Nhà họ Phó.

Tô Mộc tìm những bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh mà nữ chính đại nhân từng tham gia, toàn là những nhân vật bình hoa nhạt nhẽo, chẳng hề có chút diễn xuất ổn nào cả.

Giờ cô đã biết vì sao nhiều năm qua nữ chính đại nhân không nổi tiếng được, không chỉ là vì cô ấy không tuân theo chiêu trò của giới giải trí, mà càng là vì diễn xuất của cô ấy có vấn đề.

Nhưng cô nhớ rõ tác giả từng nói nữ chính có diễn xuất rất tốt.

Chẳng lẽ là do yêu cầu của cô quá cao, cho nên mới cảm thấy nữ chính đại nhân không biết diễn?

Tô Mộc ngẩng đầu nhìn thời gian, đã là hơn sáu giờ tối. Cô gập máy tính lại, đi xuống nhà ăn ở tầng dưới. Trong nhà ăn to như vậy mà trống rỗng, không hề thấy bất cứ dấu vết đồ ăn gì.

"Thím Trương." Tô Mộc kêu to.

Thím Trương nhanh chóng xuất hiện: "Thưa mợ, có chuyện gì không?"

Tô Mộc chỉ vào đồng hồ treo trêи tường: "Giờ đã hơn sáu giờ, nên ăn tối."

Thím Trương nhướng mày: "Thưa mợ, mợ không chờ cậu chủ sao?"

Chờ tên đàn ông cặn bã kia làm gì, cô đâu có cần tình yêu của hắn.

"Không chờ, mang đồ ăn lên đi."

Nữ chính lúc nào cũng răm rắp tuân theo nam chính cặn bã về mọi thứ, cho dù hắn không về ăn tối, cô ấy cũng phải nhịn đói chờ hắn về, đây không phải điển hình của việc tự chuốc tội vạ vào thân sao. Cô ấy thực sự cho rằng nếu cô ấy như vậy thì nam chính cặn bã sẽ cảm thấy cô ấy tốt, đúng là ngây thơ quá mà.

Thím Trương thấy cô kiên trì, chỉ thầm thở dài một tiếng trong lòng, rồi bảo đầu bếp trong nhà bếp bắt đầu dọn đồ ăn lên.

Chờ khi đồ ăn được mang lên hết, Tô Mộc nhìn qua những món ăn luộc hấp nhạt nhẽo này, khẽ nheo mắt lại.

Giỏi lắm, coi lời cô nói như gió thoảng qua tai.

Tô Mộc không nói gì, bình tĩnh cầm đũa bắt đầu ăn.

Đột nhiên, cô vỗ đôi đũa xuống bàn một cái thật mạnh, tiếng vang kia khiến thím Trương sợ giật nảy mình.

"Mang những món ăn này đi, làm lại cái khác."

Thím Trương lập tức nói: "Thưa mợ, làm thế có phải là quá lãng phí rồi không?"

Tô Mộc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bà ta với đôi mắt âm u, khiến bà ta có chút sợ hãi trong lòng.

"Cái nhà này đổi sang họ Trương từ khi nào vậy?"

Thím Trương lập tức đổi sắc mặt: "Vậy tôi bảo nhà bếp làm lại ngay đây."

Nửa tiếng sau, từng món đồ ăn cay được lần lượt mang lên.

Đến tối, Tô Mộc chờ nam chính cặn bã Phó Vũ Thần trở về định tán gẫu một trận ra trò với hắn. Nhưng cô chờ tới tận mười hai giờ đêm mà cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, nên cô chẳng thèm đợi nữa.

Ba ngày liên tục Phó Vũ Thần đều không trở về.

Nếu không phải cô có chuyện tìm hắn, Tô Mộc mới lười quan tâm hắn có về hay không.

Tô Mộc từ trong danh bạ tìm được số điện thoại của Phó Vũ Thần, bèn bấm gọi. Không ai nghe máy. Cô chờ một lát rồi bấm gọi tiếp, lần này có người bấm nghe.

Chỉ là bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ, mà giọng nói này lại cực kỳ quen tai.

"Vũ Thần, anh không về với em gái, thật sự không sao ư?"

Phó Vũ Thần quấn khăn tắm đi tới chỗ Tô Xuyến Xuyến, giơ tay ôm lấy bả vai cô ta, vùi đầu vào trong đó, híp mắt và hít vào một hơi thật sâu mùi thơm trêи người cô ta, nói với giọng biếng nhác: "Đừng nhắc tới ả đàn bà độc ác kia."

"Không nhắc tới con bé, dù gì con bé cũng là vợ của anh mà." Bàn tay của Tô Xuyến Xuyến lặng lẽ đưa lên trêи ngực hắn, ngón tay vuốt ve trước ngực hắn ta.

"Vợ?" Phó Vũ Thần cười lạnh: "Cô ta chỉ là một đứa con gái riêng mà thôi. Chỉ cần em muốn, vợ của anh chính là em."

Dứt lời, Phó Vũ Thần cắn mạnh lên vành tai cô ta.

Từ trong miệng Tô Xuyến Xuyến phát ra tiếng thở dốc khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Phó Vũ Thần nghe được âm thanh quyến rũ này, ánh mắt trở nên tối xuống: "Bảo bối, em đang dụ dỗ anh đây mà."