*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể từ khi Trương Đào nhận tổ quy tông, tôi và cậu ta hai mặt một lời nói về chuyện bán hủ lần trước, thái độ cúi đầu nhận sai của cậu ta vô cùng thành khẩn, còn tôi cũng cực kỳ rộng lượng tỏ vẻ sẽ bỏ qua chuyện cũ, đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai lầm của mình trước mặt cậu ta.

Làm anh đại thì phải có dáng vẻ của anh đại, lỗi nhỏ của đàn em đầy ra đó, lỗi lớn của anh đại có hề chi, tôi hết sức thỏa mãn với địa vị của mình bây giờ, có tiền có quyền có đàn em, cuộc đời ôi đẹp sao.

Tôi đây mặt mày sáng rỡ đứng trong phòng bếp băm thức ăn, Quay Đầu thì lắc lư xung quanh tôi, vừa mở công tắc mồm, thằng ranh này bắt đầu thao thao bất tuyệt hỏi tôi cái này cái nọ, một giây trước còn đang hỏi Béo Ú có cua được Tuệ Tuệ chưa, một giây sau lại xoắn xuýt về việc Thông Thông có thay thế cậu ta trở thành đàn em được tôi sủng ái nhất hay không, làm tôi phải nói cái này không đúng cái kia cũng không đúng. Cuối cùng tôi thật sự bị cậu ta quấn đến phiền, sau khi liến thoắng dùng dao chặt xương chặt mấy miếng sườn, tôi nhếch miệng nhe răng, giơ dao nói với Quay Đầu: “Bây giờ bấm nút ra phòng khách ngồi, chúng ta vẫn còn là anh em tốt.”

Cậu ta chu miệng thành một đường vòng cung, lỗ mũi phập phồng, sau khi tội nghiệp đáng thương nhìn tôi một hồi, cậu ta chán chường đi ra phòng khách, nói bằng cái giọng lớn đến mức ngay cả Lục Thiên Húc ở lầu hai cũng có thể nghe thấy: “Cái tên đàn ông bạc tình rời nhà bỏ con Kỷ Trạch kia, tui không muốn chơi với ổng nữa.”

Nghe Trương Đào nói thế, mấy bà hủ nữ cấp cao bắt đầu vặn xoắn về chuyện tình yêu vượt thời gian của tôi và cậu ta, từ thề non hẹn biển đến ngắm sao đêm rằm, từ sông cạn đá mòn đến sơn vô lăng thiên địa hợp*, còn Trương Đào thì cứ vỗ tay khen “đúng là như thế”.

*Nguyên văn là “Sơn vô lăng, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt” = Khi nào núi không còn góc cạnh, trời đất hợp làm một, thì mới dám đoạn tuyệt với người.

Tôi vừa bực dọc chặt sườn, vừa ngộ ra được một chân lý, chênh lệch giữa 2D và 3D hệt như khoảng cách giữa thiên tài và ngu xuẩn vậy, luôn luôn tồn tại một đường ngăn cách ở giữa.

Nếu muốn tôi lấy bằng chứng để chứng minh lời mình nói, tôi sẽ không chút do dự kéo Quay Đầu ra, cho cả thế giới này thấy bộ dạng là thần ở 2D còn ở 3D thì hệt như chó pug của cậu ta.

Chó pug

Ngay lúc tôi đang say sưa huơ dao chặt xương, tưởng tượng dáng vẻ Quay Đầu thè lưỡi chảy nước miếng, Lục Thiên Húc cầm một cái chén đi xuống, anh ta xem tôi như không khí, tự mình đi tới chỗ ấm đun nước. Trong lúc đợi nước sôi, anh ta tựa hai tay vào quầy rượu nhỏ trong phòng bếp, nhìn tôi đầy thâm ý: “Ồ, đàn ông bạc tình.”

Tôi sửng sốt, không biết trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì, thế nên lườm anh ta một cái, nói: “Đồ thần kinh.”

“Sao vậy, hôm qua mới come out, hôm nay đã rời nhà bỏ con rồi.” Nghe anh ta nói lời này, tôi đau lòng hết sức, rõ ràng anh ta đang cố tình vạch trần chuyện xấu của tôi, khiến tôi chỉ muốn độn thổ cho xong.

Tôi không trả lời anh ta, một là do thẹn quá thành giận, hai là ở trước mặt anh ta, tôi là một bệnh nhân mắc chứng mở miệng quỳ, nói càng ít, sai càng ít.

“Thế cậu rời nhà ai, bỏ con ai vậy.”

“Đồng tính luyến ái mà cũng sinh con được sao?”

Lần đầu tiên tôi cảm thấy anh ta nói quá nhiều, tôi phiền, tôi nổi giận, cầm dao chặt mạnh xuống, ghim cả vào thớt, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, gắng sức trợn to mắt, bắt chước vẻ tức giận của The Hulk, hung tợn mắng Lục Thiên Húc: “t*ng trùng của tôi đi hướng nào cũng phải hỏi ý kiến của anh à?!”

Nghe tôi nói thế, anh ta ngây ngẩn cả người, có lẽ không ngờ tôi lại phản ứng mạnh như vậy. Nhưng rồi một lát sau, anh ta lại khôi phục như thường, hừ lạnh một tiếng, lúc đi ngang qua người tôi còn cố tình tông mạnh vào vai tôi, đoạn cầm nguyên cái ấm đun nước đi lên lầu.

Ấu trĩ, quá ấu trĩ, hết sức ấu trĩ, tôi thở phì phò, xem thịt sườn như Lục Thiên Húc mà thoả sức băm băm băm, miệng thì lầm bà lầm bầm.

“Đậu má.” Đồ ngu này, rốt cuộc lúc trước mày thích anh ta ở điểm nào vậy?!