Quần Long Tranh Bá

Chương 29: Ngày mai đã là dĩ vãng của kiếp sau

- Đệ không sao đâu.

Trần Bảo cười cười nói với Trần Nghị, đoạn gượng dậy bắt đầu điều khí hòa tan dược lực. Trần Nghị cũng đặt tay lên lưng hắn trợ giúp.

Khoảng nữa chung trà sau, Trần Bảo sắc mặt từ tái nhợt đã trở thành hồng hào, dược lực quả nhiên bá đạo, không hổ là Tiêu Kiếp Hoàn.

Lúc này cây Hấp Lôi Trụ đầu tiên cũng đã dựng xong, hai người râu quai nón và bếp trưởng gầy yếu liền chạy tới thăm hỏi.

- Hai ngươi có sao không?

Trần Nghị nói:

- Coi như tạm ổn. Tiếp theo phải làm thế nào?

Râu quai nón trầm ngâm nói:

- Phải nhanh chóng dựng lên bốn Hấp Lôi Trụ ở bốn góc thuyền mới có thể an toàn đến được tâm bão.

Trần Nghị khóe mắt giật giật, chợt cau mày im lặng như có điều suy nghĩ, rồi lạnh lùng nói:

- Tình hình này ta không thể tiếp tục. Hai ngươi, ai đi?

Dù đoán được đây có lẽ là thử thách khởi đầu của cuộc thi, nhưng không nhất thiết phải chạy đến tâm bão, loại chuyện ngu ngốc đâm đầu vào chỗ chết như vậy Trần Nghị sẽ không bao giờ làm, hắn và Trần Bảo vừa rồi thiếu chút nữa đã đi vào quỷ môn quan. Nếu đã vậy hiện tại liền thuận nước đẩy thuyền dò la xem những tên này có chước gì, nếu như thật sự xem mạng sống của huynh đệ hắn quá rẻ mạt, thiết nghĩ bọn họ cũng không cần phải tiếp tục.

Thấy khẩu khí của Trần Nghị thay đổi, râu quai nón và bếp trưởng gầy yếu biết ngay là có vấn đề, quay sang nhìn nhau rồi nhất thời không biết phải nói gì.

Trần Bảo thấy không khí như vậy cũng chưa hiểu ra sao, đưa mắt sang dò hỏi Trần Nghị nhưng chưa kịp mở lời thì bỗng từ tầng dưới một tiếng chim lảnh lót vang lên, rồi một bóng trắng từ hướng phòng ngủ của hắn bay vụt lên trên boong, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Tiểu Bạch trước giờ luôn thích làm tổ trên đầu Trần Bảo, có nói sao cũng không rời đi. Nhưng từ khi lên tàu, để tránh cho làm việc bất tiện Trần Bảo phải chế ra một cái tổ làm từ lông thú đặt trong phòng mình, rồi dỗ dành Tiểu Bạch di cư sang đó. Như con nít hiểu chuyện, lần này Tiểu Bạch rất ngoan ngoãn dọn nhà, Trần Bảo mới được thở phào nhẹ nhõm.

Trông thấy Tiểu Bạch Trần Bảo vui mừng huýt sáo, đoạn nói:

- Có cách rồi.

Tất cả nghe nói cũng quay đầu nhìn sang, từ xa Tiểu Bạch như một chiếc bóng bay vút lại về phía Trần Bảo, rồi dùng chiếc miệng bạc mổ liên tục lên tóc hắn, thần tình có vẻ rất lo lắng. Linh cầm luôn có cảm ứng rất tốt với thiên địa, có lẽ khi thức dậy biết được trời đang giông bão nó liền bay ngay đi tìm Trần Bảo.

Trần Bảo cười ha ha né tránh rồi vỗ vỗ lên bàn tay mình, Tiểu Bạch lúc này mới ngoan ngoãn đậu xuống đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn. Trần Bảo nhìn Tiểu Bạch đầy yêu thích, rồi bắt đầu cầm một sợi dây thừng, hoa chân múa tay, đánh mắt, ra dấu... Chung quy nói một thứ ngôn ngữ nào đó mà chỉ một người một chim này hiểu được, làm cho râu quai nón cùng bếp trưởng gầy yếu kia há hốc mồm chẳng hiểu ra sao, thần tình có vẻ thất vọng. Nhưng sau đó liền cùng trợn mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch gật gù cái đầu đoạn dùng miệng kẹp chặt dây thừng bay vút lên không.

Có Tiểu Bạch, sự tình coi như đã được giải quyết, nhưng mối nghi ngờ của Trần Nghị còn đó, hai người râu quai cũng không tiện ở lâu nên lập tức chạy đi tụ tập mọi người bắt đầu làm việc.

Trần Bảo nhìn hai người kia rồi quay sang nhìn Trần Nghị với ánh mắt dò hỏi, Nghị ca của hắn không phải là người yếu đuối hèn nhát, như vậy lúc nãy ắt có việc gì đó mà hắn chưa biết.

Trần Nghị thấy Trần Bảo lành lại vết thương, lại có thể cười đùa như vậy thì tạm an tâm. Hắn đáp:

Vùng tâm bão là vùng nguy hiểm nhất. Sự tình có điều khác lạ, nhớ luôn theo sát ta. - Nói đoạn liền phóng đi trợ giúp thủy thủ đoàn. Trước khi sự tình có biến, đây vẫn là điều nên làm.

Trần Bảo không nói hai lời liền chạy theo Trần Nghị. Thủy thủ đoàn dưới sự giúp sức của Tiểu Bạch nhanh chóng dựng lên bốn Hấp Lôi Trụ còn lại, ai nấy đều mừng rỡ ra mặt, trụ dựng xong đã không còn sợ thiên lôi đánh xuống, tiếp theo chỉ là chờ đợi vị thuyền trưởng kia giúp bọn họ bình an vượt qua cơn bão. Việc bây giờ là sửa chữa những hư hỏng và trợ giúp người bị thương, cũng may không có ai bị thiên lôi đánh trúng.

Trần Nghị dõi mắt trông về cơn bão bên ngoài, đôi chân mày nhíu chặt. Gió mưa ngày một lớn, sấm sét cũng nhiều hơn, bọn họ thật sự đang đi về tâm bão.

Bỗng nhiên lúc này một tia điện từ Hấp Lôi Trụ không hiểu tại sao bắn ra đánh trúng ngay vào người một thủy thủ đoàn gần đó, lực đạo mạnh mẽ đánh bay hắn ra xa.

- A...

Tên thủy thủ hét lên một tiếng đầy đau đớn sau đó trực tiếp bất tỉnh, tất cả mọi người giật mình thấy sự có biến liền lập tức chạy đến xem xét.

Râu quai nón cúi xuống nâng thủy thủ kia lên, đoạn đưa tay đặt vào mệnh môn của hắn, khẽ nói:

- Cũng may chỉ là tia điện còn sót lại, không phải thiên lôi thật sự, tính mạng xem như không sao.

Trần Bảo lo lắng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì, không phải đã dựng Hấp Lôi Trụ rồi sao.

Râu quai nón trầm trọng đáp:

- Thiên lôi quá nhiều, năng lượng hạp e là đã sắp quá tải.

Đúng lúc này tất cả chợt nghe âm thanh nóng nảy rền vang phát ra từ thiết bị truyền tin:

- Tất cả thủy thủ mau mau trở về vị trí, ai ở tổ động lực trở về tổ động lực, ai chèo thuyền lập tức đi chèo thuyền, còn lại lập tức đem những vật dụng không cần thiết vứt hết xuống biển. Phải tăng tốc độ lên mức nhanh nhất nhanh chóng vượt qua cơn bão, nếu không Năng Lượng Hạp phát nổ thì tất cả đều chết.

Mọi người ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, lập tức tỏa ra làm việc,Trần Nghị, Trần Bảo cũng lập tức đi theo.

Có sự trợ giúp của tổ động lực, tốc độ của con tàu được đẩy lên khá nhanh lướt băng băng trên những ngọn sóng. Dưới sự điều khiển thạo nghệ của Mạnh Tự Cường cùng thuyền trưởng mập mạp con tàu bình yên vượt qua tất cả trở ngại, hữu kinh vô hiểm.

Ầm...

Ngay khi tất cả thở phào cảm thấy yên tâm thì bỗng một tiếng nổ cực lớn phát ra từ đâu đó. Rồi bỗng nhiên mặt biển chao đảo dữ dội, tiếp đó là một cơn sóng khổng lồ từ xa dâng lên cuốn dần đến mũi tàu, cao đến mức che khuất cả bầu trời.

Tất cả thủy thủ đoàn còn lại trên boong đều sửng sờ nhìn, một số người còn quỵ xuống, bủn rủn tay chân.

- Thôi, xong rồi, xong hết rồi!

Trần Nghị cùng Trần Bảo cũng kinh ngạc nhìn ngọn sóng không nói nên lời, thầm ước lượng khả năng sống sót của mình. Kết quả, vô vọng.

Khắp nơi là mưa bão, không có lối thoát. Cho dù hiện tại có quay đầu lại cũng đã không còn kịp nữa, ngọn sóng đang từng bước tiến đến gần như một quái thú to lớn đang lăm le nuốt chửng con tàu.

Một thủy thủ tuổi đời còn khá trẻ quay sang nói với đồng bạn của mình:

- Này, ta nợ ngươi bốn mươi huyền tinh không trả, có lẽ giờ đã không thể trả cho ngươi được nữa rồi, đành xin lỗi ngươi vậy.

Người kia cũng cười cười đáp:

- Không sao cả. Ta biết điều đó. Hôm nọ túi huyền tinh bí mật mà ngươi đánh mất chính là do ta lấy. Chuyện ngươi ăn phải thuốc sổ cũng là do ta làm. Coi như huề nhau.

Thủy thủ trẻ tuổi bật cười:

- Ra là như vậy. Tốt, coi như huề nhau.

Nói đoạn cả hai ôm nhau ngồi khóc.

- Tiểu Kê ở dưới quê vẫn còn thiếu ta rất nhiều tiền, ta đã hứa với mẹ năm sau sẽ về lấy hết số tiền để cưới vợ a...

- Cha ta cũng đã bán trâu cố hết sức xin cho ta được học ở Việt Quốc Quy Quán, cũng đã tốn rất nhiều tiền. Lần này lỗ vốn rồi, lỗ rồi...

Ở một góc khác, một nữ thủy thủ với vóc người hơi thô to, bụng mang tạp dề đang thẫn thờ nhìn về sóng lớn. Bỗng đâu từ xa một thanh niên có vẻ tuấn tú hớt hãi chạy lại trước mặt cô khiến thiếu nữ có phần kinh ngạc, nhìn anh đầy thắc mắc.

Thanh niên nhân hơi thở phì phò, nói có chút gấp gáp:

- Oánh muội. Muội biết không, ta luôn thích muội, rất thích muội...

Đôi mắt đang mất đi tiêu cự ban nảy của cô giờ tròn xoe nhìn thanh niên đầy vui mừng, rồi bỗng cô đỏ mặt cúi đầu e thẹn, có lẽ cô chờ đợi câu nói này cũng đã lâu, cô lí nhí nói:

- Huynh nói thật sao? Thân hình của ta xấu như vậy? Huynh sao có thể để mắt đến ta?

Thanh niên nhe răng cười:

- Trên tàu chỉ có mình muội là nữ nhi, ta không thích muội thì thích ai?

Thiếu nữ nghe nói dậm chân tức giận nói:

- Huynh như vậy cũng nói được...

Chưa kịp hết lời thanh niên đã bước tới ôm cô khẽ thì thầm:

- Ta trêu muội thôi, trong mắt ta Oánh nhi lúc nào cũng là đẹp nhất.

Hai người quay sang ôm chặt nhau cùng nhìn về phía biển. Ngọn sóng tử thần đối với họ giờ đây trở nên không còn đáng sợ như vậy nữa.

Ở thời điểm cuối cùng của sinh mạng, chúng ta mới nhận ra mình có rất nhiều điều muốn làm, rất nhiều điều khiến ta hối tiếc. Những điều mà khi còn sống ta vô tình bỏ quên nó với hai chữ ngày mai. Nếu có thể hãy trải hết lòng mình, vì biết đâu sau một lần nhắm mắt, ngày mai đó đã là dĩ vãng của kiếp sau.

..........

Mạnh Tự Cường là người cảm nhận được tử thần đang đến gần rõ ràng nhất. Ở vị trí cầm lái, hắn hiểu rõ con tàu khó có thể vượt qua cơn sóng lớn như vậy. Nhưng nếu để ba huynh đệ hắn phải chết tại nơi này, hắn thật sự không cam tâm. Bọn họ còn bao nhiêu hoài bão phải làm, còn bao nhiêu mục tiêu tươi đẹp. Cha và em hắn ở quê nhà, luôn đợi hắn về. Hắn quay sang hỏi thuyền trưởng mập mạp:

- Thật sự không còn cách nào hay sao?

Thuyền trưởng mập mạp lắc đầu đáp:

- Đừng nói con thuyền có thể bình yên vượt qua ngọn sóng này hay không, ngay cả sau khi vượt qua, đuôi tàu cũng sẽ rơi xuống phía sau ngọn sóng sau đó gãy làm đôi vì chấn động. - Đoạn có chút đăm chiêu nói - Trừ khi ngươi có thể xoay ngược con tàu ngay thời điểm đó, khiến tàu hạ xuống nước thuận theo thế sóng.

Mạnh Tự Cường thật ra chỉ hỏi vì không nhịn được, trong lòng thật sự không ôm hy vọng nào, nhưng nay nghe nói như vậy, hắn như bắt được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ đoạn kiên quyết nói:

- Làm chưa chắc đã thành công, nhưng không làm thì chắc chắn thất bại, phải thử một lần mới biết được.

Nói xong liền nói vào thiết bị truyền tin:

- Các huynh đệ. Ta biết hiện giờ mọi người đều đang rất thất vọng, đều muốn buông bỏ phó mặc cho số phận. Nhưng số phận của chúng ta phải nằm chính trong tay của chúng ta. Phía trước có lẽ là một khó khăn mà chúng ta không thể vượt qua, nhưng nếu chúng ta buông tay, đó mới thật sự là mất đi hy vọng, ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ. Buông tay đó chính là tự ta vứt đi mạng sống của mình, vậy tại sao các huynh đệ không cùng ta cố gắng một lần cuối cùng, dù thất bại, cũng không uổng kiếp sống của mình.