Dù sao thì một đại tiểu thư không được coi trọng như cô tỏ vẻ hoàn cảnh thế này đã là rất tốt, cô chấp nhận được.

Cho nên sau khi đảo quanh một vòng, trước khi Hách Bình mang cơm trưa đến cho cô Sở Tư Di đã sắp xếp đâu vào đấy hành lý của mình vào tủ quần áo lớn bên trong phòng ngủ duy nhất nơi căn nhà bắt đầu từ bây giờ sẽ là tổ ấm của cô và người đàn ông kia.

Còn một vali bánh kẹo cưới Sở Tư Di không có động tới mà chỉ để đó, nơi một góc phòng khác.

Nhưng lúc Hách Bình đến đưa cơm cô vẫn tranh thủ hỏi: "Lãnh đạo của cậu bao giờ sẽ về?"

Thấy hắn ngắt ngứ cô không sao cả giải thích: "Là như vầy, trong nhà có đem đến một ít bánh kẹo cưới.

Vốn dĩ nên là phát từ trên xuống dưới mới hợp lễ nghi đi, cho nên chỉ có thể đợi hắn về mới có thể làm được.

Này là cho cậu, xem như công lao cậu đưa tôi đến đây.

Đừng để bị dành mất."

Cô biết người trong quân chất phác nhưng cũng không biết khách khí, không khéo thì đám kẹo cô đưa cho Hách Bình sẽ không lọt được vào bụng hắn trước khi hắn kịp giấu đi cho nên cô mới tốt bụng nhắc nhở.

Người thanh niên vừa nhận được kẹo biểu tình đã trở nên khác hẳn, có cảm giác hoạt bát hơn nhiều.

Sở Tư Di nhìn mà trong lòng không khỏi thở dài.

Ầy, vẫn là điều kiện trong quân khu không tốt bằng bên ngoài.

"Chị dâu yên tâm, nội trong hôm nay trung tá sẽ về.

Kẹo này cảm ơn chị! Không phiền chị nghỉ ngơi nữa!"

Anh chàng binh nhất không có khách khí đem kẹo nhét vào túi áo quần.

Một mớ kẹo cưới khiến túi quần hắn phồng hẳn lên nhưng mỗi lần không nhịn được vỗ vỗ vài cái trên mặt đều mang theo nét thỏa mãn không thể che giấu.

Sau khi hớn hở báo cho cô một tiếng thì chạy đi.

Nhìn điệu bộ chưa trải sự đời của anh chàng, Sở Tư Di lắc đầu ngao ngán, cái gì mà trầm ổn bình tĩnh hơn người trên đường đi đều bay biến hết.

Vẫn còn là trẻ con a.

Nói sao thì binh lính bên trong quân khu suy nghĩ vẫn rất thuần túy chứ chẳng nói Hách Bình còn nhỏ hơn cô hai tuổi, có không trầm ổn cũng là bình thường.

Sở Tư Di lại không biết...!Không, có lẽ cô cũng đã lường trước được rồi đi.

Đó là mặc dù cô đã dặn như vậy nhưng anh chàng binh nhất bởi vì đắc ý cho rằng bản thân là người đầu tiên nhận được kẹo cưới từ trung tá mặt than nên vui quá hóa buồn không nhịn được đi rêu rao khắp nơi.

"A này đừng lột! Mấy người thật quá đáng!!"

Anh chàng binh nhất tội nghiệp trong miệng ngậm cục kẹo nên nói năng có chút ngọng nghịu không ngừng ra sức giữ chặt cái quần nhưng cuối cùng vẫn là không giữ được.

Hắn mặt mày đỏ bừng áo quần không chỉnh tề đứng ở giữa sân hận muốn chết nhìn một đáng người đang chia kẹo trong túi mình.

Mắt thấy cái quần cũng sắp bị xé ra ngũ mảnh, hắn không khỏi la lên oai oái: "Này này đừng có làm rách quần em!! Mấy đại ca ơi!!"

"Mấy anh so với chú mày ăn nhiều mấy năm ngũ cốc, lần sau đừng có ở trước mặt anh tếu táo biết không! Có gì chúng ta cũng phải có phúc cùng hưởng, càng không thể ở trước mặt anh em hoa cái gì xảo dạng, rất dễ bị anh em cởi chuồng cho chạy tồng nghồng về nhà đấy!"

"Nể tình cậu biết điều "dâng" kẹo ra, đây, trả cái quần cho chú em!"

Một đám lão nam nhân không có tiết tháo vừa cười ha hả vừa bóc kẹo ra ăn.

Hách Bình cầm được cái quần của mình mà hối hận muốn chết.

Nhưng thời điểm đầu lưỡi vô thức đẩy viên kẹo trong miệng, cảm nhận được vị ngọt của đường mạch nha tan nơi cuốn họng, tâm linh anh chàng không khỏi được an ủi một chút.

May mà còn ăn được một viên, nếu không hắn sẽ khóc hết nước mắt mất.

Nhưng thật ra chẳng ai để chuyện này ở trong lòng kể cả Hách Bình.

Tựa như Sở Tư Di đã ngộ nhận trước, suy nghĩ của những người này thật ra vẫn luôn rất thuần túy.

Cũng như chuyện đến nước này không phải do Hách Bình tự nguyện dâng ra sao?

Sau khi Hách Bình đi thì Sở Tư Di không có đi tắm liền mà ngồi xuống ăn vội hộp cơm hắn mang đến trước.

Cơm trong quân khu không phải dở, nhưng đi đường cả ngày Sở Tư Di vẫn là cảm thấy trong miệng không có khẩu vị.

Dù vậy thì cô không ăn hết cũng không đổ bỏ mà đem nó cất lại.

Mặc dù thời đại này chẳng còn chiến tranh nhưng không phải nơi nào cũng như thành phố.

Có những nơi vẫn còn nghèo đói lạc hậu, đương nhiên miếng ăn cũng là miếng sống, bỏ phí thức ăn là không tốt chứ chưa nói đây là quân khu.

Tuy rằng không phải cô để lại là để người đàn ông kia ăn đồ thừa của cô, nhưng lỡ đâu buổi chiều cô bỗng nhiên có khẩu vị thì vẫn còn có thể ăn, cũng tốt hơn là đem đổ đi.

Cứ thế, Sở Tư Di mang một thân phong trần đi tắm.

Đợi qua loa tắm xong thì cô chỉ kịp sấy sơ qua tóc rồi leo lên cái giường duy nhất trong phòng đi ngủ.

Bởi vì mệt mỏi nên vừa đặt lưng xuống cô đã ngủ được ngay..