Cảnh tượng này rất quen thuộc, một tuần trước các nàng cũng dựa sát như vậy, khi đó Diệp Dung cách nàng một khoảng, lịch sự cắn miếng khoai tây chiên, môi khẽ chạm nhau cô liền tách ra nhưng lại khiến môi nàng như bị thiêu đốt.

Hiện tại Diệp Dung cúi đầu và ra lệnh cho nàng ngẩng đầu lên, chóp mũi cô chầm chậm trượt xuống gò má nàng, cảm giác vô cùng ngứa ngáy, sau đó dừng lại ở chỗ khăn bịt miệng.

"Hoá ra là ở đây." Mắt Diệp Dung bị một mảnh vải đen bịt lại, Hạ Hựu Nhiên cũng không thể mở miệng nhắc cô, Diệp Dung chỉ có thể dựa vào cảm giác lần mò vị trí, cô khẽ nói: "Chị cắn nó xuống nhé?"

Hạ Hựu Nhiên muốn mở miệng trả lời, lại gấp gáp thở dốc làm cho khăn bịt miệng phập phồng lên xuống.

Diệp Dung buồn cười, không đợi Hạ Hựu Nhiên kịp nhìn môi Diệp Dung đã chạm vào mặt nàng.

Những xúc cảm này được phóng đại 7749 lần, Hạ Hựu Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi của Diệp Dung chuyển động trên mặt nàng, lật lên mép khăn, vừa liếm vừa cắn, khăn bịt miệng đã bị kéo xuống rất nhiều.

Da mặt nàng ngứa ngáy tê dại.

Diệp Dung cũng không vội vã kéo khăn bịt miệng xuống ngay, chậm rãi để lộ ra phần mũi để nàng hô hấp, tiếp đó đến miệng, đợi xuống đến cằm rồi Diệp Dung mới dùng sức giật hẳn xuống.

Hạ Hựu Nhiên có thể áp chế hơi thở nhưng không thể che giấu nhịp tim, thình thịch thình thịch, cực kỳ giống nhịp trống đếm ngược giục giã nộp bài thi.

Diệp Dung lùi ra một khoảng, mặc dù cô đang bị bịt mắt nhưng dường như lại có thể nhìn thấy Hạ Hựu Nhiên, khoảnh khắc đó Hạ Hựu Nhiên bỗng chốc không muốn tháo xuống bịt mắt của Diệp Dung, sợ cô nhìn thấy bộ dạng lúng túng và nhịp tim rối loạn của mình.

"Tới lượt em, cắn cho chị đi."

"Cắn?" Hạ Hựu Nhiên kinh ngạc lúc này mới có thể lên tiếng, nàng quan sát một lượt xem nên đặt miệng ở đâu thì ổn, hay là cứ bắt chước Diệp Dung trực tiếp cắn xuống mảnh vải bịt mắt kia?

Nàng nhìn một lúc, quyết định bắt đầu từ phía sau của Diệp Dung nhưng đằng sau lại có tóc......!

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Hạ Hựu Nhiên vội vàng tiến đến, nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Dung gần trong gang tấc nhưng Diệp Dung thì lại không nhìn được, nàng ở trước mặt cô từ từ cắn và kéo xuống mảnh vải, lộ ra đôi mắt của Diệp Dung.

Diệp Dung chớp chớp mắt nhìn thẳng nàng, đôi mắt vừa mới thoát ra từ bóng tối lại càng thêm diễm lệ, cô khẽ nhướng mày, lịch sự nói: "Cảm ơn."

"Không, không cần cảm ơn đâu chị." Hạ Hựu Nhiên dời môi đi, bịt mắt chưa được kéo xuống hết nên còn vướng ở trên mũi Diệp Dung, nhìn giống như ngày thường hay đeo kính râm.

Diệp Dung sau khi được tháo bịt mắt thì xoay xoay cổ, quan sát xung quanh căn phòng, nghiêm túc hơn so với lúc trước.

Có thể cô đang tìm cách để thoát khỏi căn phòng này, Hạ Hựu Nhiên cũng nhìn theo cô, căn phòng được thiết kế theo phong cách châu Âu, trên tường treo mấy bức tranh, trên kệ xếp rất nhiều sách, kế bên còn đặt một cây dương cầm, trên chiếc bàn dài là một bộ bài tây, à, lá trên cùng được lật ngửa.

Đáng tiếc thị lực có hạn, không nhìn được lá bài.

Diệp Dung quay đầu, "Em có phát hiện được gì không?"

Hạ Hựu Nhiên gật đầu, đang chuẩn bị trao đổi cùng cô thì Diệp Dung lên tiếng: "Trong phòng có tám máy quay, lúc nãy em với chị cắn khăn bịt cho nhau bị quay lại rồi."

"A?" Hạ Hựu Nhiên mù mịt, hay nói đúng là nàng không để ý đến vấn đề này, Diệp Dung hất cằm, Hạ Hựu Nhiên nhìn theo hướng cô chỉ quả nhiên nhìn thấy tám đốm sáng, thậm chí còn có một cái ở ngay bên cạnh các nàng......!

Vậy những hình ảnh thân mật lúc nãy đã bị ghi hình lại rồi sao?

Chờ đội hậu kỳ biên tập xong và phát sóng, cả thế giới đều biết Diệp Dung giở trò trêu ghẹo nàng, ừ, nàng lại còn cắn Diệp Dung.

Diệp Dung cười nói: "Đừng sợ, chị nhất định sẽ đưa em ra ngoài, chị thấy bức tranh kia và cả bộ bài ở trên bàn đều rất đáng ngờ."

Nàng không phải sợ điều này, Hạ Hựu Nhiên sốt ruột đến đỏ cả tai, nhưng quản lý Diệp giống như chọc nàng xong thì quất ngựa truy phong, để lại vấn đề đó cho nàng.

Hạ Hựu Nhiên hít sâu, nhích ghế đi về phía máy quay, xấu hổ nhìn đến nút thắt trên eo Diệp Dung.

Diệp Dung an ủi: "Đừng lo lắng, đây là do biên kịch cố ý sắp đặt, chúng ta dùng miệng là biện pháp nhanh nhất rồi, cũng không phải cố ý ái muội."

Hạ Hựu Nhiên ừ một tiếng, thoáng nghiêng đầu, tư thế không tiện lắm nên phải tiến lại gần hơn, nhìn giống như nàng đang vùi đầu vào ngực Diệp Dung, hơn nữa chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ chạm vào ngực Diệp Dung......!

Không thể nhìn.

Diệp Dung cười thầm trong bụng bộ dáng nơm nớp lo sợ của nàng.

Đợi một lúc dây thừng quấn quanh người Diệp Dung mới được gỡ, cô xoa xoa bả vai rồi tháo nốt dây thừng ở chân, xích sắt va chạm phát ra tiếng.

Cô quay đầu nhìn Hạ Hựu Nhiên, phát hiện Hạ Hựu Nhiên vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên cạnh.

Có lẽ do trước đó đã dùng lực vùng vẫy, cổ tay của nàng bị siết thành vệt đỏ, da Hạ Hựu Nhiên không những trắng lại còn mềm mịn, chỉ cần nhéo nhẹ một cái liền đỏ, thật khiến cho người ta thắc mắc làn da bên dưới quần áo có phải cũng bị dây thừng siết đỏ rồi không.

Trong bóng tối sẽ nảy sinh vô hạn sợ hãi, đồng thời cũng sẽ nảy sinh dục vọng đáng khinh, Diệp Dung di chuyển ghế, ngồi khoanh chân, nhìn về phía Hạ Hựu Nhiên nói: "Này cô bé, lúc nãy trong loa có nói hung thủ ẩn nấp trong số những người chơi đúng không?"

Hạ Hựu Nhiên mờ mịt gật đầu, "Đúng ạ."

"Vậy hiện tại chị không thể cứu em được, nếu lỡ em là hung thủ, chị cứu em xong thì em sẽ giết chị, còn nếu như em không phải hung thủ, đợi hung thủ đến giết em thì chị sẽ ngư ông đắc lợi, đúng không."

Nghe có vẻ hợp lý.

"Em......" Hạ Hựu Nhiên không biết phản bác bằng cách nào, suy nghĩ một hồi hỏi: "Chị muốn em trở thành mồi nhử để dụ hung thủ lộ mặt sao?"

Diệp Dung gật đầu, "Em nghĩ sao?" Cô có linh cảm Hạ Hựu Nhiên sẽ đồng ý và đúng là Hạ Hựu Nhiên ngoan ngoãn nghe theo thật.

Hạ Hựu Nhiên nghiêm túc ngồi suy nghĩ, hai mắt long lanh nói: "Vậy có thể đợi đến cuối rồi mới để em làm mồi nhử không ạ, em muốn chơi với chị, không muốn chết sớm như vậy."

Một chút chết trong tim, Diệp Dung nghe xong dục vọng lại càng sinh sôi, một cô bé bị trói ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô, lại còn nói muốn cùng cô chơi, tình huống này sao có thể cầm lòng?

Hạ Hựu Nhiên không biết Diệp Dung có nghe thấy lời của nàng không, vụng trộm liếc nhìn Diệp Dung, ngập ngừng: "Em có thể bảo vệ chị hoặc làm việc khác cũng được ạ."

Diệp Dung cúi xuống lắc lắc lục lạc trên cổ chân nàng, vén ống quần của nàng lên nói: "Không cần bảo vệ chị, tuy nhiên chị có thể giúp em."

Cô vẫn là không thể cầm lòng.

Dây thừng trên người Hạ Hựu Nhiên được tháo hết nhưng chân vẫn còn bị xích, nàng thử đứng lên lại bị vấp ngã, may mà Diệp Dung đỡ kịp nếu không cả người đã đổ xuống mặt bàn.

Diệp Dung nhìn người trong lòng mình, "Lúc nãy đã nói không giết em rồi mà sao còn nhào vào lòng chị? Dùng mỹ nhân kế hả?"

Mặt Hạ Hựu Nhiên đỏ rực, "Không phải, chân, chân em bị tê."

Nàng dựa vào chiếc bàn đi qua phía đối diện, dậm dậm chân, cả người mệt mỏi, cơn ê ẩm lan vào tận trong xương, nhíu nhíu mày.

Ở bên này Diệp Dung vẫn luôn theo dõi nàng, Hạ Hựu Nhiên xấu hổ, "Chúng ta đi xem xung quanh đi, tìm mật mã sau đó thoát khỏi đây, chỗ kia có bộ bài, để em đi lấy."

"Để chị lấy, em cứ từ từ thôi." Tuy Diệp Dung bị còng tay nhưng hai chân có thể cử động, cô thong thả đi qua, cầm bộ bài trên mặt bàn lên, lật mở lá bài trên cùng.

Cô vừa muốn cầm lên xem, dây xích đã bị kéo đi, sợi xích giữa hai người chỉ có 1 mét nên hành động rất bất tiện.

Hạ Hựu Nhiên lại dựa vào bàn đi qua, nói: "Đầu tiên hãy điều tra danh tính của chủ nhân nơi này, tìm hiểu thêm tính cách của họ, như vậy có thể lần mò manh mối đồng thời tìm ra chân tướng câu chuyện, bắt gọn hung thủ."

Linh hồn của một câu chuyện là nhân vật chính và tính cách của họ, nếu nắm bắt được những yếu tố này thì chân tướng câu chuyện sẽ lập tức sáng tỏ.

Diệp Dung cầm bộ bài, nhẹ nhàng xoè ra thành hình cánh quạt, cô bốc lấy một lá bài, nhìn về phía Hạ Hựu Nhiên, "Tại sao em lại biết những điều này, không lẽ kịch bản của em khác với mọi người hả?"

Hạ Hựu Nhiên vội vàng giải thích, "Không phải, trong nhóm của em có một chị đảm nhiệm phần viết lời nhạc rất giỏi, chị ấy vẫn hay nói muốn viết một câu chuyện thì trước hết phải xác định được nhân vật chính, nếu không có nhân vật và bối cảnh thì sẽ không vàng tươi*."

*黄色: vừa có nghĩa là màu vàng, vừa có nghĩa là kích thích (theo chiều hướng 18+) =]]]

"Ồ" Diệp Dung dừng lại, híp mắt hỏi: "Vàng tươi là sao?"

"Không, không phải chỉ màu sắc, ý của chị ấy là nếu khắc hoạ nhân vật thành công thì câu chuyện sẽ trở nên đặc sắc, kích thích hơn." Hạ Hựu Nhiên hít một hơi thật sâu, thật đáng giận, sao nàng lại có thể nói ra những lời không đứng đắn như vậy!

Hạ Hựu Nhiên nhìn qua chỗ khác đánh trống lảng: "Chị đang cầm quân bài lật ngửa lúc nãy đó sao?"

Lá bài được Diệp Dung kẹp giữa hai ngón tay thon dài, cô xoay cổ tay, ừ một tiếng, Hạ Hựu Nhiên liền thấy được mặt trước của lá bài, nói: "Đây là lá K?"

Một bộ bài chỉ có ba lá đầu người là J,Q,K.

Ý nghĩa của từng lá lần lượt là - J (Jack): Kỵ sĩ, Q (Queen): Hoàng Hậu, K (King): Vua, ngoài ra thì màu sắc và hoạ tiết cũng khác nhau.

Trong tay Diệp Dung là lá K rô, dựa trên hình tượng Caesar Đại Đế của La Mã, trên tay cầm một chiếc rìu nhỏ bằng vàng, ông là một chính trị gia lẫy lừng trong lịch sử, trong 4 lá K của bộ bài thì duy nhất của ông là chỉ có nửa gương mặt, đại diện cho sự uy nghi của ông.

"Những lá khác thì sao ạ?" Hạ Hựu Nhiên tò mò nhìn xấp bài trên tay cô.

"Tò mò như vậy cũng không tốt đâu nhé." Diệp Dung nhếch miệng cười, "Này cô bé, em có biết lá K còn có một ý nghĩa khác không?"

Hạ Hựu Nhiên giật thót tim, cảm thấy lúc này cô vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ chết người, vứt hết liêm sỉ hỏi: "Có nghĩa gì ạ?"

"Killer."

Hung thủ.

———————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người chắc sẽ nghi ngờ Diệp Dung tỷ vì sao đến giờ vẫn còn ế đúng không.

Cô ấy ế bằng thực lực đó (*꒳*).