“Đưa tay hắn ra đây.” Sau một chớp mắt hoảng hốt, ta cố gắng trấn tĩnh trở lại, đưa ra quyết định, ta phải chữa khỏi cho hắn.

Nhanh chóng có người phản ứng lại, thật cẩn thận lấy tay Cơ Mộ Viễn từ trong chăn đưa ra. Ta đi lên phía trước, dùng tay bắt mạch cho hắn, lại nhing qua đồng tử của hắn, hơi nhíu mày, là một loại độc ta chưa từng thấy qua, xem ra không thể tiếp tục dùng những phương thuốc hiện tại. Mạch tượng cùng bẹnh huống kỳ lạ khiến cho ta có chút khó khăn.

Những người chung quanh thấy ta nhíu mày đêu thức thời không lên tiếng. Nhìn ánh mắt mang theo hy vọng của bọn họ, ta chậm rãi thu hồi tay, nhàn nhạt mở miệng: “Bản cung không nắm chắc lắm, nhưng có thể thử xem.” Nháy mắt, quang mang hy vọng trong mắt bọn họ có điểm ảm đạm, tuy rằng ta nhìn không hiểu nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Không muốn nhìn đến bộ dạng trầm mặc của đám hổ tướng này, ta bất đắc dĩ mở miệng giải thích một chút: “Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

Đúng vây, hiện tại tuy rằng ta khong thể chữa được hết tất cả mọi loại bệnh tật, nhưng dù sao tình huống phát triển của bệnh tật ít nhiều cũng có quy luật của nó. Do trường kỳ sống trong hoàng cung, ta không tìm được nhiều người bệnh để tích lũy kinh nghiệm chữa bệnh, nhưng về mặt độc thuật, bởi vì ta đặc biệt để tâm mà tích cực nếm thử cùng với việc Ngự Dược phòng cung cấp đầy đủ dược liệu nên cũng có chút thu hoạch, cho dù độc có khó, nếu cho ta đủ thời gian, tin tưởng cũng không thành vấn đề. Hiển nhiên, độc mà Cơ Mộ Viễn trúng phải là một loại độc nhằm tra tấn người ta, vậy nên thời gian có thể kéo dài thêm cũng không sao, vấn đề mà ta băn khoăn chỉ là liệu Cơ Mộ Viễn còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Giải độc cho Cơ Mộ Viễn cũng không phải chuyện một sớm một chiều, ta quyết định trước vẫn là đi nhìn xem tình hình dâm chúng trong thành.

“Người bệnh trong thành an trí ở đâu?” Ta quay lại hỏi.

“Hồi bẩm điện hạ, phần lớn là ở Y quán, còn lại một số ở lại tại nhà.” Vẫn là Phó Bá đáp lời, thanh âm nghe ra có chút tinh thần hơn ban nãy.

Ta ảm đạm cười: “Vậy đi thôi.”

Còn nhớ rõ trên đường đến đây có nhìn thấy Y quán, cách nơi này không xa lắm, không cần thiết phải ngồi kiệu, ta trực tiếp đi bộ đến.

Ở Y quán, ta dùng thân phận Thái tử kiên nhẫn trấn an dân chúng trong thành, tận lực nói ra những lời hứa hẹn tốt đẹp, ngay cả ánh mắt cùng động tác tứ chi cũng bị ta tận dụng triệt để, cuối cùng khi ta bắt mạch tất cả người bệnh một lượt, sau đó cam đoan có thể chữa khỏi, lúc này thần sắc dân chúng mới lộ ra an tâm cùng cảm động.

Nhìn thấy những người dưới sự trấn an của ta mà dần dần an tâm, ta lại bắt đầu cảm thấy mờ mịt.

Đi ra khỏi Y quán đã là lúc khuya. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao sáng không giống như kiếp trước, ta thở ra một hơi dài. Ta nhấc chân bước vào trong cỗ kiệu đã đợi sẵn, kiệu bắt đầu đi về phía trước. Suy nghĩ của ta cũng bắt đầu phân tán, một ít hình ảnh của kiếp trước cùng với kiếp này trùng lặp lên nhau.

Ký ức lúc chiều vì chuyện của Cơ Mộ Viễn mà nhớ lại, hiện tại lại nảy lên trong đầu. những sợ hãi cùng bất an nãy giờ bị ta cưỡng chế cũng đang chậm rãi quấn lấy lòng ta. Có lẽ ta chưa bao giờ chân chính quên mất những ký ức của kiếp trước để lại trong đầu, sự chấp nhất với y thuật chỉ là một cách phản ánh lại nó, mà những sợ hãi ngày hôm nay lại là bằng chứng chứng minh nó xác thực tồn tại. Bất đắc dĩ cười khổ một chút, xem ra ta cũng không kiên cường như ta tưởng tượng………..

Hỉnh ảnh thoáng chuyển, trong đầu lại hiện lên những gì nhìn thấy ở Y quán, thiết thực cảm thụ được trách nhiệm của Thái tử khiến ta có cảm giác hoảng hốt giật mình. Cảm thụ như vậy đã nhắc nhở ta, nhắc nhở ta một vấn đề mà bình thường ta vẫn coi thường, thậm chí còn coi nó như là đương nhiên, chưa bao giờ xem trọng đến nó.

Kể từ khi chuyển sang kiếp này, ta vẫn dùng thái độ hờ hững mà tiếp nhận hết thảy, sông mạn vô mục đích, cốt yếu là ta còn sống mà thôi. Không hề cố chấp về quá khứ, cũng không cố chấp về tương lai, hiện tại đối với ta chỉ là một bằng chứng để chứng minh rằng ta còn tồn tại. Này có lẽ cũng tính là một loại thói quen đi, là thói quen do hàng năm làm bạn cùng nguy cơ tử vong mang lại.

Sự xuất hiện của Tử Cẩn đã quấy rầy hết thảy vận luật, khiến cho cuộc sống của ta thêm phần ý nghĩa, cũng nhiều sắc thái hơn, kể từ đó, ta bắt đọc học được tích mệnh. Nhưng đồng thời sự hờ hững của ta vẫn không hề giảm bớt, trừ bỏ những chuyện liên quan đến hắn, càng ngày lại càng ít những chuyện có thể khiến ta chú ý. Ta đã nghĩ, như vậy mới chính là ta, mới chính là những gì ta hy vọng.

Có lẽ là do đã tiếp nhận rồi nhưng vẫn chưa hoàn toàn tán thành, vậy nên ta vẫn luôn xem nhẹ thân phận Thái tử của mình. Tuy rằng có học tập những kiến thức mà một Thái tử phải học, cũng có hoàn thành những nhiệm vụ cơ bản của Thái tử, nhưng hoàn toàn bị động cùng khuyết thiếu thực cảm. Ngày hôm nay, nhìn thấy ánh mắt chờ mong cungfhy vọng của dân chúng trong thành, ta bỗng nhiên thấy có chút xấu hổ, thế nhưng đồng thời lại ý thức được một chuyện, ấy là trong cuộc sống sau này ta lại có thêm một phần ý nghia, đó là chức trách của Thái tử…………