Edit: Lạc thiên Vỹ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღMãi cho đến khi lần thứ hai nàng lơ đãng đưa bàn tay dính mực lau rồi lại bôi ở trên mặt, Hách Liên Kỳ mới tiếp tục cất bước, bước vào phòng ——
“Á!” Vừa thấy hắn, Mạc Tầm kinh ngạc đến mức làm rơi bút xuống đất.
Hách Liên Kỳ khom người nhặt cây bút nàng làm rơi trên mặt đất đặt lên bàn, ánh mắt hắn cười mà như không cười nhìn thẳng vào nàng, lần nữa nhìn kỹ dáng vẻ ăn mặc tùy tiện của nàng.
“Rất nóng sao?”
“Đúng vậy đó, nơi này không có quạt điện không có điều hoà làm sao mà không nóng cho được?” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Quạt điện? Máy điều hoà? Trong miệng nàng đang nói linh tinh làm nhảm, rốt cuộc đây là vật gì vậy? Thật là cổ quái! Hách Liên Kỳ nghi hoặc chớp mắt.
Ý thức được đáy mắt hắn có ý cười mà vẻ mặt lại không cười, nàng vội vàng đeo tất xỏ chân vào trong giầy thêu, đưa tay sửa sang làn váy lại rồi đứng lên.
“Sao huynh lại tới đây?” Lại muốn tìm nàng sinh đứa nhỏ sao? Nghĩ vậy, mặt nàng đột nhiên ửng hồng, tay chân cũng không biết nên đặt đâu mới tốt.
“Đây là phòng ta.” Hắn phe phẩy quạt, tới trước bàn trà ngồi xuống, vốn chỉ định nhìn nàng một chút rồi đi, ai ngờ, vừa nãy ở bên ngoài bị hình ảnh kia hấp dẫn mà bước vào phòng, lúc này nghe nàng hỏi một câu như là không muốn gặp hắn, hắn ngược lại không muốn rời đi.
Hắn chưa quên, chính mình lấy nàng vào cửa là vì việc gì, sở dĩ mười ngày chưa về phòng, thứ nhất, là sợ lần trước vì không biết nàng còn là xử nữ mà làm nàng bị thương còn chưa hết đau, thứ hai, cũng là bởi vì chuyện đánh giá sai nàng vẫn còn là tấm thân xử nữ thực sự làm cho hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, hơn nữa ngày thành thân đó nàng có các loại biểu hiện dị thường, làm cho mỗi lần hắn nghĩ tới nàng đều có chút hậm hực không chịu nổi.
Hắn rất hiếm khi không khống chế được cảm xúc, mà hết lần này tới lần khác nàng lại cho hắn loại cảm giác này, rất khó nắm bắt, để cho hắn khó có lúc cảm thấy phiền não bất an thế này.
Những chuyện thế này, hắn còn lâu mới bằng lòng thừa nhận.
Mạc Tầm thấy hắn vẫn ung dung ngồi xuống, bày ra bộ dạng không có ý định rời đi, giầy thêu không khỏi dịch chuyển, như muốn đem bản thân chuyển ra bên ngoài luôn.
Nghĩ đến mục đích ngày hôm nay hắn tới đây có thể là muốn ôm nàng, thì tim nàng đập nhanh hơn, hô hấp rối loạn...
Đêm hôm đó, nàng muốn quên cũng quên không được, cảm xúc mãnh liệt mất hồn làm cho nàng cũng không nhận ra bản thân mình nữa, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới ân ái sẽ là như vậy, từ đầu tới đuôi chỉ biết đưa chính mình dâng tặng cho đối phương, cả linh hồn lẫn thể xác, toàn bộ đều rất khó giữ lại, là một loại cảm giác rất đáng sợ lại rất kỳ dị.
Điểm chính là, đối với nàng mà nói căn bản hắn vẫn còn là một người xa lạ, nhưng hắn lại làm nhiều chuyện thân mật lại trắng trợn với nàng như vậy, khiến nàng mắc cỡ căn bản không dám nhìn vào hắn, cho đến tận bây giờ, hắn đứng ở trước mặt nàng, nàng vẫn hoàn toàn không cách nào thoải mái nhìn thẳng hắn...
Xúc cảm khi tay của hắn di động ở trên người nàng, cảm giác thân thể rắn chắc của hắn dán chặt vào người nàng, nụ hôn của hắn nóng như lửa và dịu dàng, cuồng dã bá đạo cùng thương tiếc...
“Phù”. Mạc Tầm đưa tay chạm vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rát, chỉ vì nghĩ đến những hình ảnh hạn chế kia, mà làm cho cả người nàng đều rất mẫn cảm, không tự nhiên.
“Nàng đang ở đây vẽ cái gì vậy?” Hách Liên Kỳ cầm lấy bức tranh nàng vừa mới chăm chú vẽ lên nhìn, bên trong có đồ vật cũng có chữ, lại nhìn không ra là cái gì.
Hả? Bức tranh? Đại kế gây dựng sự nghiệp của nàng?
Nàng kinh hãi, xông lên trước muốn cướp lấy tờ giấy trên tay hắn về, hắn lại cố tình không đưa, làm cho tay nàng nhiều lần chụp hụt, cuối cùng bởi vì trọng tâm nàng không vững mà bổ nhào vào người hắn, bàn tay hắn nắm chặt, vừa vặn đặt lên vòng eo mảnh khảnh thon thả của nàng, giống như hai người đang thân mật ôm nhau.
“Mau trả lại cho ta!” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ, mà mặt hồng hồng, làm cho người ta rất là nghi ngờ, tim của Hách Liên Kỳ không hiểu sao lại nhảy lên một cái, bất ngờ vì nàng ngượng ngùng nhưng cũng thật xinh đẹp.
“Nhìn nàng gấp thành như vậy, chẳng lẽ những điều nàng viết trong này có cái gì không thể cho người khác xem?”
“Không phải là cái gì không thể cho người khác xem, nhưng đó là đồ đạc của ta, chưa có sự đồng ý của ta tại sao huynh có thể tự tiện cầm xem?”
“Nàng bày ở trên bàn, không phải là muốn cho ta coi hay sao?”
“Này, Hách Liên Kỳ, nếu như huynh là quân tử sẽ không cưỡng từ đoạt lí như vậy!” Thật là bày đủ trò giống một nam nhân vô liêm sỉ! Dường như hắn rất vui khi đùa nàng vậy!
Hắn cười.”Ta không phải là người quân tử.”
Nàng liếc mắt.”Đã biết huynh là tiểu nhân!”
“Đúng vậy, ta chính là tiểu nhân, làm tiểu nhân có nhiều tự do tự tại hơn, muốn cái gì thì làm cái đó, không kiêng kỵ cái gì, sung sướng thoải mái tiêu dao.” Phe phẩy cây quạt, Hách Liên Kỳ đối với danh tiếng xấu đều không xem trọng.
Nhìn bộ dáng dương dương tự đắc kia, giống như là sợ người ta không biết hắn yêu thích làm một tiểu nhân vậy, Mạc Tầm thấy vậy thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.
Nàng dứt khoát không đoạt lại tờ giấy kia nữa, quay đầu lại tìm một vị trí ngồi xuống, ánh mắt sáng long lanh nhìn hắn.”Nếu phu quân đã không gì kiêng kỵ điều gì, chắc hẳn, cũng sẽ không để ý nương tử của ngài xuất đầu lộ diện, đi ra ngoài mở tửu lâu buôn bán phải không?”
Cây quạt trên tay Hách Liên kỳ dừng một chút, lại dao động.”Nàng chưa đọc kỹ hợp đồng sao? Nàng phải trong vòng một năm có thai rồi sinh con cho ta, ta mới có thể đưa nhà lầu cùng vạn lượng hoàng kim cho nàng.”
Mạc Tầm gật đầu.”Cái này ta biết rõ, tiền thì ta sẽ tự nghĩ biện pháp, nhưng tòa nhà này có thể đua cho ta mượn trước được không? Chỉ cần mang thai là được rồi chứ? Chỉ cần có thai, vậy tòa nhà sẽ là của ta, ta mượn dùng trước, hẳn huynh sẽ không keo kiệt đến mức không đồng ý đúng không?”
Đây là lý luận gì vậy?
Hách Liên Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười.”Nếu như ta nói không?”
“Thế thì ta đây phải đi tìm đám quan khách kia của huynh hỗ trợ, hẳn là bọn họ đều rất cũng sẽ rất vui lòng đầu tư cho ta, ta không phải đệ nhất danh kỹ ở Đô Thành sao? Dùng danh nghĩa của ta mở tiệm, chuyện làm ăn không có đạo lý lại không tốt, để cho đám kim chủ phía sau màn xác định chuyện làm ăn này không bị lỗ vốn, hẳn là sẽ không có ai cự tuyệt ta đâu.” Không cần nhắc đến, bây giờ thân phận của nàng chính là Trang chủ phu nhân của Hách Liên sơn trang.
Những thứ này là trong mười ngày gần đây, nàng nghe được từ trong miệng Tình Nhi và bọn hạ nhân, mỗi lần ở sau lưng nói một đống bát quái có liên quan tới nàng, đương nhiên đồng thời nàng cũng biết được sản nghiệp của Hách Liên sơn trang ở nước Thiên Nghiệp to lớn bao nhiêu, thành tựu so với Diêm gia bảo ở đối diện không ít hơn chút nào.
Buồn cười chính là, hai nhà đối thủ một mất một còn này còn có quan hệ thông gia với nhau, mà nàng, không, nên nói là nữ nhân Lãng Minh Nguyệt này, đã từng “hầu hạ” Bảo chủ Diêm gia bảo – Diêm Hạo Thiên một khoảng thời gian rất dài, trong vòng nửa năm khi hắn vừa mới mất thê tử, Lãng Minh Nguyệt là nữ nhân duy nhất chiếu cố Diêm Hạo Thiên.
Nàng tin tưởng quan hệ của Lãng Minh Nguyệt với Diêm Hạo Thiên không phải nông cạn... Đã như vậy, nàng hẳn là có thể mượn đỡ tài lực từ ba mươi tám gia ngân hàng tư nhân của Diêm gia bảo, giúp nàng mở cửa tiệm làm việc buôn bán.
“Nàng đang uy hiếp ta sao?” Nghe nàng nói như vậy, từ trong xương cốt Hách Liên Kỳ cảm thấy cuồn cuộn nhiệt khí bừng bừng.
“Không phải, ta là đang thỉnh cầu huynh, nếu như huynh đáp ứng, không phải ta sẽ càng tích cực giúp huynh sinh đứa nhỏ sao? Huynh cũng không mất mát gì mà?” Điểm này, là lý do duy nhất nàng có thể dùng thuyết phục hắn, tuy rằng cá nhân nàng không yêu thương gì hắn, nhưng vẫn phải thường lấy ra dùng mới được.
“Lãng Minh Nguyệt.” Hắn đột nhiên rất nhẹ nhàng dịu dàng gọi tên nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào mắt của nàng.
“Cái gì...” Ánh mắt ấy, quá nóng, nóng đến mức nàng cảm giác thân thể mình cũng sắp bị hòa tan.
“Ta cần chính là con của ta, không phải đứa nhỏ của người khác, điểm này, nhất định nàng phải ghi tạc thật sâu ở đáy lòng… Nếu không, ta sẽ giết nàng.”
Vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng nói một câu, lại làm cho người nghe một hồi run rẩy.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là cảnh cáo nàng không được để cho hắn bị cắm sừng vậy được rồi.
Mặt Mạc Tầm một hồi xanh lại một hồi trắng, cắn chặt răng căn mới không có ra tay cho hắn một bạt tai, hắn căn bản là đang xem nhẹ nhân cách của nàng, bởi vì nàng xuất thân từ thanh lâu, cho dù hắn biết rõ khi nàng gả cho hắn vẫn là tấm thân xử nữ, nàng ở trong Hoa lâu nhiều năm như vậy vẫn chưa bao giờ thất thân, vậy mà hắn vẫn coi nhẹ nàng!
Đáng giận...
Chán ghét...
Lại rất vô sỉ...
Lòng của nàng trở nên lạnh, vẻ mặt cũng lạnh hơn.”Yên tâm, ta cam đoan nếu như ta có thai, đứa bé nhất định là của huynh, được chưa? Mặt khác, trừ bỏ việc ta cùng huynh sinh hạ đưa nhỏ, giữa huynh và ta không có những thứ ước định khác đúng chứ? Mặc kệ ta ở bên ngoài làm cái gì huynh cũng sẽ không hỏi đến cũng như không can thiệp, đúng không? Chỉ cần không ảnh hưởng tới việc sinh con, bất cứ chuyện gì ta đều có quyền tự làm chủ, đúng không?”
Hách Liên Kỳ nhìn Lãng Minh Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lùng bén nhọn, thản nhiên gật đầu.
Cảm giác, nàng như là đang khát vọng cùng hắn phân rõ giới tuyến, giống như ngày ấy hắn yêu cầu nàng —— không cho phép nàng yêu hắn, nhận thức của nàng giống như càng thêm sâu sắc.
Như vậy rất tốt. Đó là điều hắn vẫn mong muốn không phải sao?
Nhưng mà tại sao, hắn lại cảm thấy ngực như là có một cây gai mắc vào, như thế nào cũng cảm thấy không thông thuận.