Gia đình bà cụ đến đây thì đám đông đã giải tán. Thấy bà cụ được nhân viên siêu thị đỡ, mẹ của cô bé tái mặt vì sợ hãi. May thay, cô gái đi tàu cao tốc đã an ủi bà cụ và trấn an nói không vấn đề gì lớn đâu có thể nhiệt độ gần đây tương đối cao, cộng với việc có thể bị sốc tạm thời do đói và lượng đường trong máu thấp. Sau một thời gian, khi người đã bớt căng thẳng, hãy lấy gì đó ăn. Nó sẽ tốt hơn.

Cô bé kia kéo tay mẹ của mình không ngừng cảm ơn, làm cho cô gái người ta xấu hổ đỏ mặt.

Nhìn cô như vậy, Chung Thủy Linh cười cười không ở lại thêm, đẩy xe quay người muốn đi.

Cô gái nhỏ cuối cùng cũng cảm ơn người phụ nữ đã trốn thoát, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, tình cờ nhìn thấy Chung Thủy Linh cũng đang ở trong siêu thị, cô bước tới nhìn Chung Thủy Linh rồi thận trọng nói. "Xin chào, lại gặp rồi."

Chung Thủy Linh liếc nhìn cô một cái, cũng không nói chuyện ngay, ngược lại là càng ngày càng cảm thấy nha đầu này thật giống với Cố Hoàng Liên ngyaf đầu quen biệt, dĩ nhiên không phải vẻ ngoài, mà là loại tính cách nhút nhát kia, còn có giọng nói dịu dàng.

Thấy Chung Thủy Linh không nói lời nào, cô nhóc kia còn tưởng rằng Chung Thủy Linh không biết mình, vội vàng giải thích nói: “Chúng ta, chúng ta trước đó ở tàu điện ngầm gặp mặt qua, lúc đó tôi vừa hay ngồi bên cạnh cô.”

Thấy cô hiểu lầm, Chung Thủy Linh cười cười, nhìn cô nói: “Tôi biết, lúc cô giúp bà lão kia tôi nhận ra rồi.”

Cô nhóc kia dường như là hơi ngại ngùng gãi đầu một cái, nhìn cô nói: “Tôi cũng là ra ngoài bản năng, đúng rồi, tôi làm y tá.”

Chung Thủy Linh gật đầu nói: “Tôi biết, cô vừa rồi có giới thiệu qua.”

Nữ sinh kia cười cười, xấu hổ Nhìn Chung Thủy Linh nói: “Cái đó, con người của tôi không biết nói chuyện cho lắm, cô chớ để ý.”

“Tôi không để ý.” Tiếp tục náo loạn thực tình cảm thấy nha đầu này ngốc quá giống Cố Hoàng Liên, cô lúc trước quen Cố Hoàng Liên dường như cũng như vậy, đơn giản lại ngây thơ, giống như rất muốn tìm người chủ động nói chuyện, nhưng hình như cũng không biết nói chuyện lắm.

“Tôi tên Dương Diệp Châu, rất hân hạnh được biết cô.” Cô gái kia nhìn Chung Thủy Linh tự giới thiệu.

“Dương Diệp Châu......” Chung Thủy Linh hơi nghịch ngợm lặp lại tên của cô, quay đầu nhìn cô có chút nói: “Ba chữ này đều là họ.”

Dương Diệp Châu cười cười, hơi ngại ngùng gãi gãi đầu.

Chung Thủy Linh dừng lại xe đẩy, xoay đầu lại nhìn cô ấy rồi tự giới thiệu nói: “Tôi tên là Chung Thủy Linh, rất hân hạnh được biết cô.” Nói rồi, vươn tay ra.

Dương Diệp Châu cười cười, đưa tay nắm chặt lấy: “Rất hân hạnh được biết cô.”

“Tôi cũng rất hân hạnh được biết cô.” Chung Thủy Linh cũng khách sáo như vậy, nhưng khách sáo thì khách sáo, cô đang nói sự thật, cô thực sự hạnh phúc khi gặp cô ấy, và nghĩ rằng cô ấy là một người thú vị.

Hai người trên đường đi cười cười nói nói, kỳ thật cùng Chung Thủy Linh trước đó suy đoán không sai biệt lắm, cô ấy đến đây để tránh những cuộc hẹn hò mù quáng, điều khiến Chung Thủy Linh ngạc nhiên là cô ấy có vẻ mặt trẻ thơ, nhưng không ngờ cô lại hơn Chung Thủy Linh một tuổi.

Bởi vì tuổi tác, trong nhà bên kia vẫn luôn thúc giục cô ấy kết hôn, ngày đó cũng bởi vì nguyên nhân này, nó khiến cô ấy bị quấy rối, cuối cùng buộc cô ấy phải nghỉ việc và tìm việc khác ở đây, cô ấy định tránh sự thúc giục của ba mẹ nhưng sợ ba mẹ không đồng ý nên cô ấy thu dọn hành lý và đi tàu cao tốc. Lúc đi đường mới dám gọi cho mẹ giải thích mọi chuyện, lúc đó Chung Thủy Linh mới gặp trên xe.

Nhắc tới cũng thật là có duyên, lần đầu đi ngang qua A lý hai người ngồi cùng một dãy xe, lúc này lại vô tình đụng phải trong siêu thị.

Nhưng vì gặp cô ấy, cô ấy ngược lại là đề nghị cô quà tặng gì, cuối cùng nghe ý kiến của cô ấy, Chung Thủy Linh ở quầy hàng bên kia cầm xem một đôi rượu cấp trung, tối nay là lần đầu tiên tới nhà anh Phan cùng Lý Huệ Hồng gặp mặt.

Dương Diệp Châu cũng không cùng Chung Thủy Linh ở cùng một chung cư, nhưng cũng rất gần, nơi cô ấy thuê cách chung cư Chung Thủy Linh ở không đến ba trăm mét.

Khi chuẩn bị ra khỏi siêu thị, Dương Diệp Châu cười nói với Chung Thủy Linh: "Vậy nếu rảnh rỗi, có thời gian cũng có thể tìm tôi. Hai người chúng ta đều vừa mới tới đây, coi như là cùng chăm sóc lẫn nhau."

Chung Thủy Linh đồng ý, nhìn cô ấy gật gật đầu, sau đó hai người lúc này mới ở cửa siêu thị tách ra.

Buổi tối Tô Cẩn Nghiêm trở về lúc Chung Thủy Linh thay một bộ váy trắng tương đối nhẹ nhàng, đặc biệt tự trang điểm cho mình một mái tóc kiểu Hàn Quốc, cả người giống như một tiểu thư mà Tô Cẩn Nghiêm gần như không nhận ra.

Thấy anh ngây người ra, Chung Thủy Linh hơi ngượng ngùng mà hỏi:”Đẹp không?”

Tô Cẩn Nghiêm một hồi lâu mới phản ứng được, nhìn Chung Thủy Linh không nhịn được gật đầu, cười nói: “Đẹp lắm.”

Thấy anh ngây ngốc, Chung Thủy Linh có chút không nhịn được cười nói, nhìn anh nói: “Đừng ngốc ngây ngẩn cả người như vậy nữa, mau đi rửa mặt, sau đó chúng ta qua đó.”

Tô Cẩn Nghiêm vội vàng gật đầu, cởi quân trang nón lính, sau đó đi về phía phòng tắm.

Vào phòng tắm, Tô Cẩn Nghiêm thấy bồn cầu và khăn tắm của hai người đã được đặt ngay ngắn, thậm chí còn chu đáo đưa cho anh một chiếc dao cạo và bọt mới, thậm chí là cả đồ trong phòng tắm. Đôi dép lê cũng là hai món đồ đôi nam nữ, chưa kể bàn chải đánh răng và cốc đánh răng, một màu hồng và một màu xanh, thậm chí còn có hình trái tim bé gái.

Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười nhìn họa tiết hoạt hình in trên cốc răng của mình, lần đầu tiên anh không nghĩ loại chuyện này là ngây thơ hay nhàm chán, nhưng nó khiến anh cảm thấy có chút buồn cười và dễ thương.

Tranh thủ thời gian chờ Tô Cẩn Nghiêm rửa mặt thay một bộ quân trang quân trang, Chung Thủy Linh đã ở bên ngoài chuẩn bị kỹ càng tất cả những thứ cần thiết mang đi, ngoại trừ túi xách của cô, đương nhiên còn cặp rượu buổi trưa cô cùng Dương Diệp Châu chọn.

Tô Cẩn Nghiêm nhìn cặp rượu đỏ trong tay cô, hơi nghi hoặc một chút chỉ vào hỏi:”Em mua à?”

Chung Thủy Linh gật gật đầu, thẳng thắn nói, đi nhà khác ăn chực, cũng không thể tay không đi, cho nên nghĩ mua chút đồ, nhưng không biết cái gì phù hợp, cuối cùng mua cái này, anh cảm thấy được không?”

Tô Cẩn Nghiêm hơi buồn cười gật đầu, Không sao, nhưng anh đã ăn ở anh Phan bao nhiêu năm rồi, và anh chưa bao giờ nghĩ đến việc mang cho anh ấy thứ gì đó. "

“Không giống nhau.” Chung Thủy Linh buồn cười liếc anh một cái, nhìn anh có chút hoạt bát nói: “Anh khi đó là còn chưa kết hôn, chị Hồng còn nói lúc trước muốn giới thiệu đâu, không nghĩ tới bị anh cướp mất.”