Thẩm Yên Thanh nghiêm cẩn ngồi đấy, dáng vẻ lạnh lùng — Phàm ai quen biết y đều hiểu, sắc mặt của y càng điềm nhiên thì lại càng tức giận sâu sắc. Nhược bằng, y trực tiếp quắc mắt lên trừng sang một cái, trong nháy mắt cơn giận sẽ tiêu tan. Cho nên, Tần Thủy Y cực kỳ thích thú ném cho Sở Phong Ngâm một cái nhìn mai mỉa, mà đại ca Sở gia vốn không quen biết Thẩm Yên Thanh vì phải nể mặt ái thê tương lai, đành phải ngoan ngoãn bày ra bộ dạng quân pháp bất vị thân, nỗ lực trừng mắt lên nhìn tên tiểu đệ da dày thịt béo.

Sở Phong Ngâm cũng vô cùng ủ rũ, chẳng hiểu vì sao bản thân mình vốn luôn luôn thành thục, phóng khoáng phong lưu, mà sao động đến Thẩm Yên Thanh ở bất cứ chỗ nào đều ngốc xít đến khiến người ta căm phẫn. Tuy hắn không phải như Tần Thủy Y, hiểu tính cách Thẩm Yên Thanh rõ như lòng bàn tay, thế nhưng, trực giác hắn mách bảo rằng: Trong mắt mỹ nhân đạm mạc mà lạnh lùng kia, bản thân rất có khả năng là không khác gì hơn phận rệp.

Giữa những kẽ tay, cảm giác về sự mịn màng nhưng săn chắc hãy còn lưu luyến, khiến lòng khó mà quên được. Nhớ lại vừa nãy khi xông trở vào tranh giành với đại ca giải huyệt cho y, sắc mặt Thẩm Yên Thanh như mây đen trĩu trịt, hắn chỉ biết, đường tình của mình so với đại ca còn gian truân khốn khó hơn gấp trăm lần.

“Ừm…” Sở Thừa Nghiệp trưng ra tư thế của nhất gia chi chủ, cầm lấy bàn tay Tần Thủy Y mà nói: “Phong Ngâm, ta có việc muốn nói với đệ.”

“Đại ca dạy bảo.” Đuôi mắt trái Sở Phong Ngâm bất đồ giật mạnh, rồi lại thoáng nhìn thấy vẻ mặt thỏ chết cáo buồn của Tần Thủy Y, hắn khẳng định điều đại ca sắp sửa công bố tuyệt đối không phải chuyện đáng vui vẻ gì.

“Phong Ngâm, đệ đã hai mươi, cũng đến tuổi lập gia đình.” Sở Thừa Nghiệp ngưng lại một chút, rồi nói: “Nếu gả Ngọc Như cho đệ, cũng xem là đã ăn nói thỏa đáng với Kiến Thường huynh đệ.”

“Cái gì?!” Sở Phong Ngâm như bị sét đánh giữa trời, đứng phắt dậy, ánh mắt cứ dời tới dời lui quanh chỗ Thẩm Yên Thanh. Tiếc thay, hoa rơi cố ý mà nước chảy vô tình, Thẩm Yên Thanh chỉ khách khí gật đầu, ôm quyền nói: “Chúc mừng.”

Sở Phong Ngâm há miệng mắc quai, lấy lại bình tĩnh mà nói: “Đại ca, việc này còn phải bàn bạc cho kỹ.”

Hắn mới mười chín đôi mươi, tuổi xuân tươi đẹp còn chưa kịp hưởng thụ, sẽ phải từ một công tử phong lưu dạo chơi giữa chốn phồn hoa biến thành một thúc bá mang gánh nặng cơm áo gia đình, tình cảnh này cam lòng được sao?!

Sở Thừa Nghiệp gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Nhị ca của đệ cũng đã cưới vợ, giờ chỉ còn mỗi mình đệ… Phong Ngâm à, không phải đại ca bức đệ. Kiến Thường cùng chúng ta tình như thủ túc, dù thế nào cũng không được để Ngọc Như lẻ loi hiu quạnh thêm nữa. Hơn nữa, thiên tính của Ngọc Như nàng ta là thiện lương ngoan hiền, kết hôn xong cũng sẽ không cản trở đệ đi tầm hoa vấn liễu đâu.”

Sở Phong Ngâm càng nghe càng giận, gằn khẽ: “Lẽ nào các người không chút để tâm đến cảm nhận của đệ? Đệ với nàng ta không có tình cảm a! Đệ chỉ xem nàng ta như muội muội, chiếu cố nàng cả đời cũng được, giúp nàng tìm phu quân mới cũng được, nhưng muốn đệ cưới nàng, tuyệt đối không làm!”

Sở Thừa Nghiệp sầm mặt, nói: “Đệ không còn là trẻ nít, không nên hành xử theo cảm tính, Phong Ngâm.”

Sở Phong Ngâm cười lạnh, nói: “Đại ca, đệ không phải là trẻ con, mong huynh không nên đơn phương tự ý an bài hôn sự của đệ, được không?”

Sở Thừa Nghiệp đập bàn đứng dậy, quát: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Sở Phong Ngâm nheo nheo hai mắt, hững hờ quét mắt khắp bốn phương, sau đó, nổi giận đùng đùng, phất tay áo bỏ đi.

Trong phòng, chỉ còn lại một bầu thinh lặng. Hồi lâu sau, Thẩm Yên Thanh mở miệng ra trước, điềm đạm nói: “Sở môn chủ, thứ lỗi ta mạo muội, phải chăng các người nên hỏi qua ý kiến của Ngọc Như cô nương một chút, rồi hẵng quyết định cũng không muộn.”

Sở Thừa Nghiệp nghe mà ngẩn người ra. Tần Thủy Y trừng mắt nhìn hắn: “Ngọc Như có biết chuyện huynh đệ các ngươi muốn cưới nàng hay không?”

Sở Thừa Nghiệp ưm ưm ư ư một lát, mạnh miệng nói: “Không biết, nhưng mà nàng ta hẳn cũng hiểu cách an bài này là tốt nhất cho nàng.”

“Hỗn trướng!” Tần Thủy Y quát mắng, “Người ta có nguyện ý hay không còn chưa có hỏi, ngược lại còn ở đây tranh cãi ai cưới ai không? Ngươi là đồ đầu heo!”

Sở Thừa Nghiệp trước mặt kiều thê chỉ có bổn phận vâng vâng dạ dạ. Thẩm Yên Thanh buồn cười, trên gương mặt mới lộ ra một chút tiếu ý. Tần Thủy Y xoay sang y, ra lệnh: “Yên Thanh, ngươi đi bảo tiểu đệ họ Sở kia, rằng mọi chuyện còn chưa quyết định kết cục, bảo hắn ít để tâm lo lắng đâu đâu.”

Nếu đã cấp thiết như nợ tháng Sáu, thì dứt điểm cho chóng là hơn. Trước mặt Tần Thủy Y, bản thân mình từ trước đến nay cũng chỉ có bổn phận phải kinh ngạc. Thẩm Yên Thanh thở dài, đối với vận xui dù có phí sức cũng không cải biến gì được như thế, ngoại trừ cười khổ ra cũng không biết phải tỏ vẻ làm sao.

Sở Phong Ngâm đi không xa, chỉ trong thời gian một nén hương, Thẩm Yên Thanh đã tìm được hắn ở bên hồ trong rừng liễu, đang ủ rũ ngồi dưới một gốc cây. Gương mặt tuấn lãng xuất chúng đã không còn sự phấn khởi như ban đầu gặp gỡ, vẻ chán chường lộ ra nơi cuối mắt chân mày. Thấy y qua, Sở Phong Ngâm khẽ nhếch khóe môi, vỗ vỗ xuống triền cỏ bên cạnh, bảo: “Sang đây mà ngồi.”

Thẩm Yên Thanh đứng trước mặt hắn, xác tín rằng hai huynh đệ nhà họ Sở này đều là những nam nhân sỗ sàng đến kinh khủng, hoàn toàn không đoái hoài đến sắc mặt của người khác.

Sở Phong Ngâm ngắt một cành non mềm xuống ngắm nghía, đột nhiên bật cười: “Huynh ghét ta lắm, có phải không?”

Thẩm Yên Thanh không biết trả lời làm sao, nói là ghét thì không phải, mà cực kỳ tức giận thì đúng hơn.

Khi y còn đang trầm mặc, Sở Phong Ngâm lại xem đó là sự ngầm đồng ý. Hắn ngửa đầu tựa vào thân cây, khép mắt tự giễu mình: “Huynh ghét ta, nhưng huynh còn phải đến tìm ta, cũng tựa như ta không hề muốn cưới nàng, nhưng sau cùng cũng phải cưới.”

Không nghe thấy sự châm chọc mai mỉa mà mình đã dự đoán, lại đột ngột cảm thấy mùi hương của hoa quế lan sang, sự ấm áp đã bao tỏa dịu dàng bên người. Sở Phong Ngâm sửng sốt mở mắt ra, phát hiện Thẩm yên Thanh đã ngồi xuống bên cạnh mình. Trên gương mặt tuấn mỹ trắng ngần không lộ rõ biểu cảm, đôi ngươi thẳm sâu tĩnh tại không chút gợn sóng.

Thẩm Yên Thanh lắc đầu, nói: “Ta với ngươi không quen cũng không thân, vị tất ta giúp ngươi được gì. Sở Tam công tử, đò ngang cập bến tự nhiên sẽ thẳng, ngươi hà tất tự tìm phiền não?”

Gương mặt Sở Phong Ngâm đanh lại, nói: “Có phải huynh nghĩ ta ấu trĩ lắm không? Muốn tìm một người bầu bạn lưỡng tình tương duyệt lại khó đến thế ư?”

“Không.” Thẩm Yên Thanh quay đầu sang, đôi mắt tĩnh lặng như đáy hồ tựa như nhuốm đôi phần tiếu ý, “Suy nghĩ của ngươi không sai, chỉ là… ngươi không có tư cách tự quyết định mà thôi.”

“Huynh nói chuyện thật là đau lòng mà.” Sở Phong Ngâm day cắn một phiến lá liễu trong miệng, lời nói có chút không rõ ràng: “Ta không muốn khiến đại ca của ta thất vọng, thế là đúng hay sai?”

Thẩm Yên Thanh nghiêng nghiêng đầu tư lự một chút, nói: “Ta không biết, nếu hắn ta đơn phương áp đặt ngươi, ngươi khiến đại ca mình thất vọng cũng không trách được. Nhưng nếu để đại ca ngươi đau lòng, ngươi cũng không hề dễ chịu, phải không?”

Ánh mắt Sở Phong Ngâm rực lên khi dõi theo y, rồi bất đồ lại thở dài một tiếng, ngả người tựa vào thân cây, nói: “Thẩm Yên Thanh, chúng ta ngay từ đầu đã có thể trở thành tri kỷ.”

Thẩm Yên Thanh lại bị hắn làm cho hồ đồ, trực giác mách bảo y rằng tốt nhất nên quên những lời này đi. Vì vậy, y trở lại chủ đề ban nãy, trấn an nói: “Giả như các ngươi chỉ duy trì phu thê trên danh nghĩa, ngươi vẫn có thể đi tìm kiếm người trong lòng ngưỡng mộ a.”

Sở Phong Ngâm cắn lá liễu, trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Không thể nào đâu. Yên Thanh, nếu như ta hạ quyết tâm cưới nữ nhân kia, ta sẽ không có quyền theo đuổi người mình thực sự yêu thương nữa, huynh hiểu không?”

Tim Thẩm Yên Thanh đập dồn trong chốc lát, thanh âm trầm đến mức có vài phần không thể nào nghe rõ: “Ta hiểu.”

*

Đêm thu Giang Nam dịu dàng trong trẻo, quế trong sân vừa vặn đang độ trổ hoa, mùi hương theo gió đêm thổi vào cửa sổ. Bọn thị nữ thường thu gom hoa quế để ướp hương quần áo, ngay cả bao gối đệm chăn đều tỏa ra hương thơm thoang thoảng, từng vệt tơ hương khẽ khàng tỏa vào trong mộng.

Thẩm Yên Thanh luôn ngủ không sâu, chỉ một chút âm thanh rất nhỏ cũng đã có thể lay tỉnh sự cảnh giác của y. Sau khi bỗng nhiên giật mình tỉnh thức, y nghe thấy có tiếng thở không chút giấu diếm của ai đó, bèn buông lỏng đề phòng, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, khẽ giọng hỏi: “Sở Tam công tử?”

Nửa đêm canh ba, hắn đến đây làm gì? Hẳn không phải chỉ vì định quấy nhiễu mộng đẹp của người khác chứ?

Vén màn trướng lên, không ngoài dự tính, y đã đối diện với đôi mắt hắt ánh cười của Sở Phong Ngâm. Thẩm Yên Thanh vô lực tựa vào đầu giường, nhắc nhở mình nên ôn hòa điềm tĩnh — trước mặt là cậu em chồng sắp tới của Thủy Y, y có tức giận cũng không nên bất chấp mặt mũi nàng.

Bàn tay nắm chặt buông xuống bên người, Thẩm Yên Thanh đạm nhiên hữu lễ mà hỏi: “Sở Tam công tử đêm khuya đến đây, có việc gì ư?”

Đôi mắt sâu thẳm của Sở Phong Ngâm không giấu giếm tụng ca. Nương theo ánh trăng ngời tỏ mà sỗ sàng ngắm nhìn y — này tóc dài đen thẫm phủ sau lưng, nảy sắc mặt có chút thất thần nhưng lại lộ ra vẻ biếng nhác nhu thuận đến liêu nhân, trên gương mặt tuấn mỹ vì thiếu vắng đi nét đạm mạc lạnh lùng của ban ngày mà trở nên sinh động rất nhiều, vương theo đôi phần hờn dỗi cùng đôi phần mệt mỏi. Cả người y miễn cưỡng tựa đầu giường, tư thế thực sự tựa hồ đang mời mọc.

Thẩm Yên Thanh cũng biết dáng dấp mình hiện giờ rất mất thể thống, nhưng ai cũng không thể yêu cầu một người nửa đêm ngon giấc bị một kẻ không mời mà đến quấy nhiễu mộng đẹp phải quần áo chỉnh tề, nghi thái vạn phương như thường lệ. Hơn nữa, y không phải là nữ tử, hai chữ danh tiết kia không thể áp dụng được trên người y.

Sở Phong Ngâm rất tự nhiên mà ngồi xuống bên giường, trong nhãn thần dần dần mất đi sự kiên nhẫn của đối phương mà mỉm cười tao nhã, chỉ chỉ vào vết thương trên trán mình, nói: “Vết thương đau đến ngủ không được, nên vội đến thẳng đây tìm huynh.”

Tính tình Thẩm Yên Thanh có vài phần tương tự như Tần Thủy Y, thoạt trông bên ngoài thực sự ôn nhuận, kỳ thực là cứng đầu như sắt đá giữa đất bằng — nếu bảo thẳng là vì lo lắng vết thương trên vai y mà đến, y tất nhiên sẽ cười trêu ngươi đa sự, hơn nữa sau khi tạ ơn ngươi xong sẽ khách khí mà cương quyết cự tuyệt cả ngươi lẫn hảo ý ngay ngoài cửa. Nhưng nếu như có việc cậy nhờ, dẫu cho y có oán giận hay phiền hà thêm nữa, chỉ cần không phải đặc biệt ghét bỏ ngươi, hết phân nửa sẽ đưa tay giúp đỡ, làm việc thiện trong chốc lát.

Quả nhiên, Thẩm Yên Thanh nghe vậy, chỉnh lại áo xuống giường, khoác một chiếc ngoại bào, phất chưởng thắp sáng đèn, đi thẳng đến chỗ tủ nhỏ tìm kiếm một hồi, mang một chiếc bình sứ ra đưa cho hắn, nói: “Ngưng Hoa Tán, giảm đau điều cơ, dùng mỗi ngày hai lần, cứ vẩy lên vết thương là được.

“Cảm tạ.” Sở Phong Ngâm quẹt quẹt mũi, nhận lấy bình dược kia, trong lòng có chút không toại nguyện — một nam nhân phóng túng qua loa như hắn làm sao lại quan tâm đến vết thương ngoài da không nghiêm trọng như thế, huống chi, vết thương nhỏ từ lâu đã khép dần miệng, cơn đau như thế không khác gì như bị côn trùng cắn cho lắm — Nhưng, vì tiếp cận Thẩm Yên Thanh, chiêu thức xấu xa cỡ nào cũng phải dùng.

“A…” Nhãn thần đối phương nhìn hắn mang theo nghi vấn rành rành: “Sao ngươi còn chưa đi?” May mà da mặt Sở Phong Ngâm luôn luôn đủ độ dày, chỉ nghênh đón ánh mắt hồ nghi của Thẩm Yên Thanh, lấy từ trong áo ra một miếng huyết ngọc kín đáo đưa cho y, nói: “Huynh mang theo đi, vết thương ứ đọng trên vai sẽ mau khỏi.”

Thẩm Yên Thanh sửng sốt một chút, ngọc ở trong tay dịu êm ngời sáng, toàn thân ngọc ấm áp, trơn nhẵn nõn nà, không hề có nửa điểm tạp sắc, cầm trong tay chỉ thấy hơi ấm đong đầy. Thuở nhỏ, y lớn lên trong phủ Thượng Thư, đối với châu bảo ngọc ngà cũng xem như cũng có phân nửa hành gia. Miếng noãn ngọc kia tuy rằng hình dạng rất cổ, nhưng cũng là Đông Hải Yên Chi cực kỳ quí hiếm, giá trị liên thành.

“Vật trân quí như thế, Thẩm Yên Thanh thẹn không dám nhận.” Thẩm Yên Thanh ngẩng đầu, đôi mắt an tĩnh nhìn không biết là giận hay vui, muốn trả khối ngọc trong tay lại cho Sở Phong Ngâm lại bị đối phương không khỏi xua tay, rồi nắm chặt tay lại, mang ngọc kia vùi sâu vào lòng bàn tay y, nhẹ nhàng khép những ngón tay y lại, cười nói: “Lại nói rằng, chúng ta cũng xem như là thông gia, huynh cần gì phải cự tuyệt ta từ xa xăm nghìn dặm?”

“Ngươi…” Thẩm Yên Thanh nhìn đăm đăm vào đôi đồng tử của hắn, nhíu mày: “Xin chỉ giáo?”

Sở Phong Ngâm say sưa ngắm gương mặt hơi ngẩng lên của y, đáp: “Bằng hữu quí trọng là ở tấm lòng, chỉ một mảnh ngọc hèn mọn, há có thể biểu đạt được một phần vạn tâm tư của ta?”

Nhãn thần Thẩm Yên Thanh dần dần hóa lạnh, trong giọng nói như hàm chứa mai mỉa như có như không: “Việc mình không muốn, đừng áp đặt vào người khác. Ngươi cương quyết muốn ta nhận một phen nhã ý kia, so với chuyện Sở môn chủ tự ý sắp đặt hôn sự của ngươi có gì khác nhau?”

“Tất nhiên không giống.” Sở Phong Ngâm nhìn y thật sâu, thấp giọng nói: “Đối với huynh, ta vì tình mà nhất định giữ lễ nghi.”

Thẩm Yên Thanh mở tròn mắt, không thể nghĩ được rằng Sở Phong Ngâm chỉ chớm biết mình một ngày đêm đã ươm tình, càng không nghĩ được hắn lại có thể vô tư phóng khoáng mà nói toạc ra như vậy, khiến bản thân kinh hãi, nhất thời không biết phải làm sao.

Dáng vẻ cau mày suy tư của y trong mắt đối phương lại vô cùng khả ái, Sở Phong Ngâm nín thở, cố kềm lại khao khát muốn vuốt ve gương mặt y, giả vờ ung dung mà bảo: “Trước mắt, cứ nhận đi đã, đợi vết thương khỏi, nếu thật sự không thích, huynh có thể trả cho ta mà.”

Thẩm Yên Thanh trầm mặc mãi thật lâu, rồi trầm giọng nói: “Vậy, đành đa tạ Sở Tam công tử.”

Y đã quen nếp dứt khoát nhanh gọn tống khứ đi những kẻ tà nịnh ý đồ quấy nhiễu, thủ đoạn nghiêm khắc, thái độ cương cường. Thế nhưng, đối với một người chan chứa nhiệt tâm, đối xử chân thành, y không phiết phải nói sao cho đặng — Thượng Thư đại nhân chỉ dạy y làm thế nào trừng trị nghiệt ác, nhưng không hề bảo y khi đối diện với thiện ý thì làm sao để khước từ. Thế nên, trước mặt Sở Phong Ngâm, y u sầu phát giác mình tựa hồ như đã bị dắt mũi dẫn đi mất rồi.

Cổ tình ngoảnh mặt sang bên, không để ý đến nét mặt mừng rỡ của Sở Phong Ngâm, kéo khít vạt áo lại, nói: “Thời gian đã không còn sớm, ta tiễn ngươi ra ngoài.”

“Không cần đâu, ta biết đường.” Sở Phong Ngâm nhìn thấy y y sam mỏng manh, đành nén lại khổ sở mà chối từ. Nhưng Thẩm Yên Thanh lại mỉm cười: “Ngươi tự ý xông vào Quan Diệp Lâu, nghĩ rằng đám tuần đêm đều chết cả rồi ư? Nếu ngươi có thể đơn độc mà xông ra, đường chủ như ta đây chỉ e rằng phải từ nhiệm để chịu phạt mất.”

Sở Phong Ngâm nhìn cái cười giản dị an hòa của y, lòng tỏa lên ấm nóng, nói: “Vậy thì, ta đành cung kính không bằng tuân mệnh.”

*

Mở cửa phòng ra, mùi hương thấm đẫm phủ tràn lên gương mặt, ánh trăng mát dịu như nước, soi rọi lên đám hắc y nhân ở ngoài lâu. Sát khí sắc lạnh như dao, khiến người muốn không nhận ra cũng không được — hộ vệ Tô Phủ, quả nhiên ngạo khí không khác lời đồn.

Thẩm Yên Thanh đứng trước hành lang, thản nhiên cất giọng: “Tản cả đi, vị công tử này là bằng hữu của ta.”

Bọn hộ vệ không nói nửa lời, cấp tốc triệt thoái. Thẩm Yên Thanh dẫn y xuống lầu, đi qua những nẻo hành lang uốn khúc quanh co giữa sân viện vắng vẻ. Dọc đường, cả hai không ai nói gì, mãi đến nơi đại môn hai cánh cửa sơn son đóng chặt, Thẩm Yên Thanh mới quay đầu sang, nhẹ giọng nói: “Sở Tam công tử, đợi ta tìm người gác cửa đến….”

“Không cần.” Sở Phong Ngâm mỉm cười với y, bảo: “Huynh chóng về phòng đi, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”

Dứt lời, một cái bật người, đã leo qua bức tường cao hơn một trượng, ở trên thành tường còn vẫy vẫy tay về phía y, thế rồi nghênh ngang đi mất.

Thế nhưng lại khiến Thẩm Yên Thanh không thể nào hiểu được — nếu như y đã có ý định trèo tường đi ra, sao phải tốn nhiều thời gian theo mình đến tận cửa chính làm chi?

Ngáp dài một cái, cơn buồn ngủ lại cồn lên, đầu óc đang mỏi mệt đến cực hạn không thích hợp để nghiên cứu phong cách hành xử của Sở Tam công tử. Thẩm Yên Thanh thi triển khinh công, vút bay trở về Hòe Diệp Lâu. Giường gối đã nhuốm lạnh tự bao giờ, y rúc vào trong chăn, cả người run rẩy. Trong lúc vô tình đã lấy ra khối huyết ngọc ấm áp trơn nhẵn, băn khoăn một chốc rồi vẫn ủ nó trong tay mình. Hơi ấm thấm qua nếp da, dần dần khiến toàn thân bắt đầu thư giãn, vết sưng phù đau nhức trên vai trái cũng đã dịu đi không ít. Thẩm Yên Thanh duỗi tay duỗi chân, mơ mơ màng màng, thiếp ngủ.

*

Mang theo một làn hương thanh dịu mà trở về Thủy Y Lâu, Sở Phong Ngâm cả đêm không mộng mị, thẳng giấc mãi đến hôm sau khi mặt trời cao quá ba sào. Thẩm Yên Thanh lại không được may mắn như thế. Thứ nhất, là vì kiểu cách sinh hoạt đầy khuôn thức của y từ xưa đến nay. Thứ hai, đã qua thời chiến loạn, tân đế lên ngôi, dốc lòng vì nước, hưng chấn sơn hà, sao lại còn thổ phỉ lưu khấu nhiều như thế?

“Số châu báu vận chuyển đến Thương Châu đến Thái Hành Sơn thì bị cướp, chúng huynh đệ hai người chết, bảy người bị thương.” Tiêu cục nằm dưới sự chủ quản của Tùng Diệp Lâu, mà phân đường chủ Ngô Thiết cùng Thẩm Yên Thanh luôn không nhìn nhau vừa mắt, nhưng một khi phải đối phó với sóng gió giang hồ, lại không thể không cậy vào Thẩm Yên Thanh bố trí thủ hạ đến dàn xếp. Chuyện này khiến Ngô Thiết tính cách vốn quật cường hiếu thắng lại càng không hài lòng. Cũng may, các phân đường chủ đều trung thành tận tụy, chức trách vẹn toàn. Hai vị kia tuy rằng xưa nay không hề hòa thuận nhưng đều có thể lấy đại cuộc làm trọng, còn về chuyện ở trước mặt Tô Mộ Tình mà kịch liệt động thủ cũng chỉ có một lần nọ, rồi sau cũng không còn.

Thẩm Yên Thanh hạ mi mắt, trầm ngâm nói: “Thanh Phong Trại, Vô Song Trại ở Thái Hành Sơn, trại chủ đều bị chiêu an, đạo phỉ độc hành tuy nhiều nhưng khó mà nên trò trống, chẳng nhẽ còn một thế lực nào đó chiếm cứ nơi này?”

Mạng lưới tình báo của Hòe Diệp Lâu phủ khắp thiên hạ, ngay cả chốn tái ngoại gió cát xa xôi cũng có trạm bồ câu đưa tin của họ, dù chỉ là một chút gió lay ngọn cỏ cũng sẽ truyền báo tới Dương Châu trong thời gian ngắn nhất. Và phân đường chủ Thẩm Yên Thanh đối với chuyện chốn giang hồ có thể nói là rõ như lòng bàn tay.

Ngón tay thon mảnh trắng ngần gõ nhẹ lên mặt bàn trong vô thức, Thẩm Yên Thanh chuyển sang Ngô Thiết, hỏi: “Ngô đường chủ, áp tiêu chuyến này là ai?”

Ngô Thiết đáp: “Trình Thu Viễn, hắn…cũng thụ thương.”

Thẩm Yên Thanh cau mày, phân vân trong chốc lát rồi nhẹ giọng: “Trình tổng tiêu đầu hiện nay… có thể cho phép người đến thăm hay không? Có một số việc cần phải trực tiếp thỉnh giáo hắn.”

Y và Ngô Thiết bất hòa, dẫn đến việc thuộc hạ hai bên rất ít qua lại, như nước sông không phạm nước giếng. Đối với Trình Thu Viễn, duyên gặp gỡ không đến vài lần. Chuyện hôm nay tuy là vì việc công mà nảy sinh, cũng phải hỏi ý Ngô Thiết trước mới thỏa đáng.

Ngô Thiết cũng không phải kẻ không nhìn ra đại cuộc, gật đầu, nói: “Sau buổi trưa, tinh thần hắn khá lên ta sẽ dẫn ngươi qua.”

“Đa tạ.” Thẩm Yên Thanh ôm quyền chào hắn, Ngô Thiết đáp lễ, có chút không được tự nhiên, cáo từ rời đi.

*

Trình Thu Viễn bị thương nặng nhất ở trên vai, sâu đến mức có thể trông thấy xương cốt, còn lại đều là vết thương phần cơ thịt. Hắn đơn độc thúc ngựa ráo riết chạy về Dương Châu đã vô cùng kiệt sức, hơn nữa, miệng vết thương vì xử lý hết sức qua quýt mà gây ra sốt cao. Thầy thuốc sau khi đắp thuốc băng bó cho hắn, ép hắn uống cạn hai chén thuốc, nghỉ ngơi đến sẩm tối mới khôi phục lại một chút tinh thần.

Đó là một nam tử dung nhan anh tuấn, trán rộng mày ngài, mũi cao mắt sâu, mang theo đôi phần tục tằn của nam nhi nơi tái ngoại, nhưng vì áp tiêu nhiều năm mà bên ngoài lại có thêm phần lão luyện cùng trầm ổn, từ xưa đến nay rất được Ngô Thiết trọng dụng.

Xem qua thương thế của hắn, Thẩm Yên Thanh thở phào nhẹ nhõm —- Vết thương mặc dù nghiêm trọng, nhưng cũng may không làm tổn thương xương khớp, trên binh khí hẳn không hề có độc.

“Trình tổng tiêu đầu, theo ý ngươi, bọn cướp tiêu lần này lai lịch ra sao?”

Trình Thu Viễn tựa vào đầu giường, nói: “Thẩm đường chủ không cần khách khí, cứ gọi lão Trình là được.”

Thẩm Yên Thanh nhận trà ả nha đầu dâng cho, không đưa ý kiến gì. Trình Thu Viễn cau cau mày, nhìn y một cái rồi nói: “Bọn chúng không giống với lũ giặc cỏ thông thường, mà giống như võ lâm cao thủ đã qua huấn luyện, công phu cao cường. Hơn nữa đều là hắc y nhân che mặt, xem võ công thì tựa hồ như tông truyền của Hoa Sơn kiếm phái, nhưng so với phái Hoa Sơn thì thâm độc bạo tàn hơn hẳn. Còn kẻ đứng đầu thì dùng song kiếm.”

Thẩm Yên Thanh dừng chén trà ngay tại khóe môi, nghĩ đến trong vài môn phái mới trỗi dậy trong chốn giang hồ, chưởng môn nhân sử song kiếm vốn ít lại càng ít hơn. Huống chi, hiện nay dù có kẻ đánh hơi thấy mùi tiền mà nổi lòng tham, người bình thường ngàn vạn lần cũng không dám đụng đến chủ ý của Quan Diệp Lâu.

Hiện tại, đã có kẻ dám động đến tiêu của bọn họ, việc cấp bách là truy hồi số châu báu bị cướp đi, nhưng dò xét thế lực đang âm thầm trỗi dậy trên giang hồ mới chính là mục đích thật sự của Thẩm Yên Thanh.

Trình Thu Viễn nhìn sắc mặt y mà đoán ý, ôm quyền nói: “Thẩm đường chủ, việc lần này là do thuộc hạ thất trách, thuộc hạ thỉnh cầu có thể cùng với Thẩm đường chủ đi truy hồi số hàng bị mất, lấy công chuộc tội.”

Thẩm Yên Thanh đặt chén trà xuống, nén câu nói “Làm sao ngươi biết ta sẽ đi một mình” nuốt lại vào trong, trong ngực vô cớ nảy sinh một trận ưu phiền —– Y không sợ chuyến đi này nguy hiểm, mà chỉ là bị người đoán được tâm tư thì phật lòng. Y cố lòng nẫn nại, khuyên Trình Thu Viễn chuyên tâm dưỡng thương, rồi sau vài câu ít ỏi, đứng dậy rời đi.

*

Tô Mộ Tình cũng không tán đồng việc để Trình Thu Viễn đi theo, tuy nhiên hắn cũng không tán đồng việc Thẩm Yên Thanh đơn thương độc mã xông vào hang ổ phỉ tặc.

“Trình Thu Viễn hữu dũng vô mưu, đi theo ngươi cũng chẳng hữu ích được gì, có điều — ” Tô Mộ Tình kéo dài thanh âm, nhìn y đầy thâm ý rồi nói: “Đối thủ lần này khác biệt, để ngươi đi một mình, Mặc Nhan sẽ càu nhàu ta chết mất.”

Thẩm Yên Thanh che miệng ho khẽ một tiếng, tiếu ý tràn đầy trong mắt, nói: “Lâu chủ đã biết thói quen của ta mà.”

Tô Mộ Tình thở dài: “Ngươi luôn thích độc lai độc vãng, ta biết rõ, nhưng lúc này nếu không để Trình Thu Viễn đi theo, hết tám phần mười phải đổi thành Ngô Thiết…”

“Hắn ta càng không được.” Thẩm Yên Thanh dứt khoát ngắt lời — bảo hai người bọn họ cùng đi tra án, chỉ e nửa đường đã bắt đầu tàn sát lẫn nhau, “Ta thà rằng không đi cùng ai cả.”

Ngươi ước gì không đi cùng ai sao? Tô Mộ Tình xoa xoa cằm, không hề hồi đáp, chỉ trầm ngâm nói: “Ngô Thiết đối với ngươi có phần tinh vi chống đối, nếu không mang người của Tùng Diệp Lâu đi theo, hắn ta chắc chắn canh cánh trong lòng. Ngươi cũng biết, gã này gắt gỏng cũng rất phiền phức. Yên Thanh, ta bị giam hãm ở Dương Châu không thoát ra được đã đủ thảm rồi, ngươi nhẫn tâm khiến hai tai ta mỗi ngày đều không được yên tĩnh hay sao?”

Yên Thanh khẽ cười, nhớ đến chiến tích sáu năm trước Tô Mộ Tình bái biệt sư môn xong liền đốt trụi cả mười tám tòa sơn trại, trong lòng thấu hiểu hắn đã ngứa tay từ sớm. Thế nhưng sự vụ Dương Châu nhất thời không thể sắp xếp, không thể không có Tô đại lâu chủ hắn trấn giữ, cũng chẳng trách nảy sinh tâm lý bất bình.

“Thôi được, Tần cô nương bao giờ xuất giá?” Tô Mộ Tình nhớ đến đâu thì nói đến đó, lập tức chủ đề trò chuyện thay đổi, ám chỉ rằng kết cục để Trình Thu Viễn đi theo đã định. Thẩm Yên Thanh cười khổ trong lòng, mới nhớ ra rằng chung thân đại sự của Tần Thủy Y còn chưa bàn bạc xong — Tuy hai người họ tình thắm ý nồng, cả hài tử cũng đã lớn bốn tháng rưỡi, nhưng lại chưa chính thức kết làm phu phụ. Mà bản thân lại là người duy nhất bên nương gia của nàng, tự nhiên phải bắt đầu đảm nhiệm trọng trách an bài lễ tiết cưới xin cho Tần Thủy Y.

Không chủ động còn chưa nói, Sở Thừa Nghiệp lại cứ suốt ngày mê mải tựa đầu lên gối mỹ nhân, chỉ sợ đã sớm quên mất bọn họ còn thiếu một nghi thức kết hôn, Thẩm Yên Thanh vội vã cáo từ Tô Mộ Tình, trong trăng tỏa mà đi đến Thủy Y Lâu.

Noãn ngọc đeo dưới cổ khẽ khàng cọ vào da thịt, trước khi xuất hành, phải nhớ cho rõ mà trả cho Sở Phong Ngâm mới được.