Ngày thứ hai đến, Vân Sở lại khôi phục dáng vẻ như ngày xưa, cả ngày đi theo bên người Vân Cảnh, cười hi hi ha ha, giống như sự lạnh lùng đêm đó của cô chỉ là giả tạo.

Mặc dù Vân Cảnh có rất nhiều nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy Vân Sở lại khôi phục vẻ sáng sủa như lúc ban đầu, không dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bản thân nữa thì anh cũng không truy cứu gì thêm. Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã quen với việc Vân Sở ở bên cạnh anh làm nũng giống như một đứa trẻ, ngày đó đột nhiên cô lạnh lùng khiến anh cảm thấy rất sợ hãi...

Đương nhiên Vân Sở không biết đến suy nghĩ của Vân Cảnh, dĩ nhiên, nếu Vân Cảnh biết sở dĩ Vân Sở vẫn đối xử với mình giống như ngày xưa cũng chỉ là bởi vì Vân Sở biết thực lực của chính mình còn chưa đủ để đối phó anh, thì nhất định anh sẽ tức hộc máu cũng nên?

Trong khoảng thời gian này, bên người Vân Sở vẫn nguy hiểm trùng trùng, nhưng những người xung quanh đó đều an phận đi rất nhiều, không còn xảy ra chuyện giống như lần trước nữa.

Vì để thu thập một ít tin tình báo quan trọng nên Vân Sở vẫn thường xuyên tự mình chạy đến câu lạc bộ Đào Nguyên, uống chút rượu, nói chuyện tâm tình với Mộc Ngân và Vân Hàn, những ngày này trôi qua cũng không quá tồi...

Vân Hàn cũng không cả ngày núp ở trong phòng huấn luyện mà tập luyện một mình nữa, cho dù Vân Cảnh có ngốc đến đâu cũng sẽ nhận ra Vân Hàn và Mộc Ngân vẫn luôn trung thành với Vân Sở, Vân Hàn huấn luyện ở Vân gia không an toàn cho nên Vân Sở nhờ Thượng Quan Triệt, bảo Vân Hàn vào bộ đội với anh, cùng nhau tập luyện với đại hán Hồng Chiến đã đánh nhau với Vân Hàn lần trước.

Hồng Chiến rất thưởng thức Vân Hàn nên đồng ý rất sảng khoái.

Ngày thường chỉ có Mộc Ngân ở bên người Vân Sở, vì để cho bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn Vân Sở cũng thường xuyên thừa dịp không có lớp, vụng trộm mang theo Mộc Ngân vào trong đơn vị của Thượng Quan Triệt nhận huấn luyện.

Thời gian ngắn ngủi một tháng trôi qua, thân thể vốn dĩ mềm mại của Vân Sở đã trở nên cường tráng lên rất nhiều.

Đã là tháng mười hai, thời tiết ngày một lạnh hơn, Vân Sở cũng thay chiếc váy màu đen xuống, mỗi ngày đều mặc áo khoác thật dày, giày cổ thật cao đi học.

Nhưng cho dù thời tiết có khắc nghiệt đến đâu thì trong một tháng này mỗi ngày Vân Sở đều kiên trì, nghiêm túc tập luyện...

Kiếp trước cô chính là bộ đội đặc chủng, đối với cô huấn luyện trong quân đội mà nói thì vô cùng quen thuộc, nếu không phải là do thân thể này quá yếu thì cô cũng không cần phải vất vả đi huấn luyện như vậy, nhưng để đối phó với Vân Cảnh thì cô không có sự lựa chọn nào khác, ngoại trừ huấn luyện thì vẫn là huấn luyện.

Nếu cô không thay đổi một cách mạnh mẽ lên thì sẽ vĩnh viễn bị dẫm nát dưới chân, loại cảm giác bất lực này cô chịu đủ rồi.

Ngoại trừ việc mỗi ngày kiên trì huấn luyện thì mỗi ngày Vân Sở đều chạy đến bang Huyễn Dạ, cô làm nũng trước mặt Vân Cảnh, nói gần đây cô rất nhàm chán muốn đến bang Huyễn Dạ để học tập thêm.

Chuyện ở công ty khiên Vân Cảnh bận không thở nổi, nào còn thời gian để đi quản lý Vân Sở? Đương nhiên sẽ không ngăn cản chuyện cô làm.

Còn Âu Dương Tự là cấp dưới đắc lực của Vân Cảnh, trong khoảng thời gian này cũng lặng lẽ tiếp cận Vân Sở. Vân Sở không biết thân phận của Âu Dương Tự, trong một lần ngoài ý muốn còn trở thành bạn bè với anh.

Vốn dĩ Âu Dương Tự muốn nhân cơ hội này xuống tay với Vân Sở nhưng ý đồ đó đã bị Vân Cảnh nhìn thấu, Vân Cảnh biết được tai nạn xe cộ lần trước là do Âu Dương Tự làm, phạt Âu Dương Tự và đám người dưới anh phải cấm túc nửa tháng.

Bởi vậy, trong khoảng thời gian này Vân Sở coi như được an ổn, không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.

Một tháng kỳ hạn đã đến, Vân Sở lợi dụng sự thông minh tài trí của bản thân đã khiến nhiều người trong bang Huyễn Dạ phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Lúc Lưu trưởng lão nhìn thấy bản lĩnh của cô, rất vừa lòng với Vân Sở, cuối cùng chân thành nói với Vân Sở, cả đời này hắn sẽ là tùy tùng của cô, giúp cô cướp lại tất cả những thứ thuộc về cô.

Có Lưu trưởng lão chống lưng nên mọi chuyện Vân Sở làm trong bang Huyễn Dạ cũng thuận lợi lên rất nhiều, vốn dĩ cũng có không ít người có chút dao động, nhìn thấy Lưu trưởng lão đầu quân cho Vân Sở cũng đều rục rịch đứng lên.

Vân Sở nắm chắc thời cơ, thừa dịp Vân Cảnh bị chuyện công ty quấn thân không đi xử lý được nên đã thu phục được không ít người.

Hôm nay, sau khi tan học Vân Sở vẫn đi đến đơn vị của Thượng Quan Triệt huấn luyện, huấn luyện xong, tắm rửa sạch sẽ thoải mái xong, thay một bộ quần áo xinh đẹp rồi đi đến câu lạc bộ Đào Nguyên...

Trong quán bar loại người nào cũng có, có thể nghe được đủ loại tin tức, là nơi thu thập tin tình báo tốt nhất, nếu không phải trên tay cô không có nhiều tiền thì cũng sẽ tính toán tự bản thân mở một câu lạc bộ rồi.

Hôm nay Mộc Ngân bị cô điều đi làm việc cho nên không đến đây cùng với cô, cô đi một mình trên đường, gió lạnh lướt qua, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể thổi bay thân thể bé bỏng của cô.

Nhìn thấy sắp đến câu lạc bộ Đào Nguyên, đang rét sắp chết nên trong lòng Vân Sở vô cùng vui vẻ, nhưng có người không muốn để cô như ý nguyện, đứng chặn trước mặt cô trong lúc cô đang sắp chết rét.

Vân Sở nhìn vài người đàn ông mặc bộ quần áo màu xanh lam, khí thế hùng hồn, dáng vẻ như tên côn đồ này, trong mắt lập tức lạnh như băng. Khóe miệng cong lên, cười nói: "A, có phải biết bản tiểu thư đang lạnh, nên muốn đến đây giúp bản tiểu thư làm nóng người hay sao?"

Có tổng cộng năm người trước mặt, cầm đầu là một người đàn ông mặc áo gió màu xanh, trên miệng ngậm một điếu thuốc, đầu tóc bị gió lạnh thổi bay tán loạn, bên phải khuôn mặt có một vết sẹo mờ nhạt, nhìn qua rất giống hung thần ác sát.

Nghe thấy lời nói của Vân Sở, người nọ nhổ một ngụm nước miêng, nhíu mày, vết sẹo trên má phải cũng vì đó mà trở nên dữ tợn hơn.

Anh nheo mắt lại trừng mắt nhìn Vân Sở, nói: "Nha đầu chết tiệt kia, khẩu khí cũng không nhỏ, vậy mà dám bắt nạt em gái của Lương Hạo tao, còn dám khoác loác như vậy sao."

HẾT CHƯƠNG 51