Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 56: Thông minh quá bị thông minh hại

Khóe miệng Vân Sở khẽ cong lên, nhìn Triệu Nhược Nghiên đưa một ly Kê Vĩ Tửu ra trước mặt, phát hiện những người xung quanh vốn dĩ đang nhìn Đường Dịch Phong và Kim Lan Nhược thì lúc này lại đặt ánh mắt lên trên người cô. Xem ra, đêm nay nếu không uống ly rượu này thì chỉ sợ sẽ bị khinh thường.

Ngẫm lại, cô cũng không có cái gì mà phải sợ, không phải chỉ là một ly rượu thôi sao? Cô cũng không tin Triệu Nhược Nghiên này có thể làm cái gì với cô trước mặt công chúng như thế này...

Nhưng cẩn thận vẫn hơn, tay Vân Sở tiếp nhận ly rượu đỏ bên người Triệu Nhược Nghiên, đó là ly rượu mà Triệu Nhược Nghiên muốn để lại cho bản thân uống.

"Tôi vẫn thích uống rượu đỏ hơn, không biết tỷ tỷ có thể bỏ thứ mình yêu thích hay không?" Vân Sở cười hồn nhiên, khiến mọi người xung quanh phải hít thở không thông.

Trong mắt Triệu Nhược Nghiên chợt lóe lên một tia sáng lạnh lùng, sảng khoái đưa ly rượu đỏ cho Vân Sở, sau đó nâng ly Kê Vĩ Tửu trong tay, chạm nhẹ vào cái ly của Vân Sở: "Vì duyên phận của chúng ta, cạn ly."

Duyên phận? Giữa các cô có duyên phận gì đáng nói chứ? Khóe miệng Vân Sở cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Mời..........."

Nhìn Triệu Nhược Nghiên ngửa đầu, uống ly rượu đó vào trong, Vân Sở mới nhíu mày, há miệng nhấp một ngụm rượu, sau đó thì uống cạn trong một ngụm.

Cô muốn để Triệu Nhược Nghiên biết, Vân Sở cô không phải là kẻ đầu đường xó chợ nên hoàn toàn không cần phải sợ cô ta. Nhưng mà, cô không ngờ đến sự phô trương như vậy là khiến cô phải nhận sự đau khổ...

Trên khuôn mặt Triệu Nhược Nghiên vẫn tươi cười như cũ, đứng sát bên cạnh Vân Sở lôi kéo cô nói chuyện, nhìn qua thật sự giống như một tỷ tỷ thân thiết vậy, nhưng mà trong lòng Vân Sở lại có một dự cảm xấu dâng lên. Triệu Nhược Nghiên là tình địch của bản thân, cô hoàn toàn hiểu rõ điều đó, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, tuyệt đối có âm mưu, cô cần phải đề phòng hơn.

Nhưng mà, hơn mười phút sau, Triệu Nhược Nghiên nhận được một cú điện thoại, sau đó thì rời đi, cho đến khi cô ta rời đi Vân Sở không hề xảy ra chuyện gì, khiến cô không khỏi cảm thấy mình quá đa nghi, suy nghĩ quá nhiều.

Lúc này, Đường Dịch Phong và Kim Lan Nhược cũng đã cãi nhau xong, Kim Lan Nhược vô cùng đau khổ chạy ra khỏi Đào Nguyên, còn lại Đường Dịch Phong nắm chặt hai tay, nhìn bóng lưng Kim Lan Nhược rời đi, trong lòng rất phức tạp.

Đúng lúc này, đột nhiên Vân Sở cảm thấy hoa đầu chóng mặt, cô ngồi trên ghế tựa cao cao, thân thể khẽ lung lay, suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống.

Một đôi tay ôm chặt lấy lưng của cô, ổn định lại thân thể cho cô, Vân Sở lắc lắc đầu, nói một câu: "Cám ơn", sau đó thì chuẩn bị rời đi. Cô có một cảm giác rất lớn rằng nhất định vừa rồi Triệu Nhược Nghiên đã làm cái gì đó với cô, cô không thể tiếp tục ở lại chỗ này.

Nhưng mà người phía sau lại giữ cô lại, vội vàng hỏi: "Sở Sở, em làm sao vậy?"

Vân Sở nhìn cũng không thèm nhìn Đường Dịch Phong, chỉ khẽ cười nói: "Tôi không sao, không còn sớm nữa, tôi đi về trước."

Cô nói xong thì vội vàng muốn rời đi, nhưng vừa mới đi được hai bước thì thân thể vô lực ngã xuống. Đường Dịch Phong lại tiến lên, đỡ lấy cô: "Sở Sở, có phải có chỗ nào không thoải mái đúng không?"

Một bàn tay lành lạnh đặt lên cái trán của cô, giọng nói dễ nghe của truyền vào trong tai cô: "Sắc mặt của em rất không tốt, cái trán cũng có chút nóng, có phải bị bệnh rồi đúng không?"

Không biết vì sao, khi nghe thấy giọng nói của Đường Dịch Phong, cảm thụ sự dịu dàng khi chạm vào của anh, một cỗ dục vọng mãnh liệt dâng lên trong lòng Vân Sở, cô dựa vào trong lòng Đường Dịch Phong, dán vào lồng ngực kiên cố của anh, giọng nói vô cùng mềm mại, mê hoặc lòng người: "Đường thiếu, đưa tôi trở về, nhanh một chút."

Cô phải rời khỏi nơi này, lập tức, ngay lập tức, nếu không nhất định cô sẽ gặp chuyện không may. Sự thay đổi trong thân thể cô, cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng dục vọng mãnh liệt này, nó khiến cô gần như không kiềm chế được muốn dính vào trên người Đường Dịch Phong...

Cô không có cảm giác gì đối với Đường Dịch Phong, nhưng thân thể này lại từng mê luyến, yêu thương người đàn ông này, hơn nữa với tác dụng của thuốc, cho dù cô có kiên cường đến đâu thì cũng có chút không thể chịu nổi được nữa.

Mặc dù cô vẫn cẩn thận nhưng vẫn dính kế của Triệu Nhược Nghiên, hơn nữa, thuốc này chắc chắn không phải là một loại thuốc bình thường, mỗi lần phát tác thì gần như muốn lấy mạng người.

"Được, anh đưa em về." Đường Dịch Phong vội vàng trả lời, bế cô lên, chuẩn bị rời đi thì lại cảm giác được trên ngực đột nhiên ấm áp, cúi đầu mới phát hiện Vân Sở đang giơ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên hôn vào cổ của anh.

"Ầm." Đột nhiên đầu óc của Đường Dịch Phong vang lên những tiếng ong ong, cảm giác ấm áp trên ngực khiến anh mất đi khả năng suy nghĩ. Theo bản năng ôm chặt lấy Vân Sở, nâng đầu cô lên, nhìn vào ánh mắt quyến rũ của cô, hô hấp dồn dập hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.........

Vân Sở đang trong cơn ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy đột nhiên thân thể trở nên nhẹ bẫng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bay lên. Thân thể rắn chắc bên cạnh tỏa ra một hương vị khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô gần như không hề suy nghĩ mà tiếp nhận nụ hôn này.

Nóng quá. . . . . . Thân thể giống như bị hỏa thiêu, toàn thân đều khô nóng, bất an. Thân thể giống như đang bị cái gì đó khống chế, hô hấp dồn dập, tay bắt đầu làm loạn trên người Đường Dịch Phong...

Cảm giác này, thật xa lạ, nhưng mặc dù xa lạ thì cô cũng biết ý nghĩa của chuyện này là gì.

Quả nhiên, đột nhiên Triệu Nhược Nghiên xuất hiện mời cô uống rượu không chỉ đơn giản như vậy, cho dù cô có cố gắng đề phòng nhưng vẫn trúng phải kế sách khéo léo của đối phương, chẳng lẽ, đây chính là thông minh quá bị thông minh hại trong truyền thuyết hay sao?

Sợ hãi Triệu Nhược Nghiên động tay động chân vào ly rượu của bản thân, cô cự tuyệt cái ly mà Triệu Nhược Nghiên đưa đến mà lựa chọn cái ly khác, kết quả lại vẫn bị trúng kế.

Đáng chết, Vân Sở cố gắng duy trì lý trí, nhưng trong lúc hôn môi nồng cháy với Đường Dịch Phong thì ý thức từ từ mất đi...........

Không, không thể. . . . . .

Khóe mắt Vân Sở đột nhiên chảy ra một hàng nước mắt, trong đầu, dường như hiện ra khuôn mặt của một người khác. Đó là gương mặt thuộc loại yêu nghiệt của Thượng Quan Triệt........

Thượng Quan Triệt, đại thúc, anh ở nơi nào. . . . . .

HẾT CHƯƠNG 56