Chín

Tạm không nói tới lúc này Nhan Cẩn Dung còn chưa biết vấn đề to lớn này gã sẽ phải ôm đầu tự hỏi liên tục suốt ba năm. Bởi lúc này, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã lon ton có mặt rồi.

Dịch trạm mới đưa tới một tập dày cộp toàn công văn và thư từ. Trừ phi có việc khẩn cấp, còn thì đây hẳn là đợt công văn thư từ cuối cùng của năm nay.

Trong nha môn, cả quan lẫn lại, đa phần đều không phải người bản địa, nên mỗi lúc nhận được thư nhà đều là một khoảng thời gian tâm lý người ở xa được an ủi phần nào. Thư từ qua lại đều nhờ hệ thống trạm dịch và dịch quan, ấy là cách thức nhanh nhất -- Văn Chiêu đế mở đường xây đường đắp vô số đường quan đạo như thế đâu phải để đó làm cảnh kia chứ?

Huyện lệnh cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua... Đọc một lá thư nhà thì mất bao nhiêu lâu kia chứ? Làm quan trên thì không nên quá hà khắc với cấp dưới của mình.

Đường Cần Thư cũng nhận được thư nhà, miệng nở một nụ cười thật sự rạng rỡ. Tên người gửi là chị dâu cô, chắc hẳn là anh trai và chị dâu cùng nhau viết. Hai vợ chồng họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, thành thân bao nhiêu năm nay vẫn ngọt ngào như dầu trong mật, việc gì cũng thương lượng bàn bạc có nhau.

Khi họ cưới nhau, Đường Cần Thư vẫn còn được gọi là Kiều Kiều, mới tròn sáu tuổi.

Thật ra, Đường Cần Thư nhớ lại hồi xưa, cảm thấy cha mẹ mình cũng không có vấn đề gì đặc biệt. Cho dù thế nào, cũng là họ đã nuôi cô tới lớn... Mặc dù người thật sự chăm nom dạy dỗ cô là anh trai và chị dâu.

Trong ký ức của cô về mẹ, luôn là vẻ mặt thất vọng của bà khi nhìn cô.

Biết làm sao được, cô biết nói khá chậm, hiểu chuyện cũng chậm nốt. Lúc nhỏ cô luôn có vẻ khù khờ, nên là so với người chị cả con vợ lẽ chỉ hơn mình một tuổi kia, hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Mẹ cô cũng đâu có lỗi lầm gì chứ... Chỉ là bà ấy dành toàn bộ trái tim cho cha cô. Nên chỉ thích điều ông ấy thích và ghét điều ông ấy ghét. Cha cô ưu ái cưng chiều nựng nịu chị gái cùng cha khác mẹ của cô vì chị ấy thông minh lanh lợi, đương nhiên mẹ cũng hùa theo mà ưu ái cưng chiều chị ấy... một thứ cưng chiều mang theo chút nịnh nọt lấy lòng ấy.

Đường Cần Thư cũng không phải cảm thấy mẹ làm thế là không đúng, chỉ là cô cảm thấy hồ nghi trong lòng, rồi thì sau đó càng lúc càng cảm thấy sợ hãi.

Mẹ cô yêu cha cô, nhưng yêu tới mức khiến bản thân trở nên hèn mọn như một thứ bụi bặm. Yêu một người yêu đến mức... mất cả chính bản thân.

Điều đó quả thực vô cùng đáng sợ.

Còn may, chăm sóc dạy dỗ cô là anh trai và chị dâu. Còn may, hai vợ chồng họ chung sống với nhau một cách hoàn toàn ung dung thoải mái, tuy cũng yêu thương nhau vô cùng, nhưng ai cũng vẫn có những bản sắc riêng.

Chị dâu là một người năng nổ hoạt bát, tiếng cười trong vắt của chị ấy dường như có thể xuyên qua mọi khổ đau. Chị ấy nuôi dạy cô như nuôi dạy chính con gái của mình. Hai đứa cháu ruột còn được Đường Cần Thư trông nom giúp chị, giờ trong bụng chị đang có thêm đứa nữa, chẳng biết bao giờ mới thấy được nó.

Trong thư nhà cũng thể hiện rõ bản tính vui tươi lạc quan của chị ấy, tràn ngập mấy trang giấy đều không có chuyện gì quan trọng chính yếu, chỉ lặp đi lặp lại lải nhải kể tội hai đứa nhóc nghịch như quỷ kia, rồi thì kể anh trai cô lại hì hục sao đó mà chui được vào Binh Bộ làm quan, rồi thì kể lể vô vàn chuyện đồn đãi lớn nhỏ ở kinh thành, nói chán chê xong rồi mới bảo thêm một câu ngoài lề: Nhà họ Khương đúng là vô học, thiếp hầu lại đẻ thêm một đứa con gái, lại còn không biết xấu hổ mà mặt dày tổ chức tiệc đầy tháng cho nó rất linh đình.

Lại còn đánh tiếng rằng thì Đường Cần Thư kiểu gì cũng phải gả vào nhà họ Khương thôi, chứ làm gì còn nhà ai dám cưới cô nữa.

Chị dâu còn viết bằng giọng cực không cam lòng, rằng "Đám chết tiệt đó", Khương gia ôm rịt lấy mối hôn nhân này chẳng qua là vì ngoài cô ra, e là Khương gia không còn cưới được cô gái nào tử tế ra hồn nữa đâu. Môn đăng hộ đối không đồng nghĩa với đầu óc bị cửa kẹp, dám đẩy con gái vào cái hố lửa bừng bừng rõ rệt đó... cho dù là con vợ lẽ đi nữa, e là mẹ cả cũng không dám, sợ là người ngoài sẽ nói ra nói vào mình khắt khe...

Còn thì các nhà có thứ bậc thấp hơn một chút e là cũng chẳng ai muốn gả con gái vào đó, sợ bị người trỏ vào mặt mà mắng bán nữ cầu vinh... Dầu sao, Khương gia làm thế là đã vứt hết thể diện mặt mũi đi rồi.

Còn may, anh trai và chị dâu cô đứng về phía cô.Cô gập thư lại cất vào phong bì, vừa làm vừa nghĩ bụng. Nhà họ Khương nghĩ gì cô biết tỏng, đã lừa kết hôn thì lừa tới cùng, càng kéo dài càng không sao cả. Con gái có lứa có thì, Khương công tử có thể kéo dài không cưới, còn có thể không ngừng sinh con vợ lẽ, nhưng Đường tiểu thư thì sẽ ế...

... mới là lạ!

Cô dám tiếp tục kéo dài đấy, thì đã sao? Nữ lại cưới muộn thậm chí không cưới đều có cả, cô không phải kẻ đầu tiên và cũng chẳng phải cuối cùng. Có nữ lại đạt tới quyền cao chức trọng, bắt chước các quý nữ mà tự thành hộ riêng rồi kén rể. Thậm chí cũng có nữ lại kết khế ước chị em với một cô gái khác rồi chung sống như vợ chồng, nghe nói ở vùng Mân rất thịnh hành.

Nên nói thật nhé, cô chả việc gì mà vội mà vàng.

Vừa cất thư xong, bỗng cô nghe thấy ồn ào nhốn nháo ở đầu bên kia của phòng nghỉ cho quan lại.

"Thôi xong! Nhan chủ bộ hộc máu!"

Lúc Đường Cần Thư chạy tới đã thấy trên thư án nhuốm đầy máu, nét mặt Nhan Cẩn Dung xám ngoét thê thảm như đóa hoa tàn úa. Đôi ngón tay thon dài nắm lấy một phong thư, nhưng trên đó là mấy hàng chữ nhỏ thể trâm hoa ngay ngắn thanh tú đẹp đẽ.(Thể chữ trâm hoa, chữ nhỏ nhỏ thường do phái nữ sử dụng)

Không phải thư nhà họ Nhan gửi tới à? Chữ này cũng không giống nét chữ em gái của gã luôn.

Trong cơn bối rối, Nhan Cẩn Dung đau đớn rưng rưng ngẩng đầu, run run duỗi tay... "Biểu đệ!"

Bầu không khí đang khẩn trương lo lắng căng thẳng hoảng hốt... bỗng xẹp lép, mặc dù vẫn có vài người phì cười thành tiếng, đa phần vẫn nhịn cười thành công.

Hai kẻ thân thích họ hàng này cũng ít có thú vị lắm. Nhan chủ bộ thường gọi nhầm Đường quan nương thành biểu đệ, nhưng mọi người vẫn lén lút đùa nhau là trông Nhan đại nhân càng giống biểu tỷ hơn biểu ca. (ok giới tính đảo lộn hết cả, 2 đứa nó cầm nhầm kịch bản của nhau đến cả người xung quan cũng phát hiện =)))

Trên thực tế, Đường quan nương mới là người chăm sóc chiếu cố cho Nhan đại nhân nhiều hơn, nên mọi người toàn trêu là "Quan lại bao che cho nhau".

Đã có "người nhà" đón nhận, mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Vị đại phu bị kéo tới khám bệnh cũng bảo không có việc gì, đơn giản là cơn giận bốc hỏa trong tim, phun được máu ứ ra rồi thì chỉ cần thêm vài thang thuốc bổ dưỡng là đủ.

Tới khi đưa được Nhan Cẩn Dung về nhà nằm nghỉ, phát hiện ra gã đến đốt giường sưởi còn không biết làm nên lại bận trong bận ngoài tới toát cả mồ hôi xong xuôi, Đường Cần Thư lại nghĩ bụng tiếp tục trừ điểm kỹ năng sống và sinh hoạt của Nhan biểu ca thêm vài phần trăm.

Có lẽ không nên so gã với mình nhỉ? Mình có thể tự lực cánh sinh vứt đâu cũng sống, còn Nhan biểu ca ấy à, còn khuya!

Thật ra chỉ cần gã chịu đi cầm cố vài đồ lặt vặt của mình như là ngọc bội hay là dây treo quạt này kia là cũng đủ cho gã thuê một hai người hầu, sinh sống thoải mái được một vài năm. Cơ mà cô phải nói thế nào, thuyết phục ra sao kia chứ?

Trong đầu suy nghĩ quá lung, nên là Nhan Cẩn Dung im lặng thật lâu mới mở miệng nói với cô, kết quả là phải mãi cô mới hiểu được gã muốn nói gì.

"Biểu đệ, cô muốn trở thành một Tiểu Lô đại nhân..." Ngập ngừng một chút Nhan Cẩn Dung mới cắn răng nói tiếp. "Hay là Thôi Cẩm Văn?"

Hai người này đều là hai vị nữ lại nổi tiếng có một không hai đương thời, thậm chí còn được coi là Du là Lượng. (Chu Du vs Gia Cát Lượng với câu nói nổi tiếng "trời sinh Du sao còn sinh Lượng" thời Tam Quốc)

Tiểu Lô đại nhân họ Lô tên Thục Đức, tuy không cùng tông cùng tộc với vị quan tốt là Lô nội tướng nổi danh sử sách, nhưng để được tôn xưng một tiếng Tiểu Lô đại nhân, từng đó là đủ hiểu tài năng của cô ấy ra sao. Cô ấy vốn là nữ lại ở Hoa Châu, mười năm liên tục đều có công lớn, cuối cùng thông qua kỳ thi tuyển mà từ lại được thăng chức thành quan. Văn Chiêu đế đặc biệt cố tình liệt kê vài vị trí cho cô ấy chọn, nhưng cô lại chọn trở thành viên ngoại lang ở Thái phó tự, tự tay chăn ngựa cho triều đình, bị người giễu cợt gọi lén là Mã nương tử - Ngựa bà!

(Lô nội tướng Lô đại nhân, cháu gái ruột của Lô thừa tướng, vị tể tướng 3 triều rồi 4 triều tính đến Phượng đế. Để biết thêm về hai ông cháu này, xin hãy đọc Ngộ tê ngô đồng của má Điệp.Thái phó ở đây không phải chức Thái phó dạy cho thái tử, mà thái phó tự là nơi chuyên xử lý các việc vặt vãnh của người hầu (phó - người hầu) như là xe ngựa các kiểu.)

Nhưng mà vị Mã nương tử - ngựa bà này lại nghiên cứu chế tạo ra móng sắt đóng vào vó ngựa, tạo nên một cống hiến vĩ đại cho toàn bộ chiến mã trong thiên hạ, từ đó được cung kính xưng danh Tiểu Lô đại nhân.

Còn thì Thôi Cẩm Văn vốn họ Thôi tên Hiền, hiện nay là nữ lại cấp một, cực kỳ đắc lực dưới trướng Trung thư lệnh. Nghe nói cô ấy xinh đẹp vô cùng, thông minh hơn người, văn chương tài hoa độc đáo. Vốn cô ấy làm việc ở Hàn lâm viện, nhưng sau khi dâng lên một bài từ Cẩm Tú (từ ngữ đẹp đẽ như gấm), trong đó có thể lấy ra một trăm bài thi từ khác nhau. Do đó Văn Chiêu đế ban cho cô ấy hai chữ Cẩm Văn làm tên hiệu, điều về dưới trướng Trung thư lệnh làm nữ lại cho Tể tướng. Cô ấy có một bộ thư pháp độc đáo của riêng mình, nổi danh khắp thiên hạ.

Cô ấy mới mười chín tuổi, cũng vì tuổi còn quá nhỏ nên Văn Chiêu đế giữ lại rèn luyện thêm không cho thi tuyển ngay, nên mới chưa được thăng chức thành quan mà vẫn chỉ là nữ lại.

Tiểu Lô đại nhân có tính tình khiêm tốn, rất ít xuất hiện trong các buổi yến tiệc này kia, nhưng lúc còn ở kinh cô từng nghe nói Tiểu Lô đại nhân có tướng mạo thấp lùn. Thậm chí còn có kẻ độc miệng nói cô ấy hình người mà lại có bộ mặt như mặt ngựa, khiến cho câu giễu cợt "Mã nương tử" - ngựa bà - kia càng thêm khiến người ta khó chịu.

Còn Thôi Hiền, thực ra cô cũng từng gặp vài lần. Có thể khi gặp nhau họ đều còn trẻ, nên cũng thấy cô ấy quả là xinh đẹp thật sự, tuy là nghĩ lại không thể đẹp hơn Nhan biểu ca được.

Có lẽ Nhan Cẩn Dung quen biết Thôi Hiền hơn cô nhỉ. Giờ cô mới hậu tri hậu giác mà nhớ ra, nhà họ Thôi với gia chủ họ Nhan là anh em đồng hao, nên trước giờ khá là thân cận.ữ lại trong thiên hạ đều lấy hai người này làm tấm gương phấn đấu... Phần lớn nữ lại.

Nhưng trong đó không bao gồm cô.

"Tôi chỉ muốn làm Đường Cần Thư." Cô khẳng định. "Hơn nữa, tôi vốn chính là Đường Cần Thư."

Nhan Cẩn Dung đang nằm dài trên giường đất ngồi bật dậy tóm lấy tay áo Đường Cần Thư, hai mắt bừng lên ngọn lửa chói ngời. "Biểu đệ, nếu cô muốn trở thành Tiểu Lô đại nhân hoặc Thôi Cẩm Văn, ta có thể giúp cô đấy!

Ái chà... Trong đó chắc chắn có một câu chuyện vô cùng ly kỳ uẩn khúc... Đôi mắt Đường Cần Thư cũng sáng mắt, chớp chớp.

Cơ mà... điều kiện đầu tiên phải là không liên lụy đến bản thân, đừng đùa!

"Biểu ca, tôi đang định đi ninh một nồi canh xương sườn hầm củ cải, giờ phải đi chuẩn bị nguyên liệu." Cô thản nhiên nói. "Đảm bảo anh chưa từng ăn bao giờ."

Y như cô nghĩ, Nhan Cẩn Dung lập tức buông tay. (Đồ ham ăn còn hơn cả dại gái :)) Cũng tốt, nhờ ham ăn hơn dại gái nên mới có vợ, ha :)))