Diệp Dung muốn xử đẹp Hạ Hựu Nhiên, vừa định ra tay thì Thượng Văn Vân cùng chủ biên đã chạy tới can ngăn.

"Quản lý Diệp, xin chị bớt giận, xin bớt giận." Thượng Văn Vân kéo Hạ Hựu Nhiên chắn ở sau lưng, "Không phải Hạ Hạ cố ý giả vờ không quen biết chị, là do em ấy sợ làm phiền đến chị.

Nếu em ấy biết là do chị muốn chụp, nhất định sẽ không từ chối."

Chủ biên cũng phụ hoạ theo, "Không phải lúc đến đây chúng ta đã nói rồi sao, không ép buộc, tôn trọng ý kiến của Hạ Hạ, sao bây giờ cô lại nổi nóng?"

Diệp Dung hừ lạnh.

Thượng Văn Vân nháy mắt với Hạ Hựu Nhiên, ra hiệu cho nàng mau đi xin lỗi.

Lúc này Hạ Hựu Nhiên mới bừng tỉnh, "Thực xin lỗi, em không biết là do chị sắp xếp, nếu biết là chị chắc chắn em sẽ đồng ý, em chỉ sợ quấy rầy chị thôi."

"Làm như trước giờ không quấy rầy? Chị đã trách em bao giờ chưa?" Quản lý Diệp thật sự giận.

Nhìn theo góc độ cá nhân, cô đã giúp Hạ Hựu Nhiên một ân huệ lớn, Hạ Hựu Nhiên cũng nên biết điều mà cảm kích cô, vậy mà cảm kích đâu không thấy, lại còn giả vờ như là người dưng.

Người cao ngạo như Diệp Dung sao có thể nhịn được nỗi uất ức này?

Thật sự nhịn không nổi mà, đúng là tiểu bạch nhãn lang.

Hạ Hựu Nhiên ngẫm lại, nếu là nàng thì cũng nhịn không nổi.

"Không cần giải thích, chị không nuốt trôi cơn giận này ngay được, em mau đi đi." Diệp Dung lạnh lùng nói.

"Em không đi, hiện tại không vội."

"Ừm."

Diệp Dung cực kỳ lạnh lùng, không hề nhìn đến nàng.

Chủ biên và Thượng Văn Vân kéo hai người ra, để các nàng ngồi xuống rồi nói tiếp: "Chuyện này cũng do tôi chưa nói rõ ràng, nếu tôi báo trước là cô đã đồng ý, nhất định Hạ Hạ cũng sẽ đồng ý."

Diệp Dung nói: "Là cô nghĩ cho thể diện của tôi.

Hạ Hựu Nhiên, chị đang cân nhắc xem có còn nên lên trang bìa nữa không."

"Nên." Hạ Hựu Nhiên giải thích, "Em thật sự sai rồi, chị phạt em cũng được."

Thượng Văn Vân rót đầy ly rượu, ngụ ý để Hạ Hựu Nhiên đi tiếp Diệp Dung một ly, coi như chịu phạt.

Không phạt rượu thì không sao, vừa nhắc đến rượu Diệp Dung lại nhớ đến chuyện lần trước bị ai đó bỏ rơi ở khách sạn, nói: "Uống rượu à, một ly này không biết là đang phạt hay đang thưởng cho em nữa?"

Tửu lượng của Hạ Hựu Nhiên rất tốt, lần trước cô rót nhiều như vậy mà nàng uống như uống nước lọc, cuối cùng còn tự chuốc say chính mình.

Hiện tại nhớ lại liền cảm thấy mất mặt, phi thường mất mặt.

"Vậy em sẽ uống nguyên bình!"

Nháy mắt, tất cả mọi người đều bối rối.

Chủ biên nghe xong dở khóc dở cười, cố gắng nhịn nhưng không được đành bật cười thành tiếng.

Thượng Văn Vân vẫn luôn cau mày, khẽ gọi "Hạ Hạ", cố gắng đánh trống lảng để không khí bớt phần xấu hổ, "La chủ biên, quản lý Diệp, mọi người cũng thấy đó, Hạ Hạ là một đứa nhỏ thật thà, việc này là do chúng tôi không đúng, hãy để chúng tôi tự mình chịu phạt trước."

Hạ Hựu Nhiên thật sự nóng lòng, không biết nên dỗ dành làm sao, đúng lúc nhìn thấy bình nước ở trên bàn nên buột miệng thốt lên, hiện tại nói xong cũng cảm thấy không còn mặt mũi, "Em không nói đùa, nếu như......"

Nàng nhìn về phía Diệp Dung nãy giờ vẫn luôn làm mặt lạnh, "Nếu như chị bỏ qua cho em, bảo em uống cả bình cũng được."

Uống một bình có say được không, Diệp Dung xoa xoa hàng lông mày, "Em định làm Võ Tòng đánh hổ hả, lại còn "Uống 3 chén không nên qua đồi"*, nhưng cho dù muốn đánh cũng phải là chị đánh em."

*Trích trong điển tích Võ Tòng đánh hổ

"Dạ!" Hạ Hựu Nhiên hùa theo.

Đoạn đối thoại của hai người có chút hề hước, chủ biên nâng ly hoà giải, "Nào nào nào, nãy giờ cứ mải nói chuyện, đã ngồi cùng một bàn thì đều là bằng hữu, uống xong ly rượu này chúng ta tiếp tục bàn chuyện trang bìa."

Cô vốn nghĩ rằng Hạ Hựu Nhiên thật sự không có thời gian để chụp ảnh, nhưng bây giờ lại bị hấp dẫn khi nhìn thấy thái độ của Hạ Hựu Nhiên đối với Diệp Dung, muốn chớp thời cơ chốt đơn trang bìa.

Hạ Hựu Nhiên lén lút liếc nhìn Diệp Dung, vô cùng lo âu, Diệp Dung bất động khiến nàng cũng không dám động.

Diệp Dung dựa lưng vào ghế ngồi một lúc, sau đó lấy di động ra gõ gõ bàn phím.

Hạ Hựu Nhiên cũng lấy di động ra, nàng không dám lộ liễu nên đặt di động ở trên đùi, đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy tin tức gì từ Diệp Dung, nóng lòng bấm vào phần tin nhắn.

Hạ Hựu Nhiên: 【Chị đừng giận nữa, em thật sự biết sai rồi.】

Diệp Dung không trả lời, nàng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện khoé miệng Diệp Dung ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Hạ Hựu Nhiên chua chát nghĩ, nhất định là Diệp Dung đang nói chuyện với bạn, đợi Diệp Dung nói chuyện với người đó xong thì sẽ trả lời nàng.

Nàng ngoan ngoãn chờ, lại qua một hồi lâu vẫn chưa thấy Diệp Dung trả lời, đành phải vứt liêm sỉ ra ngoài chuồng gà tiếp tục nhắn cho Diệp Dung, nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển.

Diệp Dung block nàng rồi sao?

Không đúng a, nếu như bị block thì sẽ không thể gửi tin được nữa, chắc chắn là do Diệp Dung không muốn trả lời nàng.

Hạ Hựu Nhiên: 【Chị đừng lơ em nữa mà.

Bây giờ em rất hối hận, chỉ ước có thể quay ngược lại thời gian, nếu biết là do chị sắp xếp, khi đó cho dù chủ biên không bảo em chụp em cũng sẽ năn nỉ chị ấy để được chụp.】

Diệp Dung: 【Ừm.】

Tuy rằng hời hợt nhưng cũng may là có hồi đáp!

Hạ Hựu Nhiên vội vàng ngẩng đầu nhìn Diệp Dung, một Diệp Dung luôn nghiêm túc bây giờ lại trở nên vô cùng lạnh lùng, nhất định là bị nàng chọc giận.

Làm sao bây giờ?

Hạ Hựu Nhiên đột ngột nảy ra ý tưởng, chụp ảnh bàn tay của mình và nhắn: "Móng tay của em dài rồi, của chị thì sao? Có dài hay không......"

Gửi tin nhắn xong, Hạ Hựu Nhiên cảm giác có một ánh mắt uy hiếp đang nhìn mình, nàng lập tức rót trà đưa cho Diệp Dung, ngoan ngoãn nói: "Quản lý Diệp, em tạ lỗi với chị, đừng giận em nữa nha."

Ngón tay trượt qua bàn tay Diệp Dung.

Diệp Dung nhíu mày.

Lại là chiêu này, mỗi lần Hạ Hựu Nhiên dỗ cô đều toàn xoa xoa vuốt vuốt các kiểu, như thể yếu ớt mỏng manh lắm, nhưng đây lại là điểm trí mạng với Diệp Dung.

Hai người ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo, chủ biên nói: "Diệp Dung, không phải trước khi tới đây tự cô nói rất thích Hạ Hựu Nhiên sao, cô bé cũng đâu phải cố ý, muốn trách thì hãy trách tôi nói không rõ ràng."

"Tôi nói thích em ấy lúc nào, thích bị em ấy chọc giận à? Tôi làm gì hèn như vậy." Diệp Dung đẩy cái ly trở về, lại nhìn Hạ Hựu Nhiên, "Cách xa như vậy, còn ngồi đối diện với chị, em muốn chống đối chị sao?"

Hạ Hựu Nhiên đổi qua ngồi bên cạnh cô, lại đưa ly nước trái cây qua, "Uống ngon lắm, chị thử đi."

Diệp Dung khẽ nhúc nhích, hai chân lại tách ra, hôm nay cô mặc quần tây, đôi chân thẳng tắp nhìn rất giống một A*, cô thì thầm: "Chỉ có chút thành ý như vậy thôi sao, lúc trước chị đã nói với em thế nào?"

*A (Alpha): là những người mạnh mẽ, hoàn hảo về ngoại hình, trí tuệ...!

Nói là nhất định phải nhớ cho kỹ số nợ, bao nhiêu gạch thì phải trả bấy nhiêu lần, nếu trả không hết đừng trách cô không khách khí.

Hạ Hựu Nhiên hiểu ý Diệp Dung, Diệp Dung là muốn nàng ngồi lên đùi cô, sau đó......!

Diệp Dung lại đẩy ly nước trái cây trở về, khẽ chạm vào ngón tay Hạ Hựu Nhiên.

Sau đó mớm cho cô uống.

Nhiều người ở đây như vậy, Hạ Hựu Nhiên nào có gan làm, nàng siết chặt ngón tay.

Diệp Dung liếc nhìn Hạ Hựu Nhiên, ánh mắt lướt qua trên khuôn mặt nàng, nở nụ cười bí hiểm.

Lúc này Hạ Hựu Nhiên mới phát giác, hình như nàng vừa mới làm một việc không được sáng suốt cho lắm, thế nhưng......!nàng vẫn để yên cho Diệp Dung nhìn.

Không bao lâu, Diệp Dung trực tiếp giơ tay, luồn vào khe hở giữa tay nàng và siết chặt, bình thản nói: "Hạ minh tinh, hình như em rất ghét chị đúng không? Cho dù chị nói gì em cũng không thèm đoái hoài một câu."

Thượng Văn Vân đang muốn giải vây thì bị chủ biên kéo lại, chủ biên nói: "Hai người họ chỉ đang giỡn thôi, Diệp Dung không có ý xấu đâu.

Chúng ta tiếp tục bàn chuyện hợp tác nào, hiện tại cả hai đều đồng ý chụp trang bìa đúng không?"

"Chuyện này không phải do em quyết định sao?" Diệp Dung nhìn về phía Hạ Hựu Nhiên, nhường lại quyền chủ động cho nàng.

Hạ Hựu Nhiên vội vàng gật đầu, "Em chụp, em sẽ tranh thủ thời gian để tới chụp, em muốn được chụp chung với chị."

"Nhưng chị thì lại không muốn chụp với em." Quản lý Diệp hờ hững nói: "Hạ minh tinh hiện tại hot như vậy, lại cùng một quản lý nhỏ bé chụp trang bìa thì không hay cho lắm.

Hay là để chị mời giúp em một sao nam? Cấp bậc Ảnh đế."

Đây là đang ám chỉ "Phương Nam".

Chuyện lần đó rõ ràng đã qua thật lâu, Diệp Dung cũng không phải tuýp người thích lôi chuyện cũ ra nói, nhưng cô lại thích trêu Hạ Hựu Nhiên, để Hạ Hựu Nhiên luống cuống và lộ ra biểu tình xin tha.

Hạ Hựu Nhiên nói: "Em chỉ muốn chụp với chị mà thôi."

Ngôn từ luôn phong phú như vậy, giữa "Em muốn" và "Em chỉ muốn", thêm vào mỗi chữ "Chỉ" nhưng lại làm sắc thái câu thay đổi hẳn.

Diệp Dung nhìn chằm chằm Hạ Hựu Nhiên, vừa mới mềm lòng giây lát thì lại muốn khi dễ nàng, cô hờ hững: "Ok, chị sẽ cho em một cơ hội.

Nếu em làm chị vui thì chị sẽ chụp với em, thấy sao?"

Hạ Hựu Nhiên thoáng sững sờ, lén lút liếc nhìn 2 người còn lại, nhìn thì có vẻ đang nghiêm túc nói chuyện nhưng thực tế đều đang vểnh tai lên hóng hớt.

Muốn dỗ quản lý Diệp tuyệt đối không đơn giản chỉ bằng lời ngon tiếng ngọt, còn phải sử dụng "Đặc sản cháo lưỡi" mới được.

Nhưng mà ở đây đang có người, Hạ Hựu Nhiên nào dám đến hôn Diệp Dung.

Hai bàn tay đặt dưới bàn càng lúc càng siết chặt, Diệp Dung ngoài cười nhưng trong không cười: "Hạ minh tinh thật lợi hại, lúc nào cũng thích chơi trò nói lời không giữ lấy lời nha.

Mới đầu còn ngon ngọt nói sẽ nghe lời chị, mồm miệng ngọt như mía lùi, đến khi trả nợ thì khất hết lần này đến lần khác."

Hạ Hựu Nhiên đuối lý, nàng cũng muốn giải thích lắm.

Mỗi lần nàng định trả nợ thì Diệp Dung sẽ đưa thêm yêu cầu rồi là lãi mẹ lãi con, nếu không nàng đã sớm trả hết.

Nhưng những lời này sao có thể nói ra.

Diệp Dung đợi nửa ngày không thấy Hạ Hựu Nhiên đáp lại, cô thực sự bực bội, vừa định rút tay ra thì Hạ Hựu Nhiên dùng sức nắm lại, nói lí nhí: "Em có cách."

"Hả?" Diệp Dung nhếch mày.

Hạ Hựu Nhiên nhanh chóng đặt tay cô lên đùi mình, sau đó dùng chân kẹp lại.

Visual của Flamingo, không chỉ có gương mặt sáng, thân hình cũng vô cùng hoàn mỹ, điện nước đầy đủ, mỗi một tấc thịt đều mềm mịn như em bé.

Diệp Dung chưa kịp làm gì thì đã bị nghiện rồi, cô nhìn qua Hạ Hựu Nhiên.

Hạ Hựu Nhiên cẩn thận rút tay mình ra, sau đó ngồi thẳng lưng, cầm lấy ly nước trái cây mới nãy đưa cho Diệp Dung.

Bộ dáng đứng đắn như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Diệp Dung vẫn luôn tự nhận thức được rằng bản thân có những ý nghĩ quá mức xấu xa với Hạ Hựu Nhiên, mấy lần đánh mất nhân tính, nhưng ngược lại Hạ Hựu Nhiên mới là lưu manh chân chính.

Cô cười khẩy, tay không hề dừng lại, tận lực ăn đậu hũ.

Thấy Hạ Hựu Nhiên càng lúc càng siết chặt tay, cô thoả mãn ghé vào tai Hạ Hựu Nhiên thì thầm: "Hạ minh tinh, em kẹp chị như vậy có phải hơi chặt không?"

Hạ Hựu Nhiên lập tức bị sặc, nàng nén tiếng ho khan, liên tục lắc đầu trước ánh nhìn quan tâm của Thượng Văn Vân, ra hiệu mình không sao, nhưng mặt lại đỏ đến tận mang tai.

"Em không có......!Làm gì có ạ, chị đừng hiểu lầm." Hạ Hựu Nhiên cúi đầu, hôm nay nàng mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt, tay Diệp Dung đặt ở chỗ nào có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Thật sự quá xấu hổ.

Một ly nước trái cây cũng không thể lấp liếm sự xấu hổ này, Hạ Hựu Nhiên lấy hai tay chống đầu rồi cúi gằm mặt, như thể uống hai ngụm đã say.

Quản lý Diệp cũng không dễ dàng buông tha cho nàng, nói: "Em kẹp chặt như vậy làm gì, thả lỏng chút đi, để cho tay chị còn hoạt động."

Vừa nói hết câu, Hạ Hựu Nhiên nghe lời thả lỏng.

Diệp Dung vốn dĩ muốn trêu Hạ Hựu Nhiên, thậm chí còn định dụ dỗ nàng, không ngờ cô bé này lại ngoan ngoãn ngoài sức tưởng tượng.

"To gan lắm, không sợ chị sẽ để người khác nhìn thấy bộ dáng này của em à?"

Thật ra sợ thì không sợ, nhưng mà khó chịu.

Hạ Hựu Nhiên siết tay thành nắm đấm và nói: "Chắc chắn chị sẽ không......!Sẽ không để người khác nhìn thấy, chị thích lén lút."

Cô thích lén lút?

Tưởng Diệp Dung cô không dám sao?

Diệp Dung chửi thầm.

Nếu không phải sợ phá hỏng thanh danh Hạ Hựu Nhiên, thời điểm Hạ Hựu Nhiên đang nói chuyện với chủ biên, cô đã xông lên kéo lấy nàng, hung hăng cắn môi nàng, khi dễ nàng đến phát khóc thì thôi.

"Hạ Hựu Nhiên, chị đã đánh giá thấp về em."

Hạ Hựu Nhiên không nói chuyện, tai càng lúc càng đỏ, khẽ hừ một tiếng, không biết là đang phản bác Diệp Dung, hay là vì thoải mái.

Mặc kệ là cái nào cũng đều kích thích Diệp Dung khi dễ Hạ Hựu Nhiên, cô nói: "Rót giúp chị ly rượu."

"Dạ."

Hạ Hựu Nhiên vươn tay, vừa rót rượu vừa run lập cập.

Nàng cẩn thận đưa qua cho Diệp Dung, đúng lúc này, Diệp Dung chọt mạnh vào chỗ nhạy cảm nhất trên người nàng.

Rượu đổ hết lên trên ngực, Hạ Hựu Nhiên hoang mang nhìn ly rượu trống trơn, Diệp Dung khịt mũi rồi nói: "Ướt hết rồi, sao lại bất cẩn vậy."

Mặt Hạ Hựu Nhiên đỏ bừng, biểu tình không đơn giản chỉ có xấu hổ.

Thượng Văn Vân ngồi bên cạnh đưa khăn giấy cho nàng, cảm thấy kỳ lạ, "Mau, lau trước đi, em làm sao vậy?"

"Không sao ạ." Hạ Hựu Nhiên trực tiếp cầm lấy hộp khăn giấy, lấy ra một vài tờ, còn chưa kịp lau đã bị Diệp Dung đoạt mất, Diệp Dung lau ngón tay, "Em làm tay chị ướt hết rồi."

Này......!

Diệp Dung đứng dậy nói: "Tôi đi WC để xử lý một chút, mọi người cứ tự nhiên."

Thượng Văn Vân vội vàng nói: "Quản lý Diệp, nhờ chị dẫn theo Hạ Hạ luôn.

Hạ Hạ, chờ chị ấy xử lý xong, chị và chủ biên cũng bàn xong việc, sau đó chúng ta có thể quay về công ty."

"Em có đi không?" Diệp Dung buồn cười nhìn Hạ Hựu Nhiên.

Hạ Hựu Nhiên đã sớm bị cô trêu đến thất hồn lạc phách, lảo đảo đứng dậy.

Diệp Dung quan tâm đỡ lấy nàng, ra khỏi cửa liền bật cười: "Quản lý của tụi em biết điều đó, còn cho chị một cái cớ thích hợp như vậy, khi nãy chị còn chưa biết phải mang em ra bằng cách nào."

"Chị ấy......" Hạ Hựu Nhiên nói nhỏ, "Chị ấy không biết chị đã làm gì với em, chỉ lo nghĩ cách để em được về sớm."

"Chị chưa lên tiếng, ai dám về trước." Diệp Dung nói xong liền kéo Hạ Hựu Nhiên vào một buồng WC, sau đó khoá trái cửa.

"Bảo bối, là chị làm gì với em sao? Rõ ràng là do em câu dẫn chị, còn bắt ép chị, em nói xem, hôm nay có lúc nào chị chủ động không?"

"Không có......" Hạ Hựu Nhiên bị cô ép đến không có đường lui, sau lưng là bức tường được lát bằng gạch men.

Trong không gian chật chội, hai người ép sát vào nhau, dường như im lặng sẽ càng thêm xấu hổ, nàng nói: "Chính là, là do chị ám chỉ cho em, nếu chị không bật đèn xanh, em cũng sẽ không chủ động."

Đúng là lý do lý trấu, Diệp Dung bị nàng chọc cười, "Hạ Hựu Nhiên, em không xem xét hoàn cảnh sao, còn sợ chị làm gì với em à?"

"Nếu sợ......em đã không theo chị vào đây."

Diệp Dung chửi thầm, cô chưa thấy ai to gan như Hạ Hựu Nhiên, còn dám mạnh miệng với cô.

Hạ Hựu Nhiên vẫn chưa nhận ra được mùi nguy hiểm, đang ngây ngốc giải thích, "Chị đừng giận em nữa mà, em thật sự không cố ý, cũng không phải thất hứa.

Trước đó em đã nói rồi a, chị muốn làm thế nào thì làm."

Muốn làm thế nào thì làm, em đều phối hợp với chị!

Phối hợp?

Diệp Dung chống một tay vào tường, "Hạ Hựu Nhiên, đừng trách chị không nhắc nhở em."

Nhắc nhở gì cơ? Không đợi Hạ Hựu Nhiên kịp suy nghĩ, môi Diệp Dung đã dán lên, hô hấp ngày càng dồn dập theo động tác của cô, như là chờ đợi đã lâu, hấp tấp đòi lấy để bù đắp.

Hạ Hựu Nhiên vừa mới uống rất nhiều nước trái cây, trùng hợp lại chính là vị táo mà Diệp Dung thích, Diệp Dung trực tiếp cạy môi nàng đòi lấy.

Hạ Hựu Nhiên bị cô tàn nhẫn khi dễ, toàn thân mềm nhũn, không kịp giãy dụa.

Có thể nói, nàng cũng không định phản kháng.

Trước khi vào đây nàng đã thừa biết Diệp Dung sẽ làm gì mình, sẵn sàng tiếp đón bờ môi của Diệp Dung.

Hạ Hựu Nhiên cẩn thận đáp lại, nhưng Diệp Dung lại càng tấn công mạnh mẽ hơn.

Qua vài phút, ai cũng thở dốc vì nụ hôn này.

Diệp Dung tách ra rồi cắn lên môi nàng, hung dữ nói: "Đợi chị, chơi như này chưa đủ."

Nói xong, cô mở cửa đi ra.

Hạ Hựu Nhiên mê man xoa xoa môi, vừa rồi bị cắn có hơi đau, nàng quay qua nhìn Diệp Dung đang rửa tay ở bên ngoài.

Vài giây sau, một vòi nước khác cũng được mở, Diệp Dung nhìn trong gương thấy Hạ Hựu Nhiên đứng rửa tay ở bên cạnh, nói: "Chị rửa tay cũng không phải là để ra ngoài, mà là muốn chơi tiếp."

"Em cũng vậy."

Khó trách kịch bản đều hay có câu "Honey, em thật nóng bỏng".

Hạ Hựu Nhiên, người giống như tên*, chính là phóng hỏa thiêu người.

*Nhiên (燃):bốc cháy, nói chung là liên quan đến lửa, mà chữ này cũng thuộc bộ Hoả (火),liên quan đến lửa nốt.

Ý nghĩa đầy đủ của cái tên Hạ Hựu Nhiên sẽ có chi tiết giải thích về sau.

Diệp Dung nắm chặt tay nàng, giữ nàng lại rồi nói: "Xem ra, em muốn chị bắt đầu ở chỗ này đúng không?"

Hạ Hựu Nhiên liếm môi, "Có ai vào đây không?"

"Em nói xem?"

Hạ Hựu Nhiên nắm chặt váy, "Vậy ở chỗ này......có phải quá táo bạo không? Em hơi sợ."

Sợ? Thật đúng là nhìn không ra.

Chỉ thấy ai đó đang rục rịch châm lửa, Diệp Dung trực tiếp lấy môi chặn lại.

Trong lúc hôn, chân váy bị kéo lên, Diệp Dung nhìn cặp đùi trắng nõn, cắn tai Hạ Hựu Nhiên và nói, "Lần sau em mặc sườn xám đi, ôm sát đường cong, vừa khoe được chân, vừa thuận tiện......".