NGÀY THỨ BA

Buổi sáng, tôi nhận được email hồi âm của nhân vật thần bí đó.

“Chào anh:

Anh thông minh hơn tôi tưởng một chút. ‘Hai đứa trẻ chơi trốn tìm trong căn phòng lớn?’ Ví von của anh rất thú vị, nhưng không được chuẩn xác lắm. Xác thực hơn phải là một con chuột và một con mèo chơi trốn tìm trong căn phòng lớn, tôi chính là mèo, còn anh là chuột. Được rồi, tôi đã từng nói trong truyện của anh có rất nhiều sai sót, bây giờ tôi nghĩ được ra một ít rồi, ví dụ như ba câu chuyện cổ về Yên Chi. Trong câu chuyện đầu tiên, anh nói là chồng của Yên Chi là Âu Dương An vì phải đi đánh trận nên mới rời khỏi Hoang thôn. Thực ra không phải như vậy, mà do Hoang thôn bị bọn cướp biển đột kích, Âu Dương An bị cưỡng ép bắt cóc ra ngoài biển. Từ đó Yên Chi chỉ có thể một mình trong căn phòng trống vắng đợi chồng quay trở về. Vài năm sau, người ta phát hiện một con thuyền của bọn cướp biển đang trôi dạt trên biển, tất cả những người trên thuyền đều đã chết và biến thành những bộ xương trắng toát, đây chính là “con thuyền ma” mà mọi người vẫn hay gọi. Chúng chính là toán cướp biển đã cướp sạch Hoang thôn thuở nào, văn tự ghi lại trên thuyền cho thấy, sau khi thuyền cướp biển đi khỏi Hoang thôn không bao lâu, những tên cướp biển này chết dần chết mòn từng tên một, cuối cùng chỉ sót lại một người, đó chính là Âu Dương An, người mà bọn chúng đã bắt cóc. Nhưng trên thuyền lại không phát hiện thấy xác và quần áo của Âu Dương An. Anh ta đã mất tích trên con thuyền ma như một điều bí ẩn.

Câu chuyện thứ hai, anh kể rằng linh hồn của Yên Chi và Âu Dương An tương ngộ vào đêm tết trùng dương, kết quả là sinh hạ được một cậu con trai. Anh nói sai rồi, vào năm thứ ba mà Yên Chi chia li cùng chồng, cô phát hiện ra một người đàn ông bị chết đuối bên bờ biển, hóa ra chính là Âu Dương An, chồng cô. Yên Chi đem xác chồng về nhà, hàng đêm lấy máu của mình bôi lên môi chồng, cuối cùng anh chồng đã sống lại. Nhưng, tất cả mọi người đều cho rằng Âu Dương An đã chết, vì thế anh chỉ có thể âm thầm trốn đi, giống như một người chồng ma, sau này cùng Yên Chi sinh hạ một cậu con trai.

Câu chuyện thứ ba, anh kể rằng đào được một tấm bia khắc trong mộ phần. Thế anh có biết kết cục của những kẻ đào mộ đó không? Họ mang những văn vật đào được từ trong mộ lên một chiếc xe khách để rời khỏi Chiết Giang, kết quả lúc ra khỏi tỉnh ngoài thì xe gặp tai nạn, điều mà khiến người ta không thể tưởng tượng được ở chỗ, tất cả các hành khách khác trên xe đều không hề gặp nguy hiểm, chỉ có duy nhất ba tên đào trộm mộ mất mạng.

Nghe tôi nói bao nhiêu là chuyện như vậy, anh nhất định rất ngạc nhiên đúng không?

Dĩ nhiên, bản thân anh không ý thức được, thực ra anh sớm đã mắc sai lầm rồi, anh cơ bản không nên viết truyện ngắn ‘Hoang thôn’ này, càng không nên đăng truyện ngắn này trên tạp chí để bao nhiêu người biết được sự tồn tại của Hoang thôn. Anh nhất định sẽ hỏi tôi tại sao, thật đáng tiếc tôi cũng không biết tại sao. Tóm lại là anh và tôi đều không thể tưởng tượng được, truyện ngắn này sẽ gây ra hậu quả thế nào.

Nếu như anh nhất định muốn tôi để lại tung tích khi thì tung tích của tôi là

Nhiếp Tiểu Sảnh.”

Nhiếp Tiểu Sảnh? Tôi đột nhiên cười ngớ ngẩn một lúc, sao u hồn xinh đẹp trong “Liêu trai chí dị” lại chạy ra đây gửi email cho tôi? Còn nữa, tại sao tôi luôn cảm thấy ba câu chuyện mà cô ta hoặc anh ta so với "Hoang thôn" của tôi càng giống tiểu thuyết?

Đại khái cô ta hoặc anh ta cũng đang cùng tôi thêu dệt câu chuyện thì phải, tôi đã từng đăng lên mạng một chủ đề bàn luận về ba câu chuyện tại Hoang thôn thời cổ đại.

Thế giới mà chúng ta nhìn thấy, những việc mà chúng ta nghe thấy rốt cuộc là chân thật hay là hư cấu? Cũng một chuyện từ miệng của nhiều người khác nhau rốt cuộc có thể xuất hiện bao nhiêu “ảnh trong gương” đây? Những câu chuyện mà chúng ta nghe thấy, thực ra không phải là thực chất của sự vật, mà là cái bóng của sự vật phản chiếu ra những hình khác nhau. Ví dụ, những chữ cái chúng ta nhìn thấy trong gương đều là ngược, nếu như thực tế của chữ cái vốn dị ngược lại, thì trong gương sẽ phản chiếu lại hình dáng đúng, vậy thì chúng ta nên hay không nên cho rằng những gì bản thân mình nhìn thấy chính là thực tế? Nếu như vậy thì thực thể và hình phản chiếu sẽ trở nên lu mờ, ai trong chúng ta cũng không thể phân biệt rõ ràng. Tôi nhắc đến ba phiên bản khác nhau của một câu chuyện và mỗi phiên bản của câu chuyện đều có quan hệ mật thiết với người kể. Đương nhiên, phiên bản cuối cùng của câu chuyện là bia mộ của người chết. Mặc dù tôi đã từng nói rằng người chết không nói dối nhưng chỉ cần chúng ta suy nghĩ sâu xa một chút thì lẽ nào người chết không nói dối sao? Đến đây chúng ta phát hiện, hoặc là vẫn tồn tại phiên bản thứ tư, phiên bản thứ N, còn những người đọc truyện như chúng ta lại giống như đang đứng trước vô số những tấm gương trong căn phòng mê cung, đứng trước một tấm gương chúng ta đều tự mình cho rằng bản thân đang nhìn thấy sự thật. Nhưng nếu như soi hết tất cả số gương đó, có lẽ chúng ta sẽ phát điên.

Biết đâu vẫn còn có nhiều hơn nữa những phiên bản kì dị xuất hiện. Nhưng bây giờ đối với người tự xưng là “Nhiếp Tiểu Sảnh,” tôi càng lúc càng hứng thú.

Tôi lập tức trả lời email cô ấy hoặc anh ấy.

“Nhiếp Tiểu Sảnh:

Cho dù tôi xưng hô với bạn như vậy, nhưng tôi không tin là bạn từ Chùa Lan Nhược chạy ra, bạn phải biết rằng tôi không phải là Ninh Thái Thần (1), mà là Yến Xích Hà (2) trừ yêu diệt quỷ.

(1)(2) Hai nhân vật trong bộ truyện “Liêu trai chí dị.”

Ngoài ra, bạn nói mèo bắt chuột tôi không phản đối, nhưng tại sao bạn nhất định phài làm mèo, tôi làm chuột nhỉ? Tôi thấy phải ngược lại mới đúng.

Tôi hi vọng bạn chỉ là đang sáng tác truyện hoặc là đang viết một bộ tiểu thuyết, nếu như đúng như vậy, tôi nghĩ tôi có thể ủng hộ bạn. Nhưng nếu như bạn vẫn tiếp tục giả mạo thần thánh ma quỷ để dọa nạt tôi thì tôi sẽ đưa email của bạn vào địa chỉ từ chối nhận thư.

Tùy bạn hồi âm hay không.”

Sau khi email này được gửi đi, tôi cảm thấy thanh thản hơn mấy ngày trước một chút, phải biết rằng bình thường tôi sẽ không nói chuyện như vậy.

“Nhiếp Tiểu Sảnh?”

Tôi bất giác khẽ bật cười.

NGÀY THỨ TƯ

Hôm nay tôi vừa mở hòm thư điện tử ra là đã bắt đầu tìm kiếm email của “Nhiếp Tiểu Sảnh.” Nhưng tôi không phát hiện ra bất cứ hồi âm nào của người ấy, thôi cứ vậy đi, có lẽ đối phương chỉ trêu chọc tôi mà thôi.

Tôi đã từng nói mình đang viết một bộ tiểu thuyết mới, mỗi khi viết tiểu thuyết tôi đều phải tìm kiếm rất nhiều tư liệu, chính vì vậy sau khi viết xong một cuốn tiểu thuyết, kiến thức của tôi cũng đã tăng lên rất nhiều. May mà tôi sử dụng Google rất thành thạo, thế nên hầu hết tư liệu đều có thể tìm kiếm trên Google, đột nhiên có người gọi tôi trên QQ (3), đây là một QQ hoàn toàn mới, nickname càng làm tôi giật bắn mình: “Nhiếp Tiểu Sảnh.”

(1)   Một công cụ chat, phổ biến ở Trung Quốc.

Có khi lại gặp ma rồi cũng nên? Thấy ngay “Nhiếp Tiểu Sảnh” đang ở trên mạng nói với tôi: Tôi biết anh đang trên mạng, mau hiển thị đi.

Tôi lắc lắc đầu, chỉ có thể ngoan ngoãn “hiện thân”: Bạn từ chùa Lan Nhược đến à?

Nhiếp Tiểu Sảnh: Đừng nhắc đến chùa Lan Nhược gì đó với tôi, bây giờ chúng ta nói về Hoang thôn nhé.

Tôi: Sao bạn lại biết số QQ của tôi? Tôi rất ít khi chat trên mạng.

Nhiếp Tiểu Sảnh: Cái này anh không quản được đâu.

Tôi: Tại sao bạn cứ phải nhằm vào tôi?

Nhiếp Tiểu Sảnh: Bởi vì do anh viết "Hoang thôn,” ai gây ra rắc rối thì người đấy đi giải quyết.

Tôi: Câu này ý gì?

Nhiếp Tiểu Sảnh: Anh sẽ hiểu thôi.

Tôi: Tôi đã gửi email cho bạn, bạn đã nhận được chưa?

Nhiếp Tiểu Sảnh: Nhận được rồi. Anh rốt cuộc sẽ nhìn ra ai là mèo, ai là chuột. Còn nữa, tôi không sáng tác truyện, càng không viết tiểu thuyết, nếu như nói ai đang “giả mạo thần thánh ma quỷ” thì người đó chính là anh.

Tôi: Nếu muốn tôi tin bạn, thế thì xin bạn hãy nói cho tôi biết, bạn rốt cuộc là ai?

Nhiếp Tiểu Sảnh: Tại sao biết rồi còn cố mà hỏi? Tôi không phải đã nói với anh rồi sao?

Tôi: Bạn nói là “Nhiếp Tiểu Sảnh?” Thôi đi, thế Nhiếp Tiểu Sảnh đấy với Hoang thôn có liên quan gì đến nhau chứ?

Nhiếp Tiểu Sảnh: Điều này tôi cũng muốn biết.

Tôi: Tôi chịu hết nổi bạn rồi, tôi thấy bạn đang chơi ác tôi.

Nhiếp Tiểu Sảnh: Không, tôi đảm bảo anh sẽ nhanh tin tôi thôi.

Tôi: Chấm dứt đi, tôi không muốn nhìn thấy “Nhiếp Tiểu Sảnh” nữa. Xin lỗi, tôi thoát ra đây.

Nhiếp Tiểu Sảnh: Anh chạy không thoát đâu.

Tôi out ra ngoài như tháo chạy thoát thân, sau đó dứt khoát tắt luôn điện thoại.

Thật không ngờ cái người “Nhiếp Tiểu Sảnh” này truy tôi truy lên tận QQ. Cho dù đối phương không phải là chơi ác, nhưng chỉ cần chat với Nhiếp Tiểu Sảnh là cũng đã đủ để tôi liên tưởng đến “Liêu trai chí dị” rồi. Xem ra đến lên mạng cũng không an toàn nữa, việc này thật là phiền hà, lúc này tôi chợt nghĩ tới Diệp Tiêu. Không, bây giờ vẫn chưa tới lúc làm phiền anh ấy.

Tôi nằm xuống chợp mắt một lúc, không hiểu sao nhịp tim bất giác tăng tốc, điện thoại của tôi đổ chuông.

Nửa đêm vang lên tiếng điện thoại thường khiến người ta bồn chồn bất an, tôi từ từ nhấc điện thoại thì thấy một số lạ. Lẽ nào cái người thần thông quản đại “Nhiếp Tiểu Sảnh” dò đến số điện thoại của tôi cũng biết rồi?

Tôi do dự một lúc lâu, nhạc chuông “Bóng ma nhà hát” cuối cùng đã vang lên, hình như nó đang ra sức thôi thúc điều gì đó. Cuối cùng, tôi không chịu được đã phải nghe máy, một giọng nói kì lạ truyền qua điện thoại, có chút chói tai, sau đó lại bình tĩnh trở lại, hình như là tiếng thở kì lạ nào đó.

“Alô! Nói đi chứ!”

Tôi kêu vài câu trong điện thoại, nhưng đầu dây bên kia vẫn là những âm thanh kì quái, đúng lúc tôi đang chuẩn bị ngắt máy thì âm thanh ồn ào vọng vào tai tôi: “Alô, chào anh. Tôi là Hoắc Cường.”

Sóng điện thoại rất không ổn, có rất nhiều tạp âm từ trước tới nay tôi chưa từng nghe thấy cứ lạo xạo mãi bên trong.

“Hoắc Cường?” Cái tên này hình như có chút quen tai, nhưng ngay lúc đó tôi lại không thể nhớ ra được.

“Tôi chính là sinh viên mấy hôm trước đến tìm anh, chúng tôi có tất cả bốn người đến hỏi thăm anh.”

“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Bây giờ đã nửa đêm rồi, tìm tôi có việc gì không?”

“Tôi muốn nói với anh, chúng tôi hiện đã đến rồi.”

Trong phút chốc tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Đến rồi? Đến đâu rồi?”

"Hoang thôn” giọng cậu ta trong điện thoại đặc biệt hưng phấn. “Chúng tôi đã đến Hoang thôn rồi.”

Câu này thì tôi đã nghe thấy rõ. Điện thoại suýt nữa là tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất, đầu óc tôi bất giác có chút hỗn loạn, không biết nên nói gì, tôi hỏi hết sức vô lí: “Đến rồi? Đến trong lúc ngủ mơ đúng không?”

“Đâu có, chúng tôi thật sự đến nơi rồi!” lần này người nói chuyện chuyển thành một giọng nữ. “Tôi là Hàn Tiểu Phong, chúng tôi thực sự đã đến Hoang thôn, vừa mới đến được mấy phút trước, bây giờ đang đứng dưới tấm bia đá ngoài cổng thôn. Chúng tôi dùng đèn pin soi thấy những chữ trên tấm bia, giống hệt như trong truyện mà anh viết: Trinh Liệt Âm Dương, đúng không?”

Trong điện thoại hình như có cả tiếng gió biển đang gào thét, lúc này đang là lúc thủy triều lên hay thủy triều xuống?

“Không phải lo lắng, là do chúng tôi tự mình tìm thấy. Được rồi, bây giờ chúng tôi phải vào Hoang thôn đây.”

“Đừng vội vàng như vậy, các bạn vẫn có thể đợi đã.”

“Đợi? Bây giờ đã là nửa đêm, lẽ nào anh muốn chúng tôi ngủ qua đêm trên núi.”

“Cái này…”

Tôi vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị cô ấy chen ngang: “Được rồi, chúng tôi vẫn sẽ còn liên lạc với anh, muộn thế này làm phiền anh, thành thật xin lỗi. Bye bye.”

Đối phương ngắt máy.

Tôi cầm điện thoại ngây ra một lúc lâu, tiếng gió đáng sợ dường như vẫn còn vang vọng bên tai. Hơi thở của tôi càng lúc càng gấp gáp, dứt khoát phải đến bên cửa sổ hít thở, hi vọng là có thể xua tan cảm giác ức chế mà cuộc điện thoại ban nãy gây ra.

Bọn họ thật sự đã đến Hoang thôn?

Không, ác mộng bắt đầu rồi.