*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dương

***

... Ngoài cửa sổ bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây, gió mát chầm chậm, thời gian trôi qua như cát trôi trên biển, tất cả bình lặng như mọi ngày, tiếng nói chuyện trong sân nhỏ cũng không hề gián đoạn.

Tại Tư bỗng nhiên đứng dậy, mở rộng toàn bộ hai cánh cửa sổ.

"... Haizzz, mày khâm phục hay không khâm phục, Chu Giác Sơn người này đúng là giảo hoạt, hắn ta làm người tốt, nhận danh lợi cả hai bên, binh lính và dân chúng cấp thấp nhất vẫn còn sùng bái cung kính hắn ta như Bồ Tát sống, muốn tao nói, nước cờ của người này thật sự là rất cao."

"Đó là đương nhiên, những gì mày thấy vẫn chỉ là một góc của núi băng, nhưng mà nói lại trước đó, mày cho rằng làm sao hắn ta có ngày hôm nay? Lại còn làm sao từ quân đội Thái Lan nhảy dù xuống đoàn trưởng Trung đoàn 3? Hồ tướng quân ngoài mặt không đội trời chung với hắn ta, nhưng ở sau lưng lại xuất ra không ít sức lực. Mặt khác theo thực lực của Hồ tướng quân, ông ấy làm sao có thể đồng ý phân chia binh quyền trong tay mình cho người khác? Nói cho mày biết một chuyện, Ngô Tứ Dân nhìn như dễ lừa gạt, nhưng thật ra ông ta cũng có chút đầu óc, đoạn thời gian trước, thời gian Chu Giác Sơn ở Lashio, Hồ tướng quân không phái người đùa bỡn hắn ta, cũng đã bị Ngô Tứ Dân hoài nghi, Ngô Tứ Dân tìm người âm thầm điều tra, lại vẫn luôn nghĩ biện pháp cầm chân Chu Giác Sơn, mượn cớ triển khai kinh tế, chính là vì cố gắng ngăn chặn Chu Giác Sơn không để cho hắn ta và Hồ tướng quân gặp mặt."

Bề nổi của những việc đấu tranh quyền lợi kia, vốn là tình huống càng thêm phức tạp so với người bình thường có thể tưởng tượng ra.

Cuộc sống bọn họ trải qua trong quân đội là cái gì? Lưỡi dao liếm máu. Đầu năm nay, người có bản lĩnh đứng ở đỉnh của Kim tự tháp, không bàn đến bối cảnh xuất thân, người nào không phải là ăn bánh bao dính máu, đạp lên thịt vụn và xương cốt bò lên từng tầng một?

Hai binh lính ngồi trên thạch đôn [1] ở góc sân nhỏ, ăn ăn uống uống, trong tay còn cầm hai lon bia và một đĩa lạc rang cay [2], không lâu lắm, hai người đồng thời mút tay rồi để tay xuống, cụng ly, uống một hơi cạn sạch.

[1] Thạch đôn (石墩) và [2] Lạc rang cay (油炸辣味的花生米): hình ảnh ở cuối chương.

Nghe tên xưng hô lúc bọn họ nói chuyện, chắc là thủ hạ của Hồ Nhất Đức.

... Tại Tư nín thở, chậm rãi ngồi về trên ghế bên cửa sổ.

Cô hiểu rõ, "Nếu như hai người kia nói đều là thật... Như vậy chuyện bất hòa của Chu Giác Sơn và Hồ Nhất Đức là giả..."

Cô suy nghĩ vài giây, chậm rãi rơi vào hồi tưởng. Từ lần giao thủ ban đầu cùng Hồ Nhất Đức ở bờ sông Namtu, đến sau này lại một loạt dây dưa và quan hệ ở trong quân khu... Không sai, nếu quả thật muốn phân tích tỉ mỉ, xác thực, Hồ Nhất Đức mặc dù ngoài miệng nói muốn không thể cùng tồn tại, nhưng trên thực tế lại chưa từng động đến anh một phần một chút nào.

Cũng giống vậy, Chu Giác Sơn cũng đã nói phải giải quyết Hồ Nhất Đức, nhưng từ sau khi lấy được chứng cứ xử phạt đối phương, sự tình rất nhanh cũng không giải quyết được gì.

Tại Tư rõ ràng đã biết, Hồ Nhất Đức chính là ông trùm sau màn khống chế buôn lậu ma túy và quân hỏa, dựa vào thực lực như vậy của ông ta, hơn nữa lại có thêm thân phận Thiếu tướng, muốn đối phó cấp dưới như Chu Giác Sơn dường như cũng không phải là việc khó.

Nhưng những thứ này đều không đủ để trở thành căn cứ xác thực khiến cô nghi ngờ Chu Giác Sơn, chân chính khiến cho cô cảm thấy hoài nghi Chu Giác Sơn, là thời điểm lúc trước ở trên máy bay trực thăng anh đã thẳng thắn nói với cô một lần — lúc đó, cô hỏi nhiệm vụ truy bắt trùm buôn ma túy tiến triển đến một bước kia chưa, anh nói, "Mới định ra phạm vi, còn không biết cụ thể là tên gia hỏa nào".

Cho tới bây giờ, Chu Giác Sơn đã ẩn núp bên trong quân đội bang Nam Shan nửa năm, anh nói anh tạm thời chưa tìm được thủ phạm, cô tin; thế nhưng anh vậy mà nói anh chỉ là định ra phạm vi, lại không tiến triển, một câu nói vừa đại khái vừa mơ hồ như vậy, Tại Tư sẽ không tin tưởng.

Đặc biệt là sau đó, khi cô thông qua bản đăng ký của lão Đàm trong kho vũ khí quân hỏa, thời điểm phát hiện Hồ Nhất Đức là thủ phạm chính, một đáp án đơn giản lại nổi bật như vậy, Chu Giác Sơn lại điều tra nửa năm cũng không hề trực tiếp hoài nghi đến trên đầu Hồ Nhất Đức, cái này tuyệt đối không giống mọi hành động của Chu Giác Sơn, đối với Tại Tư mà nói, cái này là thế nào cũng nói không thông...

Cô không biết có phải Chu Giác Sơn ngay từ đầu đã bày ra ván cờ này hay không.

Cô cũng không biết Chu Giác Sơn có phải là phản đồ hay không, vì tư lợi cá nhân, mà lựa chọn thông đồng làm bậy với Hồ Nhất Đức.

Tại Tư chỉ biết là, nếu như Chu Giác Sơn thật sự làm phản, vậy thì anh rất có thể sẽ bán đứng cảnh sát, tiếp theo đó Triệu Tuấn vẫn luôn ở lại Nam Shan sẽ đối mặt với nguy hiểm trực tiếp nhất.

Mà nếu như Chu Giác Sơn không làm phản, vậy thì có nghĩa là anh cố ý lẻn vào phe cánh của Hồ Nhất Đức — anh tuyệt đối còn có nhiệm vụ khác chưa nói cho cô biết, anh không hề nói thật toàn bộ với cô. Cô không thể đi, khi chưa biết rõ mọi chuyện thì cô tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà rời đi!

Đang lúc suy nghĩ, Tại Tư đẩy khay cơm ra phía trước, khom lưng, từ trong hành lý thu dọn gọn gàng tìm được con dao quân sự Thái Lan mà trước đó Chu Giác Sơn đưa cho cô.

Cô dùng vải bông gói kỹ con dao, giấu vào trong quần áo, đổ hết thức ăn trong khay cơm, bưng khay cơm trống không, giả vờ thong dong, giống như không có chuyện gì xảy ra rồi đi ra khỏi căn phòng của khách sạn.

Vệ sĩ trông coi ở cửa nhìn cô một cái, lễ phép đưa một tay ra, "Du tiểu thư, khay cơm đưa cho tôi là được."

Tại Tư đưa khay cơm tới, "Tôi vừa mới thu dọn hành lý, đột nhiên phát hiện, hình như tôi không cẩn thận làm rơi ít đồ trong xe của ông chủ Tống nhà các anh."

Vệ sĩ chớp mắt một cái, nhìn sâu vào cô, "Du tiểu thư làm rơi cái gì, tôi kêu người đi lấy giúp cô."

"Không cần, đồ vật phụ nữ hay dùng, để cho các anh đi lấy... Tôi trái lại sẽ có chút ngượng ngùng."

Tại Tư mỉm cười, cố gắng ngăn chặn tim đập thình thịch, trạng thái biểu hiện ra, rất giống lúc ban đầu lừa gạt Chu Giác Sơn ở bờ sông Namtu.

Vệ sĩ lúng túng gật đầu, đại khái hiểu ý tứ của Tại Tư. Hắn ta để khay cơm qua một bên, dẫn Tại Tư xuống dưới tầng, một mạch đi tới bãi đậu xe phía sau khách sạn. Nói là bãi đậu xe, thật ra cũng đơn giản chỉ là một bãi đất trống bên trong thị trấn, trong sân còn có hai người vệ sĩ, một người đang lau chùi xe, một người mới từ trong WC đi ra.

Vệ sĩ lúc trước, nhanh chóng đi tới bên cạnh ô tô, rỉ tai vài câu với người đang lau chùi xe, người đang lau chùi xe quay đầu, quan sát Tại Tư từ trên xuống dưới một chút, trong miệng nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm, "Tao vừa mới thu dọn nửa ngày, hình như cũng không phát hiện bên trong xe có rơi cái gì."

Tuy là nói như vậy, nhưng hắn ta vẫn mở cửa xe cho Tại Tư nhìn một chút. Vệ sĩ cao to ném mảnh vải bố trên tay vào trong thùng nước, mở cửa xe, nói một chữ "Mời" với Tại Tư.

Tại Tư mím môi nói cảm ơn, lại thuận tiện ngồi xuống chỗ ghế phó lái mà hắn ta vừa mới mở cửa.

Cô đề cao cảnh giác, ánh mắt tùy ý quét một vòng, trong lúc vô tình, nhìn thấy bởi vì người này vẫn luôn lau chùi xe, thậm chí ngay cả chìa khóa xe và điện thoại di động cũng để ở trong xe. Có lẽ, cô có thể lái xe rời khỏi nơi này... Cơ hội đặt ở trước mắt, cô không thể bỏ lỡ nó, Tại Tư bất động thanh sắc, giả vờ không cẩn thận đóng cửa xe lại, bày ra vẻ mặt hoang mang nhanh chóng tìm kiếm ở trong xe.

Mấy giây sau, xe ở trạng thái không đương [3], ba vệ sĩ đều không hề nhìn cô, cô đột nhiên nhảy sang vị trí điều khiển, xoay chìa khóa, một cước đạp chân ga, xe liền lao ra ngoài.

[3] Không đương (空档): chỉ trạng thái cần số của xe cơ giới giữ nguyên vị trí, hộp số cùng dẫn động cầu trước hoàn toàn tách rời. (Cái này liên quan đến ô tô và t cũng không biết là edit chú thích đúng chưa nữa)

"Chuyện gì xảy ra?"

"Nhanh ngăn cô ấy lại!"

"Nhanh lên!"

Mấy người vệ sĩ tiến vào một cái xe khác, nhanh chóng lao ra ngoài, nhưng bởi vì mấy người đều chưa quen thuộc đường xá, sau khi rẽ ngoặt vài lần thì mất dấu Tại Tư.

Tại Tư thở hổn hển, quay đầu lại xác nhận.

Biết được mấy người vệ sĩ kia thật sự không thể đuổi theo, cô vội vàng đeo tai nghe bluetooth lên, ở trong xe bấm một dãy số, "Alo, ba, con là Tại Tư."

"... Đúng, con không đi, ba ở chỗ nào, Chu Giác Sơn hình như không đúng lắm, bây giờ con sẽ đi tìm ba."

Đầu dây bên kia, Triệu Tuấn vừa mới theo Đan Thác đi vào một khu đèn đỏ, khắp nơi oanh oanh yến yến, vừa ầm ĩ vừa nhốn nháo. Góc sâu nhất của bao sương, Hồ Nhất Đức ở trần nửa người trên, lắc lắc cái mông, đang ôm vài người phụ nữ phóng đãng xinh đẹp trẻ tuổi.

Nhìn thấy mấy người tới cửa, Hồ Nhất Đức gào to một tiếng, "A! Đến rồi hả! Uống rượu!"

Triệu Tuấn vẻ mặt khó xử, nói một tiếng với Đan Thác, tìm một cái cớ tạm thời rời khỏi.

Ông dựa vào vách tường ngoài cửa, lại nhìn bartender ở gần đó, đoạt lấy một ly rượu brandy [4] cho mình. Tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, thấp giọng nói, "Nha đầu, bây giờ ba cho con địa chỉ, con trước tiên liên lạc với Bạch Tĩnh nhé."

[4] Rượu brandy: là các loại rượu nồng độ cao được chế biến từ sự chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ một thời gian (ít nhất là hai năm). Sau đó được làm giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất.

Tại Tư nhẹ giọng đáp ứng, "Vâng, được ạ."

"Đừng tiết lộ chuyện con đã trở về với bất cứ kẻ nào."

Tại Tư gật đầu, "Con biết rồi". Ngược lại nghĩ tới, không đúng, "Hiện tại có lẽ Chu Giác Sơn cũng đã biết rồi."

Cô chưa nói, nhưng chắc chắn sẽ có người khác nói. Hơn nữa Tống Diễn kia, thoạt nhìn là có quan hệ khá tốt với Chu Giác Sơn...

***

[1] Thạch đôn

[2] Lạc rang cay