăn nhó: “Vô liêm sỉ.”

“Trang Duy.”

“Gã họ Sở nợ còn chưa trả hết, ngay cả một lời công đạo cũng không có, như vậy mà dám chết sao?! Làm một đống chuyện hỏng bét, để lại một cục diện rối rắm, phủi mông đi rồi, làm gì có chuyện hời như vậy?! Quả thực chính là một thằng khốn. Gã chết tiệt ấy bình thường không phải đều tự cho là rất giỏi sao, luôn khoe khoang cái gì mà sống mái cùng nhau cũng có thể chết được sao? Dám chết như vậy thì khốn nạn nó, đê tiện quá! Tôi khinh!”

“Trang Duy.” Hai tay Nhậm Ninh Viễn dùng sức đè lại bả vai người kia, “Cậu bình tĩnh chút đi.”

Trang Duy hất tay ra: “Tôi rất bình tĩnh! Tôi chính là thừa dịp anh ta còn chưa chết thì mắng hai câu, đỡ phải về sau tôi mắng như thế nào anh ta đều không nghe được!”

“Tôi biết cậu đang suy nghĩ chuyện gì.”

Trang Duy trừng con mắt đỏ hoe.

“Nhưng đây không phải sai lầm của cậu, không phải cậu có lỗi với anh ấy, là chính bản thân anh ấy bỏ lỡ. Trong lòng Sở Mạc cũng rất rõ ràng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh ấy cũng sẽ không trách cậu.”

“...”

“Cho nên đừng tự tra tấn bản thân, cũng đừng nghĩ nhiều chuyện như vậy. Có lời gì thì chờ anh ấy tỉnh mà nói với anh ấy.” Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy, “Nhất định Sở Mạc sẽ tỉnh, cậu hãy tin anh ấy.”

Đôi mắt Trang Duy đã đỏ ngầu vì thiếu ngủ, không nói nữa.

“Hiện tại cậu nên đi ăn gì đó, ngủ một giấc. Chờ đầu óc rõ ràng thì nghĩ kỹ lại, nếu Sở Mạc tỉnh, rốt cuộc cậu sẽ nói gì với anh ấy.”

“...”

“Việc đó đối với anh ấy rất quan trọng, cậu hãy suy nghĩ cẩn thận. Nên tôi hy vọng cậu nhất định phải tỉnh táo mà nghĩ. Như vậy so với ngồi ở chỗ này tự tra tấn mình có tác dụng hơn nhiều lắm, cậu hiểu được không?”

Trong yên lặng kéo dài, Trang Duy bình tĩnh nhìn sàn nhà, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Anh không cần nghỉ ngơi vì lệch múi giờ sao?”

“Trên đường tôi ngủ qua rồi, không có gì đâu.” Nhậm Ninh Viễn ôm bờ vai Trang Duy, chỉ dùng lực nhẹ. “Cậu đi đi.”

Dù cho thời điểm rối tung hỗn loạn thế nào, dù tất cả mọi người đều hoảng hốt lo sợ ra sao, Nhậm Ninh Viễn vẫn sẽ là người cố gắng giữ phần lý trí tỉnh táo cuối cùng, để ai cũng có thể trông cậy và dựa vào.

Người nọ đã quen nhận trách nhiệm này, mọi người cũng đều quen.

Trang Duy rời đi chưa bao lâu, cánh cửa lại được mở ra một cách thật cẩn thận. Nhậm Ninh Viễn ngẩng đầu lên, bắt gặp người đang cố hết sức bước nhẹ nhàng để chẳng phá vỡ không khí im lặng của phòng bệnh. Anh vừa mới dò xét bước một chân vô, giương mắt nhìn thấy Nhậm Ninh Viễn, tức thì cứng ngắc, chân cứ duỗi ra như vậy, giống như dưới đất là một bãi đinh và dao nên không thể động đậy.

Nhậm Ninh Viễn thoáng ngẩn ra, vẫn ôn hòa mở miệng trước: “Trang Duy ở phòng bên cạnh.”

“...”

“Tôi đã kêu cậu ấy đi. Trạng thái cậu ấy không tốt, cần nghỉ ngơi.”

Anh không lên tiếng, vẫn là toàn thân căng thẳng, cứng ngắc tại kia, mặt đóng băng, chỉ có thở là bình thường mà thôi.

Nhậm Ninh Viễn nhìn thứ gì trong tay anh “Cậu đưa cơm tới cho Trang Duy?”

Khúc Đồng Thu đứng đông cứng, nuốt khan vài lần mới miễn cưỡng gật đầu.

Sở Mạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mạng người so với ân oán của anh phải lớn hơn, anh sẽ không tại loại trường hợp này mà phát tiết tâm tình, chỉ cố gắng áp chế, không nhìn tới con người cao lớn ngồi ở đằng kia, cúi đầu xoay người ý muốn chạy khỏi.

Nhậm Ninh Viễn gọi anh lại: “Nhưng tôi đã giúp cậu ấy kêu phục vụ lên phòng rồi.”

Khúc Đồng Thu “A” một tiếng, đứng lại, cầm phần cơm được mang theo kia có vẻ chần chờ.

“Nếu không muốn lãng phí có thể cho tôi ăn không? Tôi mới vừa xuống máy bay.”

Nhậm Ninh Viễn sẽ có lúc mở miệng xin cơm ăn. Khúc Đồng Thu cực kỳ bất ngờ, nhất thời chẳng biết làm sao. Đứng do dự trong chốc lát, ánh mắt nhìn ra nơi khác, cách một khoảng cách nhất định, vẫn đưa gà mên tới.

“Cám ơn.”

Nhậm Ninh Viễn lấy đũa, mở gà mên, nhìn đồ ăn bên trong: “Trang Duy cũng thích món khổ qua dồn lòng đỏ trứng của cậu sao?”

Mắt anh vẫn đặt tại nơi cánh cửa chẳng liên quan gì mà mình đang nắm trong tay, miễn cưỡng trả lời: “Không thích… nhưng món này… hiện tại… mát người hạ sốt…”

Nhậm Ninh Viễn gắp một miếng: “Ừ, là thứ tốt.”

Nhậm Ninh Viễn ăn chậm rãi trong im lặng, mỗi động tác đều rất tự nhiên. Khúc Đồng Thu đứng bên cạnh, chẳng thể thoải mái, chờ người nọ ăn hết rồi, một chút cũng không để lại, bấy giờ mới lấy gà mên về.

Khúc Đồng Thu cầm gà mên, cũng không đi, chỉ chăm chú nhìn nền nhà, miễn cưỡng nói: “Tôi… buổi chiều không làm việc.”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Ừ?”

“Buổi chiều là đến… phiên tôi chăm sóc…”

Nhậm Ninh Viễn nhìn gương mặt trông nghiêng khó xử của anh, ôn hòa nói: “Tôi biết, cậu không muốn thấy tôi.”

Anh cúi đầu.

“Nhưng Sở Mạc và tôi là bạn tốt, mấy ngày này tôi sẽ ở đây cùng hai người chăm sóc anh ấy, hy vọng cậu hãy nhẫn nại một chút.”

“...”

“Cậu cứ coi như tôi không ở đây.”

Khúc Đồng Thu rốt cục tìm một cái ghế xa xa nơi giường bệnh, yên lặng ngồi xuống, cố hết sức chỉ chú tâm đến người bệnh trên giường và động tĩnh của máy móc.

Nhưng con người cao lớn ngồi ở chỗ kia khiến toàn thân anh cảm thấy dường như có một loại áp lực rất lớn, nổi lên da gà một tầng rồi lại một tầng nữa, khẽ run. Anh nghĩ, đó có lẽ là nỗi hận nói không nên lời và cũng chẳng cách nào mất đi.