“Cục trưởng Tôn, tôi có chuyện muốn nói.”

Nói chuyện không phải là ai khác mà chính là Trưởng Tôn Ngưng, ngay lập tức ánh mắt mọi người bị cô hấp dẫn, thấy cô đứng thẳng, mày đen như vẽ, sự yên tĩnh lạnh nhạt trên gương mặt tựa như tản mát ra từ trong xương tủy, đôi mắt sáng ngời trong suốt so với đá quý còn chói mắt mê người hơn, cô lẳng lặng đứng nơi đó, tựa như tiên nữ không dính bụi trần, bóng dáng xinh đẹp mỹ lệ khiến người khác không thể khinh thường, chẳng biết từ lúc nào, Hoa Tử Ngang đã lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, hai người kề vai sát cánh giống như một bức tranh kim đồng ngọc nữ hoàn mỹ khiến người đời ghen chết, thật ra, lúc này Hoa Tử Ngang thật sự muốn giấu cô đi, hung hăng thương yêu một trận, nhưng anh không thể làm hư việc của cô, đành phải buộc lòng chịu đựng......

Ngoài Đỗ Hải Lâm, ở bên trong phòng còn rất nhiều học sinh của Đế Hoa cũng đang thổn thức không dứt, bắt đầu từ lúc nào, cô gái quê vô cùng mùa nghèo khổ, yếu ớt đến đáng thương như gà rừng kia đã biến thân thành phượng hoàng? Thì ra, lời đồn đãi trong trường học mấy ngày gần đây đúng là ‘không có lửa thì sao có khói’, dường như chỉ trong một đêm, cô đã thay da đổi thịt, xinh đẹp đến mức để cho người ta không dời mắt được, nam sinh kinh ngạc nữ sinh ghen tỵ, dĩ nhiên, cũng có nữ sinh nhìn chằm chằm Hoa Tử Ngang mà cười ngớ ngẩn, Phùng Lâm Lâm núp trong đám đông là cuồng nhiệt nhất.

Trưởng Tôn Ngưng ngầm quan sát, ghi nhớ ở trong lòng, âm thầm ngắt đùi Hoa Tử Ngang một cái, trong lòng mắng ‘đồ yêu nghiệt, nhìn xem, anh rước lấy một đống hoa đào thúi, nếu ngày nào đó trên lưng cô mang tội danh ‘giết người’ thì cũng phải kéo theo anh làm đệm lưng’, động tác của cô cũng không kín đáo, Tôn Gia Nhạc kinh ngạc thiếu chút nữa ngoác mồm, cũng may phản ứng kịp thời không có kêu thành tiếng, nếu không chắc là mất hết thể diện.

Khi nào thì lão đại đứng gần phụ nữ như thế? Bị phụ nữ véo mà trên mặt còn treo nụ cười ngấy chết người? Thỉnh thoảng lại thì thầm, Như Lai Phật Tổ ơi, rốt cuộc thì ông đã cũng thể hiện bản lĩnh cao cường rồi, cuối cùng gốc cây vạn niên thiết thụ lão đại này đã nở hoa kết trái, vỗ ót một cái, ai da, mình thật là đần, nhìn tướng tá cô bé này cùng Trưởng Tôn Mặc, là chị hay là em gái của cậu ấy, lão đại chỉ định là phải coi trọng, người ta mới không tiếc lấy việc công làm việc tư, nhiệt tâm sốt sắng như thế, thì ra là lấy lòng, nhìn cô bé non nớt búng ra sữa, không ngờ đây lại là khẩu vị của lão đại, hắc hắc......

“Cục trưởng Tôn, anh cười cái gì vậy?” Trưởng Tôn Ngưng nhíu mày, đầu óc người bạn này của Hoa Tử Ngang không có bệnh đi, nhìn số tuổi chênh lệch của hai người, có cảm giác trình độ lão luyện của người này kém xa anh, nếu đổi thành Hoa Tử Ngang, với tính tình phúc hắc của anh, chỉ sợ là cũng chỉ cười trong lòng, quả nhiên, không hổ là là người cô coi trọng.

Đột nhiên nụ cười của Tôn Gia Nhạc im bặt, đồng thời cũng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hoa Tử Ngang, giả bộ hắng giọng, điều chỉnh tốt cảm xúc: “Không có gì, muốn nói gì cứ nói không cần kiêng kỵ, trước kia còn làm việc ở trong cục tôi thích nhất thời điểm công khai phá án, mọi người cứ nói thoải mái, không oan uổng người tốt cũng không phóng thả người xấu.” dd lequydon

Kẻ ngu cũng đều nghe hiểu, lời nói của Tôn Gia Nhạc cực kỳ ‘chân chó’, lúc này, trong lòng hai người dưới quyền vô cùng khinh bỉ, những người khác cũng bày tỏ bảo lưu quyền phát biểu.

“Vậy thì tôi không khách sáo, cám ơn cục trưởng Tôn cho phép tôi quơ tay múa chân.” Trưởng Tôn Ngưng chủ động nói một câu.

“Không dám nhận, không dám nhận, cô nói đi.”

Tôn Gia Nhạc ‘nịnh hót’ càng khiến mọi người như muốn rớt mắt kiếng, đặc biệt là hai cảnh viên anh mang tới, ánh mắt này giống như muốn nói ‘phó bộ trưởng, anh dè đặt một chút đừng rõ ràng như vậy được không?’, mọi người ở đây càng lúc càng thấy kỳ quái, với thân phận của Tôn Gia Nhạc sao lại phải như thế, đầu tiên là đối với Trưởng Tôn Mặc khách sáo, hiện tại lại hết sức nịnh hót Trưởng Tôn Ngưng, hận không thể đặt lên trên cúng bái như tổ tông, chẳng lẽ hai chị em họ giống như nhân vật chính trong bộ phim được phát lúc tám giờ, lắc mình một cái biến thành công tử tiểu thư của thế gia đại tộc, không cẩn thận lưu lạc ở bên ngoài? Hẳn không thật sự cẩu huyết như vậy chứ? Ngoại trừ người trong cuộc, ngay cả Từ Hàng cũng có chút manh mối trong đầu, lúc này hạ mí mắt suy đoán thân phận của Hoa Tử Ngang, dĩ nhiên anh ta vẫn luôn không tra ra được.

Không để ý tới bọn họ, Trưởng Tôn Ngưng đi vài bước đến trước mặt hai tên tội phạm, cách cánh cửa một mét thì dừng lại, không khỏi đột ngột bùi ngùi, sống lại ngày thứ nhất mình bị đã cướp, lúc này em trai cũng lại bị cướp, là vận số của bọn họ quá ‘tốt’, hay do trị an của thành phố X quá kém đây? Không để lại dấu vết quét mắt nhìn Phùng Lâm Lâm đang liều mạng che giấu mình, Liễu Diệp nói ông già của cô ta chính là Trưởng cục công an thành phố X, lúc này có thể khẳng định, cô ta có quan hệ trực tiếp tới chuyện Trưởng Tôn Mặc bị cướp, Trưởng Tôn Ngưng nhếch môi cười, rất là quỷ dị, nhưng cô không làm khó dễ Phùng Lâm Lâm, mà là quay đầu lại thoáng nhìn Hoa Tử Ngang, bởi vì nghĩ đến chuyện sau khi bị cướp gặp được anh, Hoa Tử Ngang không biết cô đang suy nghĩ mấy chuyện này, mỉm cười đáp lại, giống như nói cho cô biết, muốn làm cái gì thì cứ yên tâm lớn mật làm đi, tất cả đã có anh.

Trưởng Tôn Ngưng khéo léo nở nụ cười, trong lòng như có một dòng nước ấm bắt đầu chảy xuôi, chỉ một ánh mắt còn hơn ngàn vạn lời nói, được người khác quan tâm che chở thật tốt, sống hai đời, rốt cuộc cô có núi để dựa rồi, đau đớn mệt mỏi không còn cô đơn một mình nghỉ ngơi nữa, đã có một lồng ngực rộng rắn chắc bên cạnh, nhưng bây giờ không phải là thời điểm cảm động, Trưởng Tôn Ngưng quay đầu nói: “Thật sự không nghĩ tới, kẻ cướp như hai người rất có chí khí, dám làm dám chịu, chỉ bằng một bộ xương cốt cứng rắn đã đáng giá để không ít người học tập.”

Ngoại trừ vẻ mặt cao thâm của Hoa Tử Ngang, tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả hai tên cướp đều kinh ngạc về những lời Trưởng Tôn Ngưng nói, chẳng lẽ cô không muốn thay em trai hả giận sao? Không phải cô nên đánh mắng nhục nhã bọn họ sao? Không phải nên bỏ đá xuống giếng, thêm dầu vào lửa để tội của bọn họ tăng thêm một bậc sao? Có lầm hay không, cô đang...... Khích lệ bọn họ, xác thực là khích lệ, không chứa một chút giả dối châm chọc nào, cô muốn làm gì?

Hai tên cướp ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, tuổi của bọn họ không lớn lắm, hơn 20 tuổi, cực gầy, có thể nói chính là một bộ da bọc xương, ánh mắt vẩn đục, nhưng khi nghe lời Trưởng Tôn Ngưng nói không hẹn mà cùng thoáng qua ánh sáng.

Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Trưởng Tôn Ngưng tiếp tục dùng chiêu đồng cảm đánh vào tâm lý: “Tôi nghĩ các anh luân lạc tới tình cảnh ngày nay nhất định là có nỗi khổ tâm, mặc dù tôi thật lòng đồng tình, cũng cảm thấy tiếc hận thay hai anh, nhưng hai anh lại ức hiếp em trai tôi, thật sự là đáng ghét, hai anh có tay có chân có đầu óc, cướp bóc ngoài đường phố coi như xong, ngay cả người hai chân không thể đi đứng cũng nỡ ức hiếp, thân là một người đàn ông mà không cảm thấy xấu hổ hay sao? Em trai tôi lúc nhỏ gặp chuyện không may khiến cậu ấy không thể không làm bạn cùng xe lăn, dù vậy, cậu ấy cũng chưa bao giờ oán trách số phận, đắm mình trụy lạc, chưa bao giờ buông tha ước mơ khát vọng, cậu ấy tự lập, tự mình cố gắng vươn lên, tự tin thông minh, khéo léo hiểu chuyện, tích cực lạc quan, nhưng bởi vì hai chân tàn tật, so với người bình thường phải trả giá gấp mười gấp trăm lần mồ hôi cùng cố gắng mới có thể đổi lấy một chút thành tựu, dĩ nhiên, cậu ấy còn phải đối diện với những ánh mắt khinh bỉ cùng áp lực thật lớn, cậu ấy ‘đi’ được đến hôm nay không dễ dàng, các anh hiểu chưa? Hừ! Đương nhiên các anh không hiểu, bởi vì các anh có một thân thể toàn diện thế nhưng lại có một trái tim tàn khuyết không đầy đủ, thân thể của cậu ấy khiếm khuyết không phải do cậu ấy lựa chọn, cậu ấy cũng không nguyện ý ‘lùn’ hơn người khác, thời điểm các người hướng tới cậu ấy xuống tay có nghĩ tới bởi vì các người nhất thời ‘ngứa tay’ mà hoàn toàn chôn vùi kiên trì nhiều, năm mơ ước khát vọng, còn có tánh mạng của cậu ấy hay không? Trên đường có nhiều người như vậy tại sao không đi cướp, cố tình hướng tới cậu ấy, đó là ỷ mạnh hiếp yếu lấy nhiều khi ít, lương tâm của các người cho chó ăn rồi à!” Một câu cuối cùng cơ hồ là gào lên, phòng y tế yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được.