Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 4: Cứu cô một lần, trả tôi một ngày

Edit: Tuyetdynh2705 / Anh

Beta: Dollan

Tiếng nói ủy khuất của cô chưa tan, một đám người lập tức phong hóa trên hành lang.

Bất chấp cái nhìn của người khác, toàn thân Chiêm Sắc không chút sức lực dựa vào lưng người đàn ông phía trước, đè nén âm thanh trong cổ họng thấp nhất có thể, nói hai chữ.

“Giúp tôi.”

Quyền Thiếu Hoàng không trả lời. Cúi đầu, ánh mắt liền rơi vào ngón tay đang ôm trọn thắt lưng mình. Ngón tay trắng ngần, trong sáng, đầu ngón tay hồng nhạt giống như lớp vỏ của hành tím được lột từng lớp. Từng đợt từng đợt níu lấy trang phục của anh không buông, dường như đang níu lấy ân nhân cứu mạng duy nhất của mình trước khi bị chết đuối.

Anh nheo chân mày lại, cất giọng lạnh lẽo: “Tôi có điều kiện.”

“Anh…”

Cồn rượu khiến Chiêm Sắc đỏ mặt, cơ thể lại nóng thêm vài phần.

Vương Bát Đản vô nhân tính! 

Hóa ra anh đã sớm biết cô đến, còn thừa cơ hãm hại, báo cô biết một tiếng để trả thù ư?

Chiêm Sắc con mẹ nó muốn đâm chết anh ngay lập tức nhưng sự việc ngay lúc này khiến cô không thể không khuất phục.

“Được.”

Khóe mắt nham hiểm của người đàn ông dần giãn ra, anh nở nụ cười khác thường. Kéo đôi tay đang ôm ngang hông của cô lại, xoay người vén tóc đang che kín hai lỗ tai. Đặc biệt nhấc chiếc kính gọng đen lên, ánh mắt tĩnh mịch đầy vẻ phức tạp chiếu vào cô.

“Mắt kính quá xấu! Suýt không nhận ra.”

“Thiếu Hoàng —” Có một đại mỹ nữ đang chờ bên kia, chân mày hơi cau lại.

Gương mặt lạnh lẽo nham hiểm của Quyền Thiếu Hoàng không chút biểu cảm, tùy ý để cô khoát tay áo.

Mỹ nữ kia im lặng vài giây, cười cười, nhún vai rồi rời đi.

Mấy ngày nay hai người bọn họ vì chuyện này mà giằng co suốt, Tôn Nhị ngay bên cạnh uống rượu nồng nặc đến mức chịu không nổi. Do dự một chút, hắn bèn tiến lên phía trước đưa tay ra.

“Người anh em, chào cậu, tôi là…” 

“Thiết Thủ!”

Quyền Thiếu Hoàng giơ tay lên cắt ngang Tôn Nhị, thái độ vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt, cười một cách thoải mái. Gương mặt lộ ra vẻ cao quý, vài phần quỷ dị liền biến thành sự khinh bỉ: “Mời người anh em này, ăn lẩu.”

Mời Tôn Nhị ăn lẩu? Chiêm Sắc khó hiểu. 

Rõ ràng anh bị Tôn Nhị nói đến mức sặc, cô càng khó hiểu.

Tuy nhiên, nếu trong lòng hắn ta có bốc hỏa đi chăng nữa thì cũng không có cách nào nổi đóa được, trước đây hắn chưa từng gặp Quyền Thiếu Hoàng, cũng không biết rằng anh ta trong miếu Bồ Tát ra sao. Nhưng những người ngu xuẩn đi cạnh anh ta có tính cảnh giác cực kỳ cao, hắn cũng nhìn ra chút manh mối —hắn, không thể nào khiêu khích tên cứng đầu cứng cổ này được.

“Chú em, anh đây không ăn lẩu đâu. Giao Tiểu Chiêm cho chú là anh đây yên tâm rồi! Chào nhé!

“Đứng lại!” 

Hai chữ lạnh lẽo vừa thốt khỏi miệng, Tôn Nhị sợ đến mức mặt xanh rồi chuyển thành trắng. Trên mặt Quyền Thiếu Hoàng tràn đầy ý cười, vòng cánh tay qua, một tay vững vàng ôm Chiêm Sắc vào ngực, “Nể tình anh yêu quý người phụ nữ của tôi như vậy, bữa lẩu này tôi nhất định phải mời.”

Một câu nói, anh không hề khách khí. Toàn bộ đều nhẹ nhàng bâng quơ, không rõ vui mừng hay thậm chí là phẫn nộ.

Thế nhưng ba từ* “người phụ nữ của tôi”, cộng thêm bàn tay phía sau lưng khẽ vuốt ve ám muội khiến nhịp tim của Chiêm Sắc đập dồn dập, dường như đã lên sẵn dây cót, đập nhanh quá mức.

(*Nguyên văn tiếng Trung là ba chữ: 我女人)

Một phút sau…

Vừa nãy miệng lưỡi Tôn Nhị còn hách dịch, giờ đây vẻ mặt lúc trắng lúc xanh ngồi trong phòng bao của Quyền Thiếu Hoàng. Hai cánh tay cũng không biết đặt ở đâu, đành đan chéo lại rồi đặt trên đùi. Mồ hôi chảy nhiều đến mức có thể đi cứu nạn hạn hán.

“Người anh em à, tôi…tôi không biết Tiểu Chiêm là người…của cậu….không không không, ý của tôi là…tôi với Tiểu Chiêm có một hiểu lầm nho nhỏ.”

Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua hắn, Quyền Tứ Gia cười cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Muốn lẩu hoa hồng hay lẩu uyên ương?”

Cái gì?

Trong lòng Tôn Nhị nơm nớp lo sợ, chữ hiểu chữ không, cười trừ nói: “Tùy…tùy ý…Người anh em thật khách sáo…”

Gần mười phút sau, nhân viên bưng lên một nồi lẩu bằng kim loại cực kỳ tinh xảo, các món ăn được bày trên bàn cũng đã mang đi đổi, thêm một cái bếp để nấu lẩu chuyên dụng, tốc độ phục vụ nhanh đến mức làm người ta tặc lưỡi. Thời đại này cứ có tiền là có tất cả, không cần quan tâm đến Xuyên (Tứ Xuyên), Việt (Quảng Đông hoặc Quảng Tây), Lỗ (Sơn Đông và Sơn Tây), Tô (Tô Châu) hay là Chiết (Chiết Giang), Mân (sông Mân Giang-Phúc Kiến), Tương (sông Tương Giang-Hồ Nam), Huy (Huy Châu-An Huy). Muốn ăn gì chỉ cần búng tay cái là có ngay.

Nồi lẩu càng ngày càng sôi sùng sục!

Thấy Quyền Thiếu Hoàng không có động tĩnh, tâm tình Tôn Nhị thả lỏng không ít. Cách một lớp hơi nước đang bốc lên, hắn thấy Chiêm Sắc ngây thơ nhìn Quyền Thiếu Hoàng, sắc mặt tươi cười nói.

“Tiểu Chiêm à, lúc nãy tôi chỉ đang lo lắng cho sự an toàn của cô thôi. Con nhóc Tiểu Đỗ kia uống nhiều rồi nên tôi kêu lái xe đưa cô ấy về trước. Nhưng tôi đâu thể bỏ cô một thân một mình ở lại đúng không? Nên tôi cũng phải chờ tài xế quay lại đón cô đó…”

Còn muốn giả ngu giả ngơ để xáo trộn sự việc cơ à?

Chiêm Sắc không biết rõ ý đồ của tên họ Quyền kia, tuy nhiên cũng thật bội phục ‘bản lĩnh’ giảo biện của con hàng Tôn Nhị này.

“Bảo bối…” Giọng nói đàn ông đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu quá mức thân mật, khiến gương mặt vốn đang ửng hồng của cô lập tức nóng lên hệt như khỉ đít đỏ.

Diễn kịch kiểu này có phải hơi lố không?!

Làm lơ sắc mặt của cô, người đàn ông tiến lại gần với đầy ý cười, “Thích ăn lẩu móng heo không? Lẩu móng heo mùi vị cũng không tệ.”

Lẩu móng heo ư? Chưa từng nghe qua.

Hé nửa con mắt, Chiêm Sắc còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy âm thanh chấn động giống như heo bị chọc tiết.

“Á—Tứ Gia, tha cho tôi—!”

“A——!”

Tiếng hét cực kỳ thê thảm!

Chiêm Sắc sợ ngây người!

Sống hơn hai mươi lăm năm, trước nay cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng kinh khủng đến thế. Chỉ thấy Thiết Thủ mặt không đổi sắc cầm chiếc đũa gắp cái “móng heo” của Tôn Nhị, không chớp mắt mà nhúng thẳng xuống nồi lẩu đang sôi ùng ục.

“A—Tứ…Tứ…Tứ…Tứ—!”

“Tứ gì mà Tứ, Tứ là chữ con mẹ nó mày có thể gọi à?!” Người đàn ông đột nhiên nổi điên, một chén nước tương bay qua, vừa vặn rớt vào nồi lẩu, nước lẩu bắn tung tóe vào mặt Tôn Nhị.

Nước thì sôi, lẩu thì cay, toàn thân Tôn Nhị đau đớn…

Vậy cảm giác như thế nào?!

Nhìn hạt mồ hôi trên đầu Tôn Nhị to như hạt đậu, miệng kêu rên đau đớn, mặt mũi méo mó vặn vẹo….tóc gáy trên người cô liền dựng đứng, khí chua trong dạ dày không kìm được mà dâng lên.

Trời ơi!

Từ trên trời xuống dưới đất, từ trần gian đến địa ngục, tình hình chuyển biến quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không kịp chuẩn bị tâm lý.

Quyền Tứ Gia, người đàn ông này thật đáng sợ…

Đột nhiên, cô nghĩ tới đánh giá của mình về anh ta — tất cả động vật sẽ chết hết sau thế kỷ Jura.

Người đàn ông này giúp cô vì điều gì?

Không thể tiếp tục suy nghĩ! Ấn tượng sâu sắc trong phòng bao sáng sủa này khiến cô sởn tóc gáy, đem đại não của cô xoay vòng vòng ba trăm sáu mươi độ. Trong lúc nhất thời, trời đất quay cuồng.

Tầm mắt có chút mơ hồ.

Trước khi chìm vào mảng hỗn độn tối tăm, cô cảm nhận được cơ thể mình đã rơi vào lồng ngực của người đàn ông.

Mà ở trên đỉnh đầu, có một ánh mắt sắc bén giống hệt dã thú, quá mức u ám…

*

Sau khi mở to mắt, cô phát hiện mình đang ở trên xe.

Nói là xe chứ thật ra càng giống một biệt thự di động cao cấp hơn, trong này có đầy đủ mọi thiết bị, khác với những chiếc xe thông thường chỉ có một loại. Ánh đèn trong xe rất tối, duy nhất một vầng sáng nho nhỏ trên không trung, qua góc nghiêng của gương mặt có thể thấy người đàn ông đang suy tư, tựa như một pho tượng thần linh do những thợ thủ công khéo léo trạm trổ.

Khung cảnh bên ngoài, rõ ràng cách rất xa thành thị.

Muốn đi đâu đây?

Trong lòng chợt kinh ngạc, cô hắng giọng, đang chuẩn bị ngẩng đầu lên hỏi thì đối diện với đôi mắt u ám khiến cô hết hồn hết vía.

Bốn mắt bất thình lình chạm nhau, cô hơi xấu hổ.

“Tứ Gia, cảm ơn anh về chuyện hôm nay, có thể phiền anh…đưa tôi về một chuyến?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, khóe miệng nở nụ cười như có như không, thần sắc quỷ quyệt khó phân biệt.

“Muốn trốn đi?”

“Không có, tôi chỉ muốn về nhà, đầu tôi hơi đau.”

Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày cười khẽ, cô khó hiểu, sững sờ ngẩng đầu.

Nhưng đó cũng là lúc anh cúi đầu xuống, ghé sát mặt cô, ngón trỏ day day, đem chiếc kính đen trên mặt cô trượt từ sống mũi đến cánh mũi.

“Cô bé à, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.”

“Anh muốn gì?”

Câu hỏi vừa thốt ra, vòng eo mềm mại của cô đột nhiên bị siết chặt, bàn tay cứng rắn kéo cô về, lại kéo thêm lần nữa. Một lực mạnh mẽ tác động, căn bản cô không có sức lực phản kháng, cơ thể hoàn toàn dán lên người anh.

“Quên lời của tôi rồi, hửm?”

“Lời nào?”

“Giúp cô, tôi có điều kiện.”

Động tác nhỏ ái muội như tình nhân, âm thanh khàn khàn gợi cảm của người đàn ông khiến toàn thân Chiêm Sắc như bị kiến bò, càng ngày càng rối loạn. Còn kinh khủng hơn là, trên người cô như có lửa thiêu đốt, so với chuyện đang ở trong biệt thự hạng nhất thì khó chịu hơn nhiều. Một loại từ ngữ khiến cô phải xấu con mẹ nó hổ phun ra khỏi miệng, cơ thể tựa như bị những con côn trùng nhỏ cào tim xé phổi.

Trong lòng cô đang rất sốt ruột.

Hít sâu một hơi, ánh mắt cô dừng ở đuôi mắt anh.

“Có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được…”

Ý vị thâm trường nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên Quyền Thiếu Hoàng nắm cằm cô, dùng sức nâng nhẹ lên, buộc cô phải nhìn thẳng mình, nói ra vài từ vô cùng gian xảo.

“Cứu cô một lần, trả tôi một ngày.”