Có đôi khi tôi thấy tôi vừa vứt bỏ đi thứ gì đó, mơ mơ hồ hồ, trong lòng hốt hoảng chạm không được.

Đại đa số thời gian lý trí lại nói cho tôi biết như vậy là tốt, thiên tính sở trường nguyên bản của nhân loại là xu cát tị hung.

Tôi cũng không phải một người ưa mạo hiểm mưu cầu danh lợi, bởi vì tôi biết mình gánh không nổi hậu quả.

Hay là tôi ngôn từ nông cạn, vô pháp miêu tả rõ ràng loại cảm giác này, khả năng của tôi có thể làm là ngay trước khi nguy hiểm nảy mầm sẽ đem nó bóp chết.

“Cần thêm chút mứt hoa quả không?” Tôi từ trong lò vi ba lấy ra bánh quy vừa mới sấy giòn, thêm vào một lớp mứt dâu.

Nhâm Tây Cố gật đầu, nhận lấy.

“Em tự ăn xong rồi bỏ vào bồn rửa chén, lát nữa chị sẽ rửa.”

Sau ngày ngả bài ấy, hôm sau tôi nên làm như thế nào thì vẫn làm như thế ấy, chăm sóc cậu vẫn là chuyện nhất định, nhưng ngoại trừ giống như ngày xưa lo liệu bữa ăn hàng ngày của cậu, những tiếp xúc khác tôi trực tiếp ngăn chặn.

“Chờ một chút…” Nhâm Tây Cố bỗng dưng từ phía sau nắm giữ tay tôi: “Chị không cùng với tôi?”

Tôi cười nói: “Đã là người lớn như vậy, còn muốn có người ăn cùng.”

Cậu mím môi, nhăn mày: “…Một người ăn không có ý nghĩa.”

Tôi rút tay về một chút: “Tây Cố, em không còn là một đứa trẻ, đừng dính lấy chị nữa.”

Cậu hé môi, dường như muốn nói gì đó, tôi không đợi cậu mở miệng, trực tiếp về phòng, đóng cửa lại.

Nhâm Tây Cố từ trước đến nay không phải là một người ngu ngốc, ngược lại, cậu thông minh mà mẫn cảm, thiếu hụt cảm giác an toàn.

Sau vài ngày liên tiếp không nóng không lạnh từ chối, cậu trước khi đi ngủ gởi qua cho tôi một tin nhắn ngắn:

Ngày mai không cần làm bữa sáng và cơm tối cho tôi, tôi ăn ở bên ngoài.

Tôi nhẹ vuốt màn hình, cũng tốt, cứ như vậy, dần dần xa ra cũng không phải là chuyện không tốt.

Nhưng có lẽ là mấy năm nay đều quen thuộc sáu giờ rời giường lo liệu bữa sáng cho cậu, ngày hôm sau thời gian vừa tới, đồng hồ sinh học đúng giờ kéo tôi tỉnh dậy.

Tôi mắt nhắm mắt mở xỏ dép, một thân áo ngủ lôi thôi vút vào nhà bếp, tại thời khắc đầu ngón tay chạm vào cửa tủ lạnh, tôi sợ hãi cả kinh bỗng dưng tỉnh táo lại.

Nắm tay che mặt, tôi cười khổ, quay đầu về phòng ngủ của mình, nhưng nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ lại được.

Từng phút từng giây trôi qua, tôi nghe ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân nhanh nhẹn.

“Nhâm Tây Cố, Nhâm Tây Cố!”

Sở Kiều gõ cửa bên cạnh lớn tiếng gọi.

Qua nhiều lần, thanh âm mở cửa sắt vang lên, cậu khó chịu nói: “Cậu làm gì không ấn chuông cửa, ầm ĩ muốn chết!”

Sở Kiều hoàn toàn không bị khẩu khí hung ác đó dọa té: “Ầm ĩ cũng kệ, cậu nhanh một chút, đến muộn phải giúp tớ chép sách!”

“Thần kinh!”

Cửa sắt phịch một tiếng đóng lại, trên hành lang thanh âm của cậu dần dần rút đi…

Hai đứa nhóc xấu tính này cảm tình cũng thật là tốt.

Tôi gối tay sau đầu, đột nhiên nhớ tới có một lần gọi điện thoại cho Nhâm Tây Cố thì Sở Kiều tiếp điện thoại, khi đó Tây Cố còn đang tắm… Khụ! Tôi quíu đít tự gõ đầu mình, tư tưởng làm sao mà không thuần khiết như thế.

Như vậy cũng tốt…

Tôi thở ra một hơi, buồn ngủ không biết vì sao lại kỳ diệu quay về.

Có chút yên tâm lại có chút không như ý…

Đã là người trưởng thành ai lại tiếp tục tin tưởng chuyện đồng thoại? Kỳ thực mỗi người không hẳn là không thể thay thế, phía sau hy vọng chung quy vẫn là thất vọng, tôi nghĩ tôi cảm thấy mất mát không phải vì là bị thay thế, mà là bị thay thế này lại nhanh như vậy.

Phải thừa nhận là lòng tự trong của tôi có phần chút ít bị thương.

Vài năm nay đều nuôi không cậu rồi ——

Một giấc ngủ lại này kết quả chính là ngủ quên.

Tôi xấu hổ che mặt, nơ áo đồng phục vẫn là ở trên xe taxi mới tùy tiện đeo vào, đến muộn một lần là bị trừ hết tiền thưởng chuyên cần, trong lòng tôi khóc ra máu, liên tiếp thúc giục chú tài xế liều mạng phóng xe.

“Chờ một chút——“

Khi chạy vào công ty mắt nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng, tôi rống lớn kịp lúc nhảy vào thang máy, hộp trang điểm cũng móc ra đến trên tay.

“Hác… Hác Manh?”

Bộ phận của tôi ở tầng năm, thời gian có hạn, bởi vậy khi nghe tiếng gọi quen thuộc đó tôi còn đang mãnh liệt quên mình đang ở trong thang máy soi gương dặm phấn… Vài giây sau tôi mới liếc mắt qua, lườm đến vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Việt cùng các nhân viên chủ quản, son phấn trên mặt hầu như muốn đổ rào xuống, hình tượng mặt lạnh tôi dụng tâm tiến hành đã lâu ——

Rất bi thương a.

Nỗ lực bày ra một nụ cười mỉm, chuông thang máy hợp thời “Đinh” một tiếng vang lên, tôi hướng về phía bọn họ gật đầu, bình tĩnh tự nhiên đi đến bộ phận của mình.

Mở cửa tiến vào xong, các tổ viên bát quái bắt đầu quay sang tôi nói: “Tổ trưởng, hiếm khi cô hôm nay đến muộn. Tuy nhiên cô vận khí thật tốt, trước đó lão tổng thông báo đến các chủ quản cùng quản lý bộ ngành đi họp, cô đến sớm không bằng đúng dịp, sáng nay chủ quản với quản lý cũng không có mặt!”

Xác thực là tôi tới sớm không bằng tới đúng dịp, khi tôi xâm nhập vào trong thang máy vừa vặn chính là các nhân viên chủ quản lên tàu, vừa may mắn lại vừa bi thảm chính là gặp mặt các bộ phận khác, tuy rằng không cần trực diện đối mặt với lửa giận của chủ quản, nhưng sau này khó có thể không bị quản lý lấy lí do việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài mà khấu trừ tiền lương.

Cả ngày trạng thái có chút không tốt, sau khi tan tầm không cần nhanh chóng gào thét chạy trở về, tôi ý chí rã rời quyết định dứt khoát giải quyết ở căn tin công ty.

Lão tổng là người Singapore, Hán ngữ nói rất lưu loát, trong công ty người nước ngoài tóc vàng mắt xanh không nhiều lắm, giai cấp nòng cốt đa số cũng giống chúng tôi người châu Á da vàng mắt đen.

Đương nhiên bọn họ rất ít khi xuống căn tin, nhưng lương tâm mà nói đầu bếp ở căn tin này tay nghề không tệ.

Bưng thức ăn chọn một vị trí thanh tịnh ngồi xuống, cái mông còn chưa nóng lên, đối diện đã bị một người khác chiếm giữ.

Hệ thống sưởi trong căn tin xông người đến choáng váng, Ngô Việt đem áo khoác tây trang móc ở khuỷu tay, bên ngoài áo sơ mi màu lam mặc một chiếc áo dệt kim màu xám cổ chữ V, đem cà vạt kéo ra, hướng về phía tôi tươi cười: “Nơi này có người không, không ngại mình ngồi chứ?”

Tôi ấp úng lắc đầu: “Đương nhiên không ngại.”

Nhanh chóng mang những ý nghĩ thất thố gác lại, tuy rằng còn có chút khó xử, tuy nhiên tôi còn có khuôn mặt than, ai cũng không nhìn ra bên trong tôi đang cực kỳ phát điên: “Chung Ý lại đi hẹn hò rồi?” Thấy cậu ấy lẻ loi một mình tôi liền biết.

Ngô Việt cười gật đầu: “Ngày hôm nay sao cậu lại ở công ty ăn, vừa thấy cậu xuống căn tin còn tưởng mình nhìn nhầm, kết quả lại gần, quả nhiên là cậu.”

Tôi nói: “Làm nghĩa vụ hầu hạ lâu như vậy, dù sao cũng cần có lúc nghỉ ngơi. Nhưng ngược lại cậu, sao chưa đi gọi món ăn, nhìn mình ăn như vậy cậu sẽ no bụng sao.”

Ngô Việt lắc đầu: “Mình không đói bụng, ở công ty có ăn qua.”

Tôi nhướng mày: “Ô! Lấy chức quyền quản lý trốn trong phòng làm việc ăn vụng.” Trong lòng tôi âm thầm cảm khái đáng tiếc tổ trưởng không có phòng làm việc riêng, chẳng thể lẽ thẳng khí hùng đi làm biếng thuận tiện thử bằng mặt không bằng lòng một chút.

Cậu ấy vẫn cười như cũ: “Cậu cứ chuyên tâm ăn cơm đi, chờ chút nữa mình đưa cậu về nhà.”

Đường đi về không tính là quá dài.

Xe từ cầu vượt chạy xuống như nước chảy, xung quanh mình một loạt ánh đèn xe trong bóng đêm như có một loại ôn tồn mỏng manh, đèn xe như nước lũ nối đuôi nhau tiến về phía trước.

Tôi mở nửa cửa sổ, ánh đèn đường mờ nhạt nhu hòa trên đầu rót vào bầu trời muôn màu muôn vẻ của thành thị, cây cối hai bên bị bóng đêm nhuộm thành xanh thẫm, rào rào rút lui về sau, năm tháng thời gian cũng như thế này cuồn cuộn trôi.

Trong xe nhạc nhẹ lẳng lặng, gió từ cửa sổ xe thổi vào, vỗ về chơi đùa tóc chúng tôi.

Đi qua khu náo nhiệt, tốc độ xe chậm lại.

Chúng tôi có thể tùy ý trò chuyện về những đề tài không quan trọng, khi xe dừng lại ở nơi đèn đỏ kế tiếp thì cậu ấy đột nhiên nói: “Manh Manh, mình dự định năm sau kết hôn.”

Trong lòng tôi lờ mờ, chậm nửa giây mới phản ứng ra, gượng cười: “Việc này… Chúc mừng a, tháng mấy kết hôn? Trước đó làm công tác bảo mật tốt như vậy.”

“ Chắc cuối tháng ba.” Cậu ấy nói, sau đó lại bổ sung một câu: “Cô dâu là bạn học cùng trường đại học với mình.”

Tôi “À” một tiếng, đột nhiên cảm thấy bản thân bi thảm không chịu nổi, nhiều năm như vậy, không bỏ được vẫn là không bỏ được, nếu là thầm mến từ đầu tới đuôi, vì sao bây giờ đại não đột nhiên lại biểu lộ ý nghĩ rút gân như vậy?

Trong lòng cậu ấy vẫn như gương sáng, cho nên mới chặt đứt niệm tưởng của tôi.

Vì vậy tôi chỉ có thể nghèo nàn nói mấy lời kịch “Chúc mừng”, như ngồi trên đống lửa đến khi xe chạy đến tiểu khu, lập tức khom người nói hẹn gặp lại, từ trong xe đi ra…

“Chị Hác Manh.” Trên thực tế, hiện thực nói cho tôi biết không chỉ có bi thảm nhất chỉ có bi thảm hơn.

Sở Kiều đứng bên cạnh Tây Cố cao lớn, vốn dáng vẻ cao gầy, cũng mang theo chút ý vị như con chim nhỏ nép vào người. Nhâm Tây Cố ý vị không rõ, chỉ là tầm mắt nhìn theo cổng tiểu khu.

“Em với Tây Cố đợi chị cả buổi, thì ra chị đang vội vàng hẹn hò nha.”

“Không phải vậy, anh ấy là đồng nghiệp của chị.” Tôi lắc đầu, nỗ lực thu dọn thất ý trên mặt.

Tôi nghĩ sang năm thật nên đi chùa miếu cầu xin hoa đào, hôm nay bên người tôi chỉ có hai đóa hoa này, đều không động đậy, hay là không thể động vào.

Mùi vị này, trằn trọc trăn trở không thể chịu được.