Tỉnh ủy mới cho in “một số quy định về đẩy mạnh xây dựng tác phong cán bộ toàn tỉnh”, “quy định” phát về các thành phố, khu tự trị, phải lần lượt truyền đạt xuống các cấp dưới, quán triệt chấp hành.

Mấy ngày nay Trần Kinh đều bận rộn về các nơi giám sát, kiểm tra tình hình chấp hành công tác của các địa khu.

Giống thường ngày, Trần Kinh lại đi lên cầu thang tới phòng làm việc.

Tại tòa nhà Uỷ viên thường vụ, ở nơi cách xa văn phòng của Tôn Thiên Thạch, chợt nghe thấy tiếng bí thư Tôn Thiên Thạch đang tức giận trong phòng.

Ông ta khẽ nhíu mày, người đi tới là thư ký của Tôn Thiên Thạch, Thanh Mậu Dương mặt mày đau khổ, xấu hổ.

Anh ta nhìn thấy Trần Kinh, như gặp được cứu tinh, lập tức chạy tới nói:

- Trưởng ban thư ký…

Trần Kinh gật gật đầu nói:

- Cậu ra ngoài trước đi, đợi mấy phút nữa hãy vào.

Trần Kinh chậm rãi đẩy cửa văn phòng Tôn Thiên Thạch, Tôn Thiên Thạch vẫn mắng to, nói gì mà công tác cơ quan Tỉnh ủy hỏng bét, không có mấy người làm được việc, vừng đậu lẫn lộn, giao việc xuống cũng làm không tốt.

Trần Kinh mỉm cười đi vào. Tôn Thiên Thạch liếc nhìn hắn sửng sốt, sắc mặt hơi lạnh, sau một lúc lâu hừ nói:

- Trưởng ban thư ký đến à?

Trần Kinh cười cười nói:

- Bí thư Tôn, là Mậu Dương chọc giận anh à?

Tôn Thiên Thạch sắc mặt đổi, nói:

- Trưởng ban thư ký, anh nói Đàm Mậu Dương này, cậu ta làm việc kiểu gì? Lần này tôi tới Hoành Châu định ba giờ chiều xuất phát, nhưng cậu ta dám sắp xếp muộn hơn một tiếng, đây chẳng phải làm lỡ thời gian sao?

Còn nữa, nhật trình công tác toàn làm sai, có lúc cùng một khoảng thời gian, sắp xếp mấy công tác, lần trước tôi đi thị sát tập đoàn Vạn Hải, đồng thời phải cắt băng bên Hoa Sơn, mấy nhật trình trùng lặp, coi tôi là Tôn Ngộ Không à? Có thuật phân thân sao?

Trần Kinh ngượng ngùng cười cười, trong lòng âm thầm lẩm bẩm.

Tôn Thiên Thạch hôm nay là mượn chuyện để nói mình.

Tôn Thiên Thạch này ở Tỉnh ủy là người hay gây chuyện với hắn nhất. Đầu tiên ông ta mở cuộc họp gì mà Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc định kỳ chia sẻ tâm sự, trên thực tế chính là bộ hợp tung liên hoành. Tay giơ ra dài, muốn độc quyền, dệt mạng lưới quan hệ tứ phía, khiến nhật trình bình thường cũng khó mà sắp xếp được.

Không chỉ vậy, Tôn Thiên Thạch trời sinh thích hoành tráng, có lúc một vài hoạt động sắp xếp xuất hiện theo bình thường, nếu không phải chê bai quy cách thấp, thì cũng giận người phía dưới làm việc không đắc lực, không hợp đồng phối hợp tới nơi tới chốn, dù sao luôn là tìm cớ tới cùng.

Trần Kinh có lúc cũng phát bực, Tôn Thiên Thạch dù sao cũng là phó bí thư

Sắp xếp hoạt động quan trọng, hoạt động lớn, cắt băng khánh thành doanh nghiệp quy mô lớn, hội nghị quy cách cao, những cái này đều là nhân vật số một tham dự.

Quan trường nước cộng hòa ai không có tâm thế muốn làm nhân vật số một?

Hội nghị lớn thực sự, thị sát cắt băng doanh nghiệp quy mô lớn, nhân vật số một không đến, sao có thể thể hiện Tỉnh ủy và chính quyền thành phố coi trọng công tác của họ?

Nhưng Tôn Thiên Thạch dường như không hiểu đạo lý này. Địa phương nào cũng muốn tiếp cận, nơi ông ta không nên xuất hiện, ông ta cố tình lộ diện, trường hợp không nên xuất hiện, ông ta phải nghĩ cách cướp lấy cơ hội.

Dường như trong tin tức của đài truyền hình mỗi ngày, ông ta thiếu mấy cảnh thì phải đòi mạng người ta rồi, quay về thể nào cũng làm ầm lên.

Tình huống như vậy không chỉ có thư ký Đàm Mậu Dương khó làm, Trưởng ban thư ký Trần Kinh cũng khó làm.

Trước kia Đàm Mậu Dương cũng thích làm ầm lên theo Tôn Thiên Thạch, đi sát đít sau Tôn Thiên Thạch, quên hết tất cả, tự cho là Tôn Thiên Thạch, anh ta có thể vểnh đuôi lên rồi.

Có một lần Đơn Kiến Hoa oán giận chạy đến văn phòng Trần Kinh, vào cửa liền nói:

- Trưởng ban thư ký, kỳ thật lần trước anh phê bình rất đúng, công tác phòng chúng ta nên chỉnh đốn tác phong. Có đồng chí cá biệt công tác bên cạnh lãnh đạo, liền cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, đòi điều kiện này điều kiện kia với văn phòng.

Nếu thư ký của phòng thư ký chúng ta đều như vậy, cơ quan Tỉnh ủy trong tương lai chẳng phải thành đụn cát hay sao?

Đơn Kiến Hoa khi đó đưa ra một phương án nghiêm túc với Trần Kinh, Trần Kinh tuyệt bút vung lên, ký đồng ý.

Đơn Kiến Hoa liền tăng thêm một phó phòng của phòng tổng hợp hai. Thực hiện quản chế một chút phạm vi thực thi của hành vi của Tôn Thiên Thạch

Mà Trần Kinh cũng gặp riêng Đàm Mậu Dương một lần, không nói nhiều, nhưng mỗi câu của Trần Kinh đều rất hàm súc.

Đàm Mậu Dương cũng là thư ký lâu năm, anh ta nhận thức tốt, hơn nữa sau khi Trần Kinh chủ quản cơ quan Tỉnh ủy, chuyện nào làm cũng gọn gàng, đủ để làm chấn động tất cả mọi người trong cơ quan.

Đè được sự huênh hoang của Đàm Mậu Dương lại, Trần Kinh liền làm một bản ước pháp ba chương cho Đàm Mậu Dương.

Nhật trình mỗi ngày của Tôn Thiên Thạch đều do Trần Kinh đích thân sắp xếp. Buổi sáng Đàm Mậu Dương qua tìm Đường Chính Hoa lấy tờ đó in ra, sau đó phía sau Trần Kinh ký tên mình.

Bởi vậy, động tác của Tôn Thiên Thạch cơ bản coi như quy phạm hóa rồi, ông ta muốn cáu kỉnh, thì cũng phải tìm Trần Kinh mà gây chuyện.

Tờ nhật trình như vậy, ông ta gây chuyện một lần, Trần Kinh lại sửa một lần.

Ông ta không làm ồn, thì chấp hành theo nhật trình. Tôn Thiên Thạch đường đường là phó bí thư Tỉnh ủy, cũng là người có mặt mũi, cũng không thể ngày nào cũng đi tìm Trần Kinh thắc mắc.

Cho nên chiêu thức này của Trần Kinh, xem như chọc trúng điểm yếu của Tôn Thiên Thạch, khiến ông ta có nỗi khổ mà không dám nói, gần đây Tôn Thiên Thạch cũng kiềm chế rất nhiều.

Hôm nay đoán chừng áp lực lâu ngày, phải bùng nổ ra tất cả.

Đối mặt với lửa giận của Tôn Thiên Thạch, nụ cười trên mặt Trần Kinh dần giảm đi, nói:

- Công tác của Mậu Dương lại không tỉ mỉ như vậy? Nên phê bình nghiêm khắc. Hay như vậy, bí thư Thiên Thạch, đồng chí Mậu Dương này tôi thấy tính các có chút yếu, đảm nhiệm thư ký lãnh đạo có chút ngựa con kéo xe to.

Hiện tại phòng thư ký Tỉnh ủy có rất nhiều thư ký trẻ nòng cốt, ngài xem có nên điều chỉnh cương vị của Mậu Dương chút không, ngài chọn người khác làm thư kí.

Tôn Thiên Thạch hừ nói:

- Thay đổi người? cậu có thể bảo đảm người thay đổi sẽ thích hợp, nhất định có thể phụ trách công tác một cách tích cực không?

Trần Kinh rất mạnh mẽ nói:

- Đương nhiên, vì chọn thư ký thích hợp là công tác bản chức của tôi. Nếu phòng thư ký không thích hợp, có thể thông báo tuyển dụng công khai trong cán bộ toàn tỉnh, toàn tỉnh có bao nhiêu nhân tài ưu tú? Chỉ cần tập trung tìm, sẽ tìm được người vừa ý ngài.

Tôn Thiên Thạch bị những lời này của Trần Kinh làm cho có chút chán ngán.

Lời của Trần Kinh sai sao? Toàn tỉnh có bao nhiêu người, cho Tôn Thiên Thạch tùy ý chọn, nếu không chọn được người thích hợp, vậy không thể nói Sở Giang nhân tài có vấn đề, căn bản vẫn đề là ở Tôn Thiên Thạch.

Trần Kinh nói, không hề có vẻ chống đối lãnh đạo. nhưng cẩn thận suy ngẫm, ẩn bên trong lời nói là thái độ rất cứng rắn.

Tôn Thiên Thạch là giận Đàm Mậu Dương?

Một thư ký nho nhỏ, coi là gì? Ngay cả một thư ký mà Tôn Thiên Thạch cũng không khống chế được, ông ta còn đảm nhiệm phó bí thư Tỉnh ủy làm gì?

Tôn Thiên Thạch nhìn chằm chằm Trần Kinh thật lâu, nhẹ nhàng khoát tay nói:

- Thôi bỏ đi, Mậu Dương tuổi còn trẻ, cũng nghe lời. thì vẫn có ưu điểm nhất định, cán bộ trẻ vẫn phải cổ vũ là chính, lúc này đổi cậu ta, cậu ta phải chịu gánh nặng tinh thần nghiêm trọng, không có lợi cho sự phát triển về sau của cậu ta.

Tôn Thiên Thạch không ngốc, bình thường Đàm Mậu Dương đối với ông ta không tệ, chỉ là quyền của cậu ta có hạn, có một số việc bất lực.

Thật sự phải đổi thư ký, đổi một thân tín của Trần Kinh tới, về mặt công tác lại khống chế mình nhiều hơn, Tôn Thiên Thạch sao có thể chống đỡ được, không phải càng khiến mình ngột ngạt hơn sao?

Tôn Thiên Thạch nói vậy, Trần Kinh nhân tiện nói:

- Bí thư Thiên Thạch, ngài lòng dạ rộng lớn, suy xét chu đáo, quan tâm cán bộ trẻ tuổi. lần này khóa học thanh niên xuất sắc của trường Đảng sắp tựu trường, bí thư đích thân ký tên phê chỉ thị.

Cán bộ trẻ tuổi tuyển chọn đều là cán bộ có tiềm lực phát triển nhất trực thuộc cơ quan tỉnh, thành phố, khu tự trị.

Buổi lễ tựu trường này rất có ý nghĩa, bí thư có ý sắp xếp ngài tham dự, ngài xem…

Tôn Thiên Thạch ngẩn người, gật đầu nói:

- Được, tôi đi xem, xem xem không khí mới của trường Đảng chúng ta, xem phong thái cán bộ trẻ Sở Giang chúng ta. Trường giang sóng sau đè sóng trước, thiên hạ tương lai là của thanh niên, khóa học thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy mở ra rất hợp lý, bí thư có con mắt nhìn xa, tôi vô cùng ủng hộ.

Rốt cục sắc mặt Tôn Thiên Thạch khá hơn, trường Đảng gần đây là một điểm nóng, cán bộ thanh niên cũng là điểm nóng. Trần Kinh sắp xếp nhật trình này cho ông ta, khiến ông ta thấy rất vinh dự.

Phàm là cán bộ lãnh đạo, không có ai không thích người khác nói mình coi trọng bồi dưỡng cán bộ, coi trọng cán bộ trẻ.

Điều này về ý nghĩa nào đó, đây là một loại thể hiện hình tượng chính diện của lãnh đạo, danh tiếng của lãnh đạo từ đâu đến? bồi dưỡng cán bộ trẻ, cho cán bộ trẻ cơ hội,tôn trọng đồng chí lão thành, tạo lợi ích thực tế cho đồng chí lão thành. Mặt khác, tác phong chính phái thanh liêm, cuộc sống mộc mạc, giản dị, bình dị dễ gần, đây đều là những điểm thể hiện danh tiếng của cán bộ.

Đi ra từ văn phòng Tôn Thiên Thạch, Đàm Mậu Dương đứng bên ngoài cúi đầu, rất oan uổng.

Thấy Trần Kinh, anh ta tiến tới đỏ mặt nói:

- Trưởng ban thư ký, phó bí thư Tôn đúng là yêu cầu rất cao với thư ký, tôi cảm thấy năng lực có hạn, ngài xem.

Trần Kinh mặt tối sầm, lạnh lùng nói:

- Cậu muốn làm gì? Hình như muốn quẳng gánh đúng không? Đây là thái độ gì? Lãnh đạo phê bình cậu, chính là quan tâm cậu, phải ngẫm nghĩ lại, tránh về sau phạm sai lầm giống thế, đây mới là thái độ đúng đắn.

Đàm Mậu Dương ngẩn người, gật gật đầu, do dự một lúc lâu, nói:

- Trưởng ban thư ký, phó trưởng ban thư ký Tiếu hôm nay lại sắp xếp trùng nhật trình. Ba giờ chiều bí thư vốn định đi Hoành Châu, nhưng ba giờ chiều lại có một hội nghị liên hiệp công thương, ngài xem…

Trần Kinh thản nhiên khoát tay, nói:

- Mấy việc này cậu cứ thương lượng với trưởng ban ký ký Tiếu, mẫu chốt vẫn là xem ý của bí thư Thiên Thạch. Chúng ta là phục vụ công tác, đối tượng phục vụ là lãnh đạo, ý của lãnh đạo là trung tâm, điểm này phải rõ ràng, không được qua loa.

Đàm Mậu Dịch như hiểu như không gật đầu, Trần Kinh nhẹ vỗ vai anh ta, nói:

- Chăm chỉ làm việc, bỏ đi chút gánh nặng tư tưởng, từ từ mài giũa, dần dần sẽ tốt lên…

Đàm Mậu Dương có chút thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ), kích động nói:

- Cảm ơn trưởng ban thư ký cổ vũ, tôi nhất định cố gắng công tác, thái độ chính trực, không phụ lòng tín nhiệm của ngài.

Trần Kinh khẽ cười xoay người đi ra, không liếc lại nhìn anh ta cái nào.

Tôn Thiên Thạch vẫn có những tính toán, phó ban thư ký Tiếu Trường Lâm là trưởng ban thư ký chuyên trách của ông ta. Xem ra ông ta đã bỏ nhiều tâm sức cho người nfay, lôi kéo được cũng không tệ, âm thầm khiêu chiến với mình à, có chút thú vị đây…