Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 101: Sinh ly tử biệt (Cao trào)

Edit: rinnina

Beta: Cookie Oh + Melodysoyani

Buổi trưa mặt trời nóng hừng hực đang chiếu sáng, bao phủ một lớp ánh sáng màu vàng óng lên khắp câu lạc bộ Đào Nguyên.

Nhưng mà, giờ phút này, câu lạc bộ Đào Nguyên cũng không vì ánh mặt trời sáng lạn này mà cho người ta cảm giác vui mừng rực rỡ, ngược lại khắp nơi đều tràn ngập một hơi thở kinh khủng.

Tầng chót, tầng bảy, Vân Sở đang nặng tình ôm Thượng Quan Triệt, đột nhiên cảm thấy từ sau lưng truyền tới hơi thở lạnh lẽo. Cô ngẩn người theo bản năng, rồi sau đó buông Thượng Quan Triệt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi mang dục vọng lại hết sức xinh đẹp của Thượng Quan Triệt.

Thượng Quan Triệt cũng đã cảm thấy gì đó, cau mày, ngước mắt nhìn ra sau lưng Vân Sở, quả nhiên ở đó thấy Triệu Nhược Nghiên, cả người mặc áo màu lá cọ, bên dưới là một chiếc quần jean dài.

Cô ta mặc một bộ quần áo rất rộng, quần rất dài, nhìn một cái thì có thể nhận ra đó là quần áo đàn ông.

Triệu Nhược Nghiên trốn ra khỏi tay Lam Băng Tuyền, chạy thẳng một mạch tới nơi này, cũng không kịp thay quần áo, trên đầu cô đội mũ, giấu một đầu tóc dài trong mũ, cũng may vóc người cô tương đối cao, vành nón che khuất đôi mắt, người bình thường rất khó nhận ra cô ta là con gái.

Nhưng mà, suốt đường trốn chạy, cô cũng chịu không ít đau khổ, tới giờ phút này nhìn cô chật vật không chịu nổi.

Vân Sở nghiêng đầu, thấy Triệu Nhược Nghiên mặt lạnh như băng sau lưng, hơi nhíu mày, rồi sau đó khẽ nhếch môi, cười lạnh nói: "Cô Triệu thật có bản lĩnh, bị người ta bắt cóc mà cũng có thể xuất hiện ở đây, biết cha cô đã bị người của chúng tôi bắt được, muốn tới cứu ông ta sao?"

Triệu Nhược Nghiên nghe thấy lời Vân Sở nói, tay nắm chặt thành đấm, móng tay cũng cắm vào thịt. Có thể thấy được trong lòng cô ta oán hận Vân Sở dường nào. Loại thù hận đến mức muốn xé đối phương thành mảnh nhỏ, mặc dù đứng cách một khoảng, Vân Sở vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng mà, Vân Sở cũng không sợ Triệu Nhược Nghiên, bây giờ cha cô ta đã bị Thượng Quan Duệ và Vân Cảnh bắt được, Triệu Nhược Nghiên không còn ông Triệu bảo vệ, căn bản không đủ khả năng gây ra chuyện gì.

Hơn nữa, Vân Sở và Triệu Nhược Nghiên cũng đánh nhau vài lần, theo cô biết, bản lĩnh Triệu Nhược Nghiên cũng chỉ có như vậy. Nếu không có ông Triệu luôn ở phía sau làm chỗ dựa cho cô, thì cô chẳng làm được cái gì cả.

"Vân Sở, cô cho rằng để Lam Băng Tuyền bắt cóc tôi, là có thể nhốt được tôi sao? Hừ, chỉ cần Triệu Nhược Nghiên tôi còn một hơi thở, tôi tuyệt đối không cho cô sống tốt." Triệu Nhược Nghiên cắn răng, lớn tiếng la lên.

Vân Sở nhún vai, miễn cưỡng nói: "Sớm biết vậy thì tôi tự mình đi bắt cô rồi, Lam Băng Tuyền này, quả nhiên là không nhờ vả được mà."

Vân Sở nheo mắt lại, đáy mắt cũng đã hiện lên mấy phần tức giận. Đây là nguyên nhân Lam Băng Tuyền nói sẽ khiến cô hối hận sao? Cô cho rằng Lam Băng Tuyền không giống người khác, ít nhất, anh vẫn rất lý trí, vẫn luôn có mục tiêu rõ ràng, hơn nữa cũng không phải là loại tiểu nhân hèn hạ.

Lại không ngờ rằng, vì đối phó với mình và Thượng Quan Triệt mà anh lại..... 

Thật ra thì, Vân Sở cũng không muốn tin Lam Băng Tuyền lại là loại tiểu nhân hèn hạ đó, nhưng mà, giờ phút này thấy Triệu Nhược Nghiên đứng trước mặt mình, cô lại không nhịn được muốn giận lây sang anh.

"Ha ha ha, Lam Băng Tuyền thật là đáng thương mà, anh ta vì cô làm nhiều chuyện như vậy, kết quả lại đổi lấy một câu nói thế này, Vân Sở, đồ đàn bà nhẫn tâm, cô sẽ không được chết yên ổn." Triệu Nhược Nghiên kêu to, gần như điên cuồng lấy thứ gì từ trên người xuống, ném về phía Vân Sở và Thượng Quan Triệt.

Vân Sở nheo mắt lại, giơ chân lên theo bản năng, muốn đá thứ đó văng ra.

Mà Thượng Quan Triệt thấy thứ đang bay nhanh về phía mình thì mở to hai mắt, một tay kéo Vân Sở ra phía sau, đưa tay, nhanh chóng đón lấy thứ Triệu Nhược Nghiên ném tới.

Vân Sở không hiểu nhìn Thượng Quan Triệt mới phát hiện mặt mày Thượng Quan Triệt nặng nề, nhìn thứ trong tay phát ra tiếng "Tích", sau đó đồng hồ bắt đầu nhảy lên tính giờ, thì giận đến gân xanh trên trán nổi lên.

"Bom hẹn giờ......" Vân Sở thấy bom trong tay Thượng Quan Triệt cũng bị dọa cho phát hoảng, quả thật không dám tưởng tượng, vừa nãy nếu cô đá nó, đá trúng vật này, hậu quả sẽ thế nào.

Hình như Triệu Nhược Nghiên đoán được Thượng Quan Triệt sẽ đón lấy vật kia, trên mặt không có tức giận, mà cười lớn, nói: "Ha ha ha, không hổ danh là người đàn ông tôi nhìn trúng, Thượng Quan Triệt, anh quả nhiên là ưu tú nhất. Có điều người đàn ông ưu tú nhất, lại phối hợp với một con đàn bà ngu xuẩn như vậy, thật là lãng phí."

Nghĩa bóng chính là, người như Thượng Quan Triệt, phải đi cùng với Triệu Nhược Nghiên cô, mới xứng đôi nhất.

Vân Sở cười lạnh, nói: " A Triệt nhà tôi đương nhiên là ưu tú nhất, nhưng mà, cô Triệu ưu tú quá mức, A Triệt nhà tôi sao xứng với cô đây?"

Triệu Nhược Nghiên này, lúc này, vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn ở bên Thượng Quan Triệt sao? Cũng không muốn nghĩ cô ta sớm đã là bông hoa úa tàn, bây giờ lại thân bại danh liệt, sao có thể xứng với Thượng Quan Triệt chứ?

Thượng Quan Triệt cũng cười cười, kéo tay Vân Sở, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, vật cực tất phản (ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại), tôi ở chung một chỗ với nha đầu, mới cân xứng nhất."

Triệu Nhược Nghiên điên cuồng cười to: "Ha ha, ha ha, Thượng Quan Triệt, đến bây giờ anh vẫn kiên trì sự lựa chọn của anh sao? Em cho anh một cơ hội, chỉ cần anh giết Vân Sở, em sẽ bỏ qua cho anh, bằng không, một phút sau, bom hẹn giờ trong tay anh phát nổ, chúng ta đều đừng nghĩ sẽ sống mà rời khỏi đây được. Hoặc là, anh muốn vứt nó cũng được, nó sẽ lập tức nổ tung, sau đó, nơi này sẽ biến thành đống đổ nát, mà anh và người phụ nữ phía sau anh, cũng sẽ chôn thân ở nơi này, ha ha......"

Thượng Quan Triệt nhìn bom hẹn giờ trong tay, đồng hồ đang không ngừng nhảy, thời gian giảm đi từng giây từng giây, trong lòng cũng không khỏi hơi khẩn trương. Nhưng mà trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Có bản lĩnh thì cô tự mình giết tôi đi, cô cho rằng bom hẹn giờ như vậy, có thể giúp cô như ý?"

"Thế nào, chẳng lẽ Thượng Quan Triệt vạn năng còn có thể gỡ bom? Anh có bản lĩnh thì gỡ nó đi." Triệu Nhược Nghiên cười lạnh, quần áo to lớn quá khổ, bao lấy thân thể gầy nhỏ của cô ta càng lộ ra vẻ yếu đuối. Ở nơi gió mát thế này, trên sân thượng nắng chiếu rực rỡ này, dáng vẻ cô ta không những không khiến người ta cảm thấy đáng thương, ngược lại đáng sợ giống như ác ma.

"Nếu tôi thật sự có thể tháo gỡ nó thì sao?" Thượng Quan Triệt nói xong, cúi đầu, nhìn bom trong tay, thời gian đó trên đã qua ba mươi giây, còn một phút.

"Anh gỡ đi, ha ha, ngược lại tôi thật sự muốn nhìn xem, anh có thể gỡ mấy quả?" Nói xong, Triệu Nhược Nghiên lại lấy ra một quả bom, muốn ném qua chỗ Vân Sở và Thượng Quan Triệt.

Vẻ mặt Thượng Quan Triệt thay đổi, cả giận nói, "Triệu Nhược Nghiên, cô điên rồi sao?"

Triệu Nhược Nghiên cười rất dữ tợn, mặt mày bẩn thỉu, giờ phút này mang theo nụ cười liều lĩnh, "Tôi đã điên rồi, tôi sớm đã điên rồi, đây đều do anh và Vân Sở ép thôi. Thượng Quan Triệt, lúc đầu tôi thế nào, quay đầu lại rơi vào kết quả như vậy, chẳng lẽ anh còn hy vọng vào tôi có thể cảm kích hai người sao?"

Thượng Quan Triệt hít sâu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nói với Triệu Nhược Nghiên: "Cô nói không sai, tất cả đều là tôi nợ cô, nếu là lỗi của tôi, thì không liên quan tới Sở Sở."

"Ha ha, ha ha ha, thế nào, Thượng Quan Triệt, anh đau lòng cho Vân Sở hả? Anh muốn tôi thả cô ta? Nằm mơ!"

"Tôi chết với cô, còn chưa đủ sao?" Thượng Quan Triệt nở ra một nụ cười yêu nghiệt, nắm chặt tay Vân Sở, rồi sau đó buông ra, không nhìn Vân Sở lấy một cái, chạy từng bước một về phía Triệu Nhược Nghiên, cười nói, "Chẳng lẽ cô hi vọng sau khi chúng ta đến địa ngục, vẫn còn Vân Sở tranh với cô, giành với cô sao?"

Triệu Nhược Nghiên lơ đễnh, nhìn thật sâu vào gương mặt tuấn mỹ vô song của Thượng Quan Triệt, nghe thấy những lời ngon tiếng ngọt kia, bắt đầu từ từ dao động.

Đúng vậy, khi còn sống, Vân Sở đã đoạt đi tất cả của cô ta, chẳng lẽ, sau khi chết, nếu mình bị tiện nhân Vân Sở này đè đầu, vĩnh viễn không trở mình được sao?

Không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, vậy hãy để cho cô ta và Thượng Quan Triệt, chết cùng ngày cùng tháng cùng năm đi.

Có người nói, muốn trả thù một người, thủ đoạn tàn nhẫn nhất, không phải giết chết người đó, mà là để cho người đó sống thật khỏe mạnh, nhìn người bên cạnh họ, người thân, người  yêu, từng người một chết đi, mà người đó lại bất lực, không làm được cái gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên cạnh từng người một ngã xuống, cô ta chỉ có thể tiếp tục sống, khổ sở mà sống.

Nghĩ tới đây, trên mặt Triệu Nhược Nghiên lộ ra nụ cười dữ tợn, mắt cô ta mở thật to, giống như phát hiện vùng đất mới, cười lớn, "Ha ha, được, nói rất hay, Thượng Quan Triệt, anh quả nhiên là một người đàn ông vừa độc ác vừa tỉ mỉ, anh muốn Vân Sở sống hả? Được, rất tốt, tôi thành toàn cho anh. Chúng ta có thể cùng chết, mà Vân Sở chỉ có thể sống một mình trong đau khổ, ha ha. Rất tốt......"

Vân Sở nhìn Thượng Quan Triệt bước đi từng bước một, Thượng Quan Triệt từ từ cách xa mình, đột nhiên trái tim giống như bị thứ gì đó bóp chặt, hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Cô đưa tay, muốn kéo Thượng Quan Triệt, muốn cản bước chân của anh, lại bị người sau lưng đột nhiên đưa ra tay kéo lại.

Vân Sở ngước mắt, thấy khuôn mặt khẩn trương của Liên Thanh Ngôn, lập tức giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, kéo tay Liên Thanh Ngôn, kích động nhìn anh, "Anh Liên......"

"Đừng lo lắng, tin tưởng anh." Liên Thanh Ngôn cảm thấy sự hoảng sợ và lo lắng của Vân Sở, cũng nắm chặt tay cô, trấn an cô.

Mà Thượng Quan Triệt đã tới bên người Triệu Nhược Nghiên, kéo cánh tay bẩn thỉu của Triệu Nhược Nghiên, cầm bom hẹn giờ, nhỏ giọng nói, "Nếu muốn cho  cô ấy sống khổ sở cả đời, bây giờ phải để cô ấy rời khỏi đúng không? Tôi cũng rất muốn xem thử, cô gái Thượng Quan Triệt tôi coi trọng, rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể chạy đi hay không."

Triệu Nhược Nghiên bị nụ cười yêu dị này mê hoặc, không khỏi gật đầu một cái, cũng cười, "Được, còn hơn bốn mươi giây, tôi cho cô ta một cơ hội. Nếu cô ta có thể chạy đi, tôi sẽ để cho cô sống, nếu không được, cũng đừng trách tôi."

Vân Sở lắc đầu, kích động xông về phía Thượng Quan Triệt, lớn tiếng kêu lên: "Không... không được, A Triệt, anh quay lại, quay lại......"

Anh muốn làm cái gì? Sao anh có thể......

Thượng Quan Triệt không muốn nhìn Vân Sở, nhìn đôi mắt đã tràn ngập nước mắt và thân thể run rẩy của cô, nhìn sự sợ hãi hốt hoảng không che giấu được trên mặt cô, nhưng trong lòng chỉ còn sự kiên quyết.

Anh cũng biết, người còn sống mới là người đau khổ, nhưng anh vẫn không có cách nào trơ mắt nhìn cô chết đi, anh muốn cô sống thật tốt, dù cho anh rời khỏi......

Anh mở mồm, lạnh lùng nói, "Còn ba mươi tám giây, không muốn chết thì đi nhanh đi." Dứt lời, Thượng Quan Triệt không nhìn Vân Sở nữa.

Vân Sở bị Liên Thanh Ngôn kéo tay đi, mặc kệ giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát ra được, chỉ có thể cắn môi, lớn tiếng kêu lên: "A Triệt, em không muốn đi, em muốn ở cùng với anh, anh quay lại đi...... Không nên như vậy."

"Tin tưởng anh, xuống dưới chờ anh." Đôi môi mỏng của Thượng Quan Triệt giật giật, không phát ra tiếng nói sự cam kết của mình, an ủi tâm trạng kích động lo lắng của Vân Sở.

Vân Sở lắc đầu một cái, cắn môi, kêu lên: "Anh đồng ý với em, nhất định sẽ thật tốt, đồng ý với em."

Thượng Quan Triệt nhắm mắt lại, gật đầu, gân xanh trên trán nổi lên, cắn răng, cố nén quyến luyến và đau đớn trong lòng, kêu lên: "Đi mau."

Không đi nữa thì sẽ hết thời gian mất, anh không thể để cô bị tổn thương, về phần anh, anh sẽ cố gắng hết sức, để mình sống sót.

Nghe thấy sự kiên quyết và không nỡ củaThượng Quan Triệt, Vân Sở cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, mặc cho móng tay đâm rách lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau, chỉ cắn môi, giống như đã dùng chút sức lực cuối cùng nhỏ giọng nói một câu:"Em chờ anh......"

Thượng Quan Triệt nhịn kích động muốn rơi nước mắt, gật đầu một cái, để Triệu Nhược Nghiên không thấy được, gật đầu một cái với Vân Sở, lộ ra nụ cười rực rỡ, nhỏ giọng nói: "Đi!"

"Sở Sở, tin tưởng anh ấy, anh ấy không sao đâu." Liên Thanh Ngôn kéo Vân Sở, nhanh chóng rời khỏi, đi về phía cửa thang máy.

Mà lúc này Triệu Nhược Nghiên vẫn trầm mê trong sự dịu dàng hiếm có của Thượng Quan Triệt, có mất kiên nhẫn nhìn Vân Sở rơi nước mắt đầy mặt, lưu luyến không rời, kêu lên: "Cô cút nhanh một chút cho tôi, nếu đi chậm, đừng trách tôi không nhắc nhở cô."

Triệu Nhược Nghiên nói xong, cười to nói: "Ha ha, còn có ba mươi giây, Vân Sở, nếu có bản lĩnh chạy đi khỏi lầu bảy, tôi sẽ để cô sống."

Dứt lời, kéo tay Thượng Quan Triệt, cười nói: "Chỉ còn ba mươi giây nữa, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không có người nào có thể tách chúng ta ra, ha ha...... Em chờ ngày này, đã chờ rất lâu rồi."

Đúng, kể từ ngày cô bị bọn A Long làm nhục, cô đã không có ý nghĩ sống tiếp, Nhưng mà không cam lòng nhìn Vân Sở và Thượng Quan Triệt yêu thương nhau, tự do tự tại, mới chịu đựng nhục nhã sống tới hôm nay. Sau khi bị Lam Băng Tuyền bắt đi, cô cũng muốn kết thúc tính mạng mình nhanh một chút, nhưng nhớ tới thù hận kia, cô cắn răng, kiên trì sống.

Thậm chí cô không tiếc dùng thân thể của mình dẫn dụ những con chó giữ nhà đáng ghét, chỉ vì chạy khỏi nơi quỷ quái kia, sau đó đồng quy vu tận với Vân Sở và Thượng Quan Triệt.

Một người nếu ngay cả chết cũng không sợ, thì tuyệt đối là nhân vật đáng sợ.

Vân Sở cắn răng, nhìn nụ cười của Thượng Quan Triệt, giống như muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn ghi nhớ dáng vẻ rực rỡ này của anh ở sâu trong lòng. Sau đó, lúc Thượng Quan Triệt mất kiên nhẫn, xoay người, đi theo Liên Thanh Ngôn, sải bước vào thang máy.

Nguồn điện của tầng lầu đã khôi phục, từ lầu bảy đến lầu một, chỉ cần vài giây, nhưng với Vân Sở và Liên Thanh Ngôn mà nói, vẫn vô cùng cấp bách.

Vân Sở vẫn cố làm mình bình tĩnh lại, cô không ngừng tự nói với mình, Thượng Quan Triệt nhất định sẽ có cách giải quyết, nhất định sẽ biết cách đối phó Triệu Nhược Nghiên thế nào, hoặc là, anh thật sự sẽ gỡ được bom, để mình rời khỏi, chỉ vì không muốn mình ảnh hưởng đến anh, anh nhất định sẽ đánh bại kẻ điên Triệu Nhược Nghiên đó, nhất định sẽ như anh nói, anh sẽ trở lại.

Chỉ có không ngừng khuyên mình như vậy, cô mới có thể cắn răng, để bước chân mình càng thêm kiên định.

Nhìn Vân Sở và Liên Thanh Ngôn từ từ cách xa tầm mắt mình, Thượng Quan Triệt nhắm mắt lại, hốc mắt rốt cuộc vẫn chảy xuống một giọt nước mắt.

Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ đau lòng. Thượng Quan Triệt tự nhận mình là một người đàn ông cứng rắn, từ lúc hiểu chuyện tới nay chưa từng rơi nước mắt. Nhưng mà nghĩ đếnviệc sau này mình vĩnh viễn không nhìn thấy Vân Sở nữa, cô sẽ vì mình mà mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, không gượng dậy nổi, giống như Triệu Nhược Nghiên nói, khổ sở tự trách cả đời, trái tim anh bắt đầu co rút đau đớn.

Buổi sáng lúc anh đi, đã lén đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vào ngón tay của Vân Sở, định hôm nay xử lý chuyện ông Triệu xong, sẽ cầu hôn Vân Sở, sau đó tháng sau sẽ cử hành lễ đính hôn, chờ Vân Sở hai mươi tuổi, bọn họ sẽ kết hôn, sinh hai đứa trẻ đáng yêu, cả đời anh cũng không mong gì khác.

Vậy mà, anh không dễ gì muốn kết hôn, lại không ngờ rằng suy nghĩ như vậy vừa có, anh vừa có một chút chuẩn bị, đã bị bóp chết.

Chẳng lẽ đây chính là số phận sao? Số phận an bài anh phải cô độc cả đời?

Nhớ tới đêm qua, lúc Vân Sở lo lắng chủ động dây dưa với mình, khóe miệng Thượng Quan Triệt lại không khỏi nở một nụ cười thật tươi, ngọt ngào. Trong lòng cũng lập tức thu hồi những suy nghĩ lo lắng tiêu cực, bắt đầu nghĩ cách, trong mười mấy giây này, đánh bại Triệu Nhược Nghiên, xử lý xong hai quả bom này.

Triệu Nhược Nghiên thấy Vân Sở rời khỏi, khóe miệng không khỏi nâng lên, hài lòng và giễu cợt cười nói: "Hừ, A Triệt, anh xem, đây chính là người đàn bà anh nhìn trúng, rất sợ chết, vừa nghĩ tới phải chết, lập tức vắt chân lên cổ chạy thoát thân."

Thượng Quan Triệt thu hồi suy nghĩ, nhìn khuôn mặt tươi cười dữ tợn của Triệu Nhược Nghiên, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, đến cuối cùng, cũng chỉ có cô bằng lòng vì tôi không cần mạng sống."

Hai mắt Triệu Nhược Nghiên tỏa sáng, cười nói với Thượng Quan Triệt:"Anh cảm thấy như vậy thật sao?"

Thượng Quan Triệt gật đầu, đưa tay, dịu dàng vuốt nhẹ đầu tóc rối bời của Triệu Nhược Nghiên, cười nói: "Đúng vậy. Là tôi nhìn lầm, mới có thể chẳng thèm ngó tới cô gái đối xử thật lòng với tôi là cô. Vân Sở vừa nhỏ vừa không hiểu chuyện, vóc người cũng không đẹp, sao có thể so sánh với cô chứ?"

Triệu Nhược Nghiên cúi đầu, thẹn thùng cười nói: "Anh... cuối cùng anh cũng thấy em tốt rồi sao?"

"Nghiên Nghiên, chẳng lẽ ngay cả lời nói của người sắp chết cũng em không tin sao?" Thượng Quan Triệt nói xong, hối hận cúi đầu, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Triệu Nhược Nghiên chưa từng thấy vẻ mặt như thế của Thượng Quan Triệt, nhất thời có chút rối loạn, nghe Thượng Quan Triệt gọi tên thân mật của mình, lập tức mở cờ trong bụng, muốn đưa tay ôm Thượng Quan Triệt, lại phát hiện trong tay còn cầm một quả bom, cau mày, không nhịn được muốn vứt quả bom trong tay đi.

Thượng Quan Triệt cuống quít kéo tay của cô, nói: " Nghiên Nghiên, anh còn chưa nói hết mà."

Triệu Nhược Nghiên hiểu ý Thượng Quan Triệt, đỏ mặt nói: "Còn mười mấy giây thôi, anh muốn nói gì, nói nhanh một chút."

Tay Thượng Quan Triệt nâng mặt của cô lên, mắt phượng hẹp dài nhìn sâu vào mắt cô, nói: "Anh thật lòng, Nghiên Nghiên, chẳng lẽ em thật sự không muốn cùng anh còn sống, sinh con đẻ cái cho anh, sống một đời hạnh phúc sao?"

Cảm xúc Triệu Nhược Nghiên có chút kích động, nói: "Em muốn chứ, đó vốn là mục tiêu của em, nhưng anh không cho em cơ hội." Nói xong,  cô còn nói: "Đều tại Vân Sở, đều tại cô ta, nếu không phải vì cô ta, anh đã sớm là của em rồi."

Thượng Quan Triệt khuyên nhủ: "Vậy, chúng ta xử lý xong quả bom này trước, tạm ngừng lại, rồi đi trừng trị Vân Sở, được không? Sau này, chúng ta có thể sống bên nhau thật tốt, không còn ai có thể tách chúng ta ra."

Trên mặt Triệu Nhược Nghiên đã hiện lên một tia mê mang, sững sờ gật đầu, "Giết Vân Sở, chúng ta có thể sống tốt, có thể đến với nhau......"

"Cho nên, chúng ta không thể chết, không thể để cho những người đó hả hê, đúng không?" Thượng Quan Triệt chăm chú nhìn Triệu Nhược Nghiên, nhỏ giọng hỏi.

Triệu Nhược Nghiên gật đầu: "Đúng, không thể chết được, chúng ta không thể chết được, không thể để cho Vân Sở sống."

Thượng Quan Triệt cho rằng mình đã thành công, chỉ cần Triệu Nhược Nghiên tạm ngừng bom, hoặc là giao bom trong tay cô ta ra, anh có thể dùng tốc độ nhanh nhất, xử lý xong hai quả bom này.

Nhưng, Triệu Nhược Nghiên lúc này lại như bị điên, nghiêng đầu nhìn Vân Sở dưới lầu, cười to nói: "Muốn chết, chúng ta cùng chết, sao Vân Sở có thể sống chứ? Cô ta đáng chết nhất."

Thượng Quan Triệt cả kinh, cuống quít muốn ngăn cản Triệu Nhược Nghiên, lại thấy cô ta đã nhấn điều khiển từ xa trong tay, sau đó dùng sức ném quả bom về phía Vân Sở.

......

Lúc này, Vân Sở đã ra khỏi cửa Đào Nguyên, mấy người Thượng Quan Duệ, Vân Cảnh và Vân Hàn cũng đã mang thủ hạ của sếp Triệu lên xe, chỉ chờ Vân Sở đi ra là có thể rời khỏi.

Liên Thanh Ngôn kéo Vân Sở, bước nhanh tới chỗ đất trống, nơi đó đỗ rất nhiều xe, trừ xe cảnh sát, còn có xe của Mộc Ngân và Thượng Quan Duệ lái tới.

Thấy Vân Sở ra ngoài, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, Vân Hàn, Vân Cảnh và Mộc Ngân bước nhanh đến đón.

Vân Cảnh nói: "Sở Sở, Thanh Ngôn, không sao chứ?"

Vân Sở lắc đầu, nghiêm túc nói, "Lập tức rời khỏi đây đi."

Thượng Quan Duệ nhíu mày, nói: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Dứt lời, thấy Vân Sở bị Liên Thanh Ngôn kéo tay, nhìn ra phía sau bọn họ, trống rỗng, hoàn toàn không có bóng dáng của Thượng Quan Triệt, hỏi, "Anh tôi đâu?"

Anh không hỏi còn tốt, vừa hỏi, nước mắt Vân Sở không nhịn được chảy xuống.  Cô cắn răng thật chặt, không nói được câu nào.

Vẫn là Liên Thanh Ngôn bình tĩnh nhất, giải thích với đám người Thượng Quan Duệ và Vân Cảnh: "Nơi này rất nguy hiểm, đi trước, lên xe, nhanh lên một chút."

Thượng Quan Duệ không rõ chân tướng, vừa định hỏi tiếp, lại bị một đôi tay kéo lại.

Phía sau anh, Mộc Nhiên lôi tay anh, chăm chú nhìn anh, lắc lắc đầu nói: "Đừng hỏi."

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Mộc Nhiên, Thượng Quan Duệ mới phát hiện hình như Vân Sở đi cũng không vững, nếu không nhờ Liên Thanh Ngôn đỡ cô, có lẽ cô đã sớm ngã xuống.

Mặc dù rất lo lắng an nguy của Thượng Quan Triệt, nhưng Thượng Quan Duệ vẫn nhịn xuống, đi theo đám người Liên Thanh Ngôn lên xe.

Vân Sở thấp thỏm nhìn lên lầu chót, nơi đó, loáng thoáng có thể thấy bóng dáng của Thượng Quan Triệt và Triệu Nhược Nghiên, mặc dù rất mơ hồ, nhưng nhìn thấy anh vẫn an toàn, cô an tâm hơn rất nhiều, chỉ hi vọng, Thượng Quan Triệt có thể đi xuống an toàn.

Trên ngón tay có một chiếc nhẫn kim cương, Vân Sở nhắm mắt lại, liên tục cầu nguyện trong lòng.

Nhưng mà, cô không chờ được tin tức anh bình yên đi xuống, mà là —— một tiếng kinh thiên động địa, tiếng nổ mạnh!