Một bát cháo nhanh chóng thấy đáy, mặn nhạt vừa phải, thơm mát ngon miệng, Trưởng Tôn Ngưng rất muốn ăn thêm một chén nữa, đáng tiếc là bao tử của cô đã không chứa nổi nữa rồi. "Nhìn cái gì?" "Ông xã, tối hôm qua anh đi làm trộm à, mắt giống y như con thỏ." Rõ ràng trong đầu thì đang hâm mộ người ta, lúc ra khỏi miệng lại là lời nói chọc người, nhưng quả thật là cô rất yêu thích cặp mắt anh khi chăm chú làm gì đó. Biến thành mắt đỏ còn không phải bởi vì cô, nếu không thì lấy đâu ra cháo gan heo táo đỏ cho cô ăn? Hơn nữa người nào đó chiếm lấy giường của anh, còn người kia không chỉ ngay cả phòng khách cũng chiếm, còn bày đồ ngay giữa đường không cho anh đi, rắc rối chèn ép anh phải đi xuyên qua đường hẹp vòng vèo d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ ."Anh muốn làm trộm, chẳng phải em chính là cướp sao." "Em mới không phải cướp, không cho ông xã anh nói oan cho em." Trưởng Tôn Ngưng kháng nghị mạnh mẽ. "Em đưa 'Chứng cứ phạm tội' của mình trở về còn gì nữa, giải thích rõ ràng ." Chứng cứ phạm tội? Đã lâu cô không có làm chuyện xấu gì, chỗ nào có chứng cứ phạm tội, hả! Đột nhiên cô nghĩ tới. "Ông xã, cho anh xem báu vật của em." Nói xong, lập tức đứng lên muốn xuống giường. Chân vẫn còn chưa chấm đất, thân thể lại bị vớt bay lên không: "Làm cái gì đó?" Cô gái này thật sự là nói gió thì có mưa, một lát cũng không chịu ngồi yên, không biết mình đang ở trong thời kì đặc biệt sao? Bất ngờ bị trượt xuống, cô ôm cổ Hoa Tử Ngang, nghiêm trang nói: "Đi lấy báu vật đó!" "Lộn xộn." Ngoài miệng Hoa Tử Ngang giống như không vui, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng, giật chăn lên bọc lấy cả người cô, đóng gói ôm ra phòng khách. Lúc Trưởng Tôn Ngưng bị thả lên trên sofa, toàn thân bị bọc giống như nhộng, chỉ lộ ra cái đầu, cô không nhịn được mà im lặng, chỉ là dì cả của cô đến mà thôi, diễn đàn lê quý đôn, nào có yếu ớt như thế. Nếu về sau mang thai, chẳng phải mỗi ngày sẽ bị anh bế trên tay sao? Khụ ... , có vẻ như bọn họ còn chưa kết hôn, lo lắng hơi xa. "Ông xã, làm sao em lấy đồ ra được nha?" Kỳ thật ỵ́ của Trưởng Tôn Ngưng là muốn gọi Hoa Tử Ngang lấy chăn ra, nhưng cô đã xem nhẹ trình độ bá đạo của người đàn ông nào đó. "Muốn lấy cái gì? Nói." "Ba lô của em." Trưởng Tôn Ngưng không lay chuyển được anh, đành thỏa hiệp nói. Hoa Tử Ngang lấy ba lô ra theo lời cô, cảm giác không nhẹ, cũng không biết cô gái nàybỏ thứ gì vào đó, nặng trịch, giống như tảng đá. "Mở ra, nhẹ chút, đừng làm hỏng nhé." Những thứ này đều là tiền vốn để làm giàu, báu vật của cô đó. Hoa Tử Ngang kéo khóa kéo ra nháy mắt, cảm giác được có một tia sáng phụt lóe ra, sáng chói mắt người. Lấy mã não thủy đảm ra, còn có túi nhân sâm được dùng vải bông bọc cẩn thận, dù anh vốn đi ra từ nhà cao cửa rộng, tự nhận kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi giật mình. Nguyên nhân chính là vì xuất thân của anh, những thứ anh tiếp xúc đến thứ đều là vật quý báu, lại được mẹ ảnh hưởng, rất hiểu biết đối với các loại đá quý, nên mới càng thêm kinh ngạc với những thứđang thấy trước mắt. Mã não thủy đảm có kích cỡ một trái bóng rổ, cho dù là màu sắc, hoa văn, tính chất không có chỗ nào mà không phải là cao cấp nhất. Mà anh còn nhìn ra được, nó không hề trải qua bất luận gia công gì, hình thành tinh khiết từ tự nhiên, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ giá trị thứ này quả thực khó có thể đánh giá. Cây nhân sâm kia, ít nhất cũng phải sáu bảy trăm năm, càng thêm hiếm thấy. "Em lấy được từ chỗ nào?" Hoa Tử Ngang nghiêm túc hỏi, hiển nhiên giọng điệu gượng gạo hơn nhiều. "Nhặt được trong núi, thật sự, không phải em cướp đoạt, thật sự không phải em cướp đoạt mà." Trưởng Tôn Ngưng bày ra một bộ dạng yếu ớt có bóng ma trong lòng, đáng yêu lại khiến lòng người thương yêu. "Anh tin." Những thứ này không phải là thứ mà có bản lĩnh là có thể cướp đoạt được, anh không có lý do để không tin. "A... ." Trưởng Tôn Ngưng thở ra: "Em muốn lấy bọn nó đổi tiền bạc, trong nhà thật sự quá nghèo, nghèo nàn đến nỗi em đều không nhìn được rồi." Hoa Tử Ngang nghe lời này có chút không được tự nhiên, giống như trước kia cô không biết nhà mình nghèo vậy, nhưng mà anh cũng không có nghĩ nhiều."Em tính toán đến đâu bán chúng?" "Chợ đen!" Trưởng Tôn Ngưng kiên định nói, chỉ có ở đó mới có thể bán được với giá cô mong muốn, những chỗ này kiếp trước cô cũng đi không ít, rất quen thuộc. "Không được." Hoa Tử Ngang một tiếng bác bỏ, chợ đen là chỗ như thế nào? Đó chính là chỗ người ăn thịt người không nhả xương, cho dù tiền nhiều hơn, nhưngtà ác càng nhiều hơn nữa."Em muốn bán bao nhiêu tiền, anh mua." Trong ấn tượng của cô, nhà họ Hoa không chỉ có có quyền thế, mà còn có tiền, nhưng Trưởng Tôn Ngưng không muốn xài tiền bạc của anh, đây là nguyên tắc. "Tặng anh thì có thể, không bán." Dừng một chút còn nói: "Anh theo giúp em đi." "Thật sự là muốn tiền không muốn mạng mà." Lời này của Hoa Tử Ngang xem như đồng ý, có lẽ biết muốn ngăn cản cũng ngăn không được, không cho cô đi chắc chắn cô sẽ lén lút đi, còn không bằng mình đi cùng thì an toàn hơn một chút."Cái thứ to xác kia lại là chuyện gì hả?" Tủ lạnh cũng không bỏ vào được, chỉ có thể đặt trên ban công phòng bếp, mở cửa sổ ra, còn phải thường xuyên đề phòng mèo đến ăn vụng. Biết anh đang nói tới con cá Tầm kia, cô đắc ý nói: "Đó là em đặc biệt mò cho anh đó, cá Tầm hoang dã, tinh khiết tự nhiên, không ô nhiễm, tuyệt đối xanh biếc khỏe mạnh, cảm động không!" "Cảm động!" Trưởng Tôn Ngưng hí mắt, cười cười, oa? Làm sao cô lại nghe được tiếng nghiến răng trong giọng nói đó vậy nhỉ?