Sau giờ ngọ thiện, Nội Vụ phủ lần lượt đưa hạ nhân đến từng cung để các vị chủ tử tùy ý tuyển chọn. Khuynh Thành bất quá chỉ là Quý Tần, không được phân nhiều người, nàng thong thả ngồi trên thềm hoa nhìn xuống sân đá một lượt.

Khuynh Thành cũng không quá phiền hà, sau khi hỏi vài câu, liền chọn một người có vẻ thật thà nhất trong ba tên thái giám làm Quản sự Cảnh Dương cung, hắn ta họ Đức. Hai tên kia làm thái giám nhị đẳng, cung nữ thì chọn hai người làm cung nữ nhị đẳng, ba người làm cung nữ tam đẳng. Tùy ý ban mấy cái tên mới, thưởng ít bạc rồi cho lui.

Nhìn đám cung nhân đi ca, nàng cẩn thận dặn dò Ngọc Thư, Ngọc Họa:

- Các em lưu ý bọn họ, tuyệt đối chỉ được ở bên ngoài không được vào nội điện. Xem thử thường ngày họ qua lại với những cung nào. Còn nữa, ban ra quy chế, ai tố cáo kẻ thọc mạch liền được thưởng!

Hoàng vị đổi chủ, Hoàng đế tại ngôi chưa bao lâu, đương nhiên ngoại trừ Hoàng hậu, thì không ai có thể cài cắm được nội gián vào các cung khác. Tạm thời coi như Cảnh Dương cung nàng vẫn an toàn, còn về lâu dài, cư nhiên đề phòng, lòng người rộng hẹp khó đoán.

Một tuần có bảy ngày, hết năm ngày Hoàng thượng nghỉ lại cung Tương Hoàng Quý phi, đã thế còn cho nàng ta miễn thỉnh an hằng ngày. Các phi tần khác nhìn vào mà đỏ mắt, Hoàng hậu không nói thẳng, nhưng ám chỉ rằng trong hậu cung vẫn có một số cung tần chưa được thị tẩm. Hoàng thượng hiển nhiên áy náy. Sau đó theo lời Hoàng hậu triệu Chu Quý nhân thị tẩm.

Không hiểu nàng ta có chiêu thức gì, khiến sau một đêm, Hoàng thượng liền ban nàng ta toàn bộ hoa cúc trồng được trong tháng chín làm để mừng Tết Trùng Cửu, lấn át uy phong Tương Hoàng Quý phi. Hậu cung lần nữa lại dậy sóng.

Khuynh Thành nhìn các cung tấp nập bày trò tranh sủng lại thấy chút thương cảm cho La Thục phi, đổi tính mạng ca ca mình để vào cung sống một đời nhạt nhẽo trong Cấm thành quả thật không đáng. Chưa nói đến nàng ta được sắc phong từ tháng tám, đến giờ đã là tháng chín vẫn chưa được thị tẩm. Nàng ta tuy được hoàng ân bảo hộ, nhưng với tình nghĩa đó, liệu sống được bao lâu an ổn trong này. Quả thật đáng thương!

Rảnh rỗi vô sự, Khuynh Thành cho người treo đèn lồng lên Vọng Nguyệt đài, đỏ rực một mảng tươi đẹp, nàng còn đặt xích đu trong đài, bày thêm bàn ghế, trang trí xinh xắn, lại đưa lụa đến Y cục may một bộ y vũ màu xanh nhàn nhạt bằng tơ lụa mười thước.

Trước Tết Trùng Cửu ba ngày, tất cả các cung đều cố tình làm đồ ăn đem đến Càn Thanh cung cho Hoàng thượng để tạo ấn tượng tốt đẹp. Khuynh Thành cũng không ngoại lệ, Hoàng thượng tuy đã hứa đêm mùng chín cùng nàng ngắm trăng nhưng nàng làm sao tin tưởng được một quân vương phong hoa như hắn lại không động lòng trước giai nhân nào đó mà quên mất!

Chỉ là Khuynh Thành cũng như toàn bộ phi tần đều không biết, tất cả đồ ăn được đưa đến, Hoàng thượng một ngụm cũng chưa thử, chủ yếu ban cho đám nô tài. Qua Tết Trùng Cửu, Quang Từ Tổng quản mập mạp lên thấy rõ. Thế nhưng thức ăn không bằng hỷ sự, trước Tết Trùng Cửu một ngày, từ Vĩnh Thọ Cung truyền tin ra Ngọc Quý phi đã hoài thai hơn ba tháng, sự việc gây xôn xao một hồi.

Ngọc Quý phi này thật có tính toán, sau ba tháng đầu hết nguy hiểm mới thông báo ra ngoài, lại rất đúng dịp. Hoàng thượng hài lòng ban nhiều vật phẩm, Lan Thái hậu càng vui vẻ hơn, chuyển đến rất nhiều thuốc bổ dưỡng. Người của Vĩnh Thọ cung mắt không nhìn xuống đất nổi nữa.

Tết Trùng Cửu.

Đúng như đã hứa Hoàn Nhan Vô Hạ đến Cảnh Dương cung cùng Khuynh Thành lên Vọng Nguyệt đài. Từ trên đài cao, nhìn xuống cả Cấm thành huyễn hoặc một biển đèn lồng đỏ rực. Hoàng cung rộng bao la, nhìn mãi không hết, Hoàn Nhan Vô Hạ mỉm cười, giang sơn rộng lớn kia là của hắn.

Trên đài bày sẵn rượu ngon thịt ngọt, lại có cả giấy bút đề thơ. Khuynh Thành là tài nữ, nàng làm thơ tuy không điêu luyện nhưng cũng không kém cỏi, lại dạo mấy khúc đàn góp vui, cảnh thu tình tứ mỹ mãn.

Khi Hoàn Nhan Vô Hạ đã ngà ngà say, thì Quang Từ công công bẩm báo vọng lên:

- Hoàng thượng, Ngọc Quý phi thai khí không ổn, thỉnh Hoàng thượng sang đó xem sao ạ.

Khuynh Thành híp mắt, kế lấy long tự tranh sủng này vốn không mới, ngay từ khi còn trong Vương phủ nàng đã thấy qua Đông Lệ phi, nay Ngọc Quý phi lặp lại thì chắc hẳn thai tự nàng ấy không vấn đề gì, chỉ là muốn mượn hài tử củng cố uy danh.

Khuynh Thành đánh giá biểu tình nam tử trước mắt, lại thấy một thoáng do dự định đứng dậy của Hoàn Nhan Vô Hạ, nàng liền nũng nịu dựa sát vào ngực hắn, môi khẽ kề vào tai hắn, thảng thốt thì thầm làn hơi nóng rẫy trong gió mùa thu:

- Hạ ca!

Hoàn Nhan Vô Hạ hít một hơi sâu, Khuynh Thành không nói gì, nàng chỉ nhu mỳ cười. Hoàn Nhan Vô Hạ ve vuốt tóc nàng, cũng không muốn di giá đến Vĩnh Thọ cung nữa!

Quang Từ công công dưới đài đã lâu mà không nghe tiếng Hoàng thượng truyền lại, liền hiểu ý, nói với tì nữ Vĩnh Thọ cung:

- Hoàng thượng đã nghỉ ngơi, nếu Quý phi nương nương có mệt mỏi, liền mời ngự y!

Thấm thoát đã hết mùa thu, tháng mười một tuyết bắt đầu rơi, ban đầu chỉ là vài cơn gió lạnh mang theo ít hơi nước, dần dần đến giữa tháng, tuyết đổ không ngừng, gió rít lạnh lẽo thê lương, ban ngày trời vẫn âm u không nhìn rõ đường. Lan Thái hậu thương Hoàng thượng liền miễn thỉnh an, Vương Hoàng hậu thấy vậy cũng học theo miễn lễ thỉnh an hằng ngày cho đến khi nào tuyết ngừng rơi.

Tuy Thọ điện.

Mặc dù Tuy Thọ điện nằm trong Trường Xuân cung nhưng xét cho cùng, Tương Hoàng Quý phi chẳng phải thâm độc rắn rết, hoặc danh môn khuê các như nàng ta khinh thường thân phận thứ xuất, địa vị thấp kém của Ngọc Tần nên không ra tay ám hại. Dù gì có một số người sẽ không bao giờ bò lên được nhất phẩm, đừng nói là Hoàng Hậu, mà Ngọc Tần chính là loại đó, nên đứa nhỏ của Ngọc Tần vẫn bình an.

Ngọc Tần hoài thai đã tám tháng, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi sẽ sinh nở. Tuy vậy trong lòng Ngọc Tần thực chất rất bồn chồn, bởi đúng ra, nàng ta đã chín tháng, bây giờ phải tìm cách hạ sinh chuẩn ngày để không bị phát hiện.

Ngọc Tần gọi Họa Mi đến tính kế, Họa Mi suy nghĩ hồi lâu mới ngập ngừng đưa ra hạ sách:

- Nương nương trong cung này ta không hại người người cũng hại ta, chi bằng lợi dụng chuyện này một phen!

Ngọc Tần nhíu mày suy nghĩ:

- Đúng như ngươi nói, không phải Chu Quý nhân luôn ỷ mình có ân sủng cao hơn mà chèn ép ta sao!

Chuyện là, mấy ngày trước trời đột nhiên trở lạnh thất thường. Phủ Nội vụ liền đưa than bạc đến các cung. Hiển nhiên Trường Xuân cung của Tương Hoàng Quý phi không ai dám tranh giành, nhưng Tuy Thọ điện cũng nằm trong Trường Xuân cung lại không có phúc đó.

Chu Quý nhân lấy cớ Hoàng thượng hay lưu lại cung nàng ta liền giành hết phần than của Ngọc Tần. Tương Hoàng Quý phi tuy biết chuyện lại thản nhiên cho qua, không trách cứ, khiến Chu Quý nhân thêm tự đắc, mà Ngọc Tần kia đang mang thai lại thống khổ thiệt thòi.

Tuyết rơi hơn ba ngày thì dừng, đóng trên mặt đất thành một lớp băng mỏng nhưng trơn trượt, bọn nô tài có quét tước hằng ngày cũng không làm sạch được. Mấy ngày này các phi tần đều ít đi lại đề phòng tai nạn. Nhưng chẳng hiểu sao Hoàng thượng lại chọn một ngày như thế này để đến Đại Quốc tự thắp hương. Khuynh Thành hỏi qua Quang Từ công công, thì biết vừa rồi Hoàng thượng có nằm mộng thấy Tiên đế, nên mới muốn đơn giản bái tế.

Trời vừa sáng, Chu Quý nhân đã hớn hở xúng xính áo hoa tươi đẹp giả vờ đi dạo trên con đường trước Đại Quốc tự, mong muốn thiết kế một cảnh hữu duyên gặp gỡ với Hoàng đế.

Chu Quý nhân kiên trì trong gió rét đứng đợi trên hành lang dọc con đường ngắm nhìn liên hoa trì bao phủ một lớp băng mỏng. Nàng còn chưa kịp làm ấm người thì đã thấy bóng áo của Ngọc Tần thấp thoáng bước đến.

Trái ngược với vẻ tươi cười của Ngọc Tần, Chu Quý nhân bĩu môi:

- Nương nương mang thai đã tám tháng sao không ở trong cung lại ra ngoài làm gì, phải cẩn thận chứ, cái thai không còn người dựa vào đâu mà có ân sủng?

Ngọc Tần vò nát khăn tay, nén giận mà chế giễu Chu Quý nhân tuy được Hoàng thượng triệu hạnh nhiều lần vẫn không mang nổi thai:

- Ta nào như muội, được ân sủng thâm hậu, phải chăm lo cái thai này thật khổ sở! Đến khi nào muội có thai sẽ hiểu!

Chu Quý nhân gương mặt thoát trắng, cố cười:

- Theo lời nương nương nói, thì hẳn Tương Hoàng Quý phi mới là người lo lắng nhất!

Họa Mi bây giờ mới lên tiếng, nàng lấy một chén thuốc trong thạp gỗ, đây đích thực là thuốc thúc sinh:

- Ngọc Tần nương nương đến giờ uống thuốc an thai rồi!

Ngọc Tần có chút bối rối nhưng cũng nhanh chóng uống xong chén thuốc, lại ngậm miệng bằng mứt mơ, tiếp tục khiêu khích:

- Không có than bạc thì sưởi ấm bằng than đen cũng chỉ thêm một chút khói, nhưng trong cung này kẻ không an phận thường sớm...mất mạng!

Nói qua nói lại mấy câu Chu Quý nhân liền sốt ruột, nếu cứ dây dưa với Ngọc Tần mà để lỡ thời thần Hoàng thượng đi qua thật không hay. Chu Quý nhân liền cất bước đi trước, ai ngờ Ngọc Tần nghiêng người:

- Muội muội sao vội vã vậy, Hoàng thượng dù bái tế hay không cũng chẳng có tâm trạng gặp muội đâu!

Chu Quý nhân im lặng bước tới, Ngọc Tần tiếp tục chặn lại, khinh bỉ:

- Đúng là mồi chài vô sĩ!

Chu Quý nhân không chịu được nữa, nóng giận vung tay đẩy Ngọc Tần, lúc này trời đã sáng, mấy cung nữ đi qua thấy cảnh này liền xì xầm cúi mặt.

Chu Quý nhân biết mình hành xử không nên, liền phất áo gấp gáp muốn rời khỏi. Trời đã sáng rõ, Họa Mi lúc này vờ như giữ lấy áo Chu Quý nhân, tru tréo:

- Chu chủ tử muốn hãm hại long tự ư? Người sao có thể ra tay với nương nương chứ!

Họa Mi lôi lôi kéo kéo trên mặt băng khiến gót hài Chu Quý nhân không bám được, làm nàng ta té ngã, thuận thế Ngọc Tần cũng ngã theo, chén thuốc trên tay Ngọc Tần văng xuống hồ.

Ngọc Tần ngã ngồi trên mặt đất, thét lên chói tai, máu từ đâu tuôn ra ướt cả váy. Họa Mi hốt hoảng, nước mắt lưng tròng, nhìn mấy tì nữ đang đứng cách đó một khoảng:

- Mau đi gọi ngự y, nhanh lên, nương nương động thai rồi!

Trong lúc hoảng loạn đó, tiếng Quang Từ công công như chuông đồng vang lên:

- Hoàng thượng giá lâm!

Chu Quý nhân hoảng hốt trắng bệch, nàng tóc tai rối loạn mà quỳ xuống, lấp bấp:

- Tần thiếp vô can...là Ngọc Tần tự ngã...tự ngã...

Ngọc Tần đã được đưa lên kiệu mềm đi khỏi, máu dọc theo tuyết trắng đỏ rực chói mắt. Chu Quý nhân không dám ngẩng đầu, chỉ nghe Hoàng thượng lạnh lùng:

- Cứ quỳ ở đây đi!

___________________