Quan Lộ Trầm Luân

Chương 58: Hứa Quốc Thụy phẫn nộ và hối hận

Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Điều khiến cho trống ngực Đinh Trác đập dồn chính là câu nói cuối cùng của Cục trưởng Trương, 'Tôi sẽ báo cáo cho Bí thư Lương và Phó Bí thư Hàn'. Việc này nói lên điều gì? Việc này có nghĩa Trương Học Binh đã sớm khẳng định thế lực sau lưng Lương Thần, nói lên rằng tin đồn ở thành phố về chuyện Lương Thần là người thân của Bí thư Lương có thể tin được hơn một nửa. Nếu không thì một cán bộ cấp Phó phòng, cho dù có là tấm gương danh dự của cả cơ quan Công an, cũng không cần phải phiền đến vị lãnh đạo lớn như Bí thư Thành ủy.

Nếu nói như vậy, Hứa Quốc Thụy muốn bảo toàn bản thân sẽ vô cùng khó khăn. Mà hắn lại là cấp trên trực tiếp của Lương Thần, hắn phải có nghĩa vụ lấy lại công bằng cho cấp dưới của mình. Chỉ có điều, muốn bắt Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng, tất phải đối mặt với sự giận dữ của Hứa Quốc Thụy, quan trọng hơn, còn có khả năng phải đối mặt với sự chỉ trích của Bí thư Huyện ủy Lý. Hứa Quốc Thụy là đồng minh thân cận của Bí thư Lý, chuyện này toàn bộ mọi người huyện Tây Phong đều biết. Thật không dễ xử lý! Cho dù ở đây có Cục trưởng Công an thành phố Trương ủng hộ, hắn cũng không thể hạ quyết tâm mà quyết định được, nhiều năm nay hắn vẫn sống dưới uy thế của Bí thư Lý. Trong toàn huyện Tây Phong này, người có thể chỉ vào mũi hắn mà chửi 'mẹ nó', còn khiến hắn rắm cũng không dám đánh một cái, chỉ có một người duy nhất là Bí thư Lý. Còn chuyện chống đối Bí thư Lý, hắn quả thực không có gan!

'Cưỡi ngựa hay đi trên đường, lòng ta có chất đầy hào khí, đao nặng thì kiếm nhẹ, muốn làm anh hùng lớn phải làm ngay lập tức!'

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đinh Trác theo bản năng liếc nhìn số điện thoại gọi tới, lập tức giật mình nhảy khỏi ghế, không dám chậm trễ mà nhấc điện thoại, cung kính nói:

- Bí thư, ngài có chỉ thị gì ạ?

- Anh Đinh hả, chuyện của Tiểu Lương định giải quyết thế nào?

Trong di động phát ra giọng nói dịu dàng bất thường của Lý Tung Kiệt, khiến Đinh Trác cảm thấy được yêu quý mà lại vô cùng lo sợ. Từ trước tới giờ, ông ta hoặc là gọi thẳng tên hắn 'Đinh Trác' hoặc là dùng giọng điệu trêu chọc gọi hắn 'Trưởng phòng Đinh', còn giọng điệu thân thiết gọi hắn 'anh Đinh' kia thực sự là chưa từng có.

- À, vâng, thưa Bí thư, chuyện là như thế này...!

Đinh Trác vội vàng sắp xếp suy nghĩ, đem tình hình thực tế hiện nay giải thích ngắn gọn, cuối cùng còn cẩn thận nói:

- Thưa Bí thư, Cục trưởng cục Công an thành phố Trương đã gọi điện thoại đến đây, ông ấy chủ trương điều tra rõ ràng, còn nói sẽ báo cáo với Bí thư Thành ủy Lương và Phó Bí thư Hàn! Ngài xem...?

- Điều tra chứ, đương nhiên là phải điều tra!

Trong di động, Bí thư Lý bất chợt nâng cao giọng, giọng điệu trở nên nghiêm túc nói:

- Đồng chí Tiểu Lương đối với huyện chúng ta có cống hiến to lớn quá rõ ràng, đây chính là một mầm cây tốt, làm cấp trên trực tiếp của cậu ta, anh nhất định phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ mầm cây ấy. Hiện giờ trong huyện có người thân là lãnh đạo, lại dung túng cho con của mình làm điều xằng bậy, khiến cho vùng đất yên bình trở nên rối loạn, đây là hành vi ngang nhiên coi thường pháp luật.

- Đinh Trác, tôi ra lệnh cho anh, điều tra rõ ràng mọi chuyện, nghiêm túc xử lý. Bất luận liên quan đến ai, cho dù chức vị của hắn lớn như thế nào, anh cứ việc dựa vào trình tự pháp luật mà xử lý, nên bắt thì bắt, nên tha thì tha, không cần e dè, anh đã hiểu rõ chưa?

Không cần biết Lý Tung Kiệt có nhìn thấy hay không, mồ hôi trên trán Đinh Trác tuôn như mưa. Sau khi nhận điện thoại, hắn thở dài một tiếng, ngồi dựa vào trong ghế. Hắn không nghĩ tới thái độ này của Bí thư! Vì Lương Thần, không ngờ có thể không tiếc xuống tay với chính trợ thủ của mình. Vì vậy có thể thấy, trong lòng Bí thư, đã coi trọng Lương Thần tới đâu rồi? Nghĩ lại cũng đúng, cho dù Bí thư có thể một tay che trời ở trong huyện, nhưng đối với lãnh đạo cấp thành phố, nhất là Bí thư Thành ủy, thì cũng chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh mà thôi.

Có chỗ dựa là Bí thư Huyện ủy, dũng khí của Đinh Trác đã trở nên mạnh mẽ chưa từng có. Hắn lập tức ra chỉ thị cho Phó phòng Tiếu Lập Quân, lập tức bắt Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng. Vì thế, đại đội hình sự của huyện lập tức xuất quân đi tới bệnh viện nhân dân huyện, cưỡng chế đưa Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng đang trêu chọc các nữ y tá, cùng với Phó viện trưởng, người chứng minh thương tích, bác sĩ chủ trị về thẩm vấn.

Toàn bộ quá trình thẩm vấn diễn ra vô cùng thuận lợi, sau khi đưa ra hai đoạn video chứng cớ, Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng đã thành thật khai báo chuyện đã cùng với Phó Hiệu trưởng Tạ Xuân Minh lừa bạn nữ cùng học Lan Nguyệt đến văn phòng với ý đồ cưỡng gian là sự thực. Tuy nhiên hai người chẳng qua chỉ mới mười mấy tuổi, vẫn chỉ dựa vào thế lực ở trong nhà mà làm điều xằng bậy, mà hiện giờ lại bị xe cảnh sát đưa đến đại đội hình sự, bị nhân viên hình sự đầy kinh nghiệm mà thành thạo thẩm vấn, phòng tuyến tâm lý đã được dự đoán sẽ sụp đổ từ bên trong.

Sau đó, căn cứ vào kết quả giám định thương tích của nhân viên giám định chuyên trách do phòng Công an Huyện chỉ định đối với Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng, đưa ra kết luận vùng thắt lưng của Hứa Hải chỉ bị bầm tím một vết rất nhỏ, Chu Tiểu Tùng cũng không có gì bất thường. Căn cứ vào điều này, đại đội hình sự Huyện cho rằng Phó Viện trưởng Thiệu Minh Bảo, bác sĩ chủ trị Cổ Hằng bị tình nghi ngụy tạo bằng chứng, quyết định tạm giam hai người.

Nghe được tin này, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Hứa Quốc Thụy vừa sợ vừa giận, nằm mơ hắn ta cũng không ngờ Đinh Trác ăn tim hùm gan báo, dám cương quyết kịch liệt bắt con trai hắn. Hắn lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Công an Huyện Đinh Trác, nhưng điều khiến hắn tức giận chính là, không ngờ Đinh Trác không thèm nghe máy. Trong cơn giận dữ, lại bị vợ con giật dây, Hứa Quốc Thụy cùng với hai cán bộ cấp dưới, lái xe con hùng hổ xông vào phòng Công an Huyện.

Sau khi nhận được điện thoại của Trường phòng Công an Huyện Đinh Trác, Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt mặt âm trầm mắng một tiếng 'Ngu xuẩn' rồi cúp máy.

Đinh Trác đương nhiên biết câu ngu xuẩn này không phải mắng hắn, ông ta đang ngồi trong văn phòng, nếu dự đoán không lầm, thì vị Trưởng ban Tổ chức cán bộ kia nhất định sẽ đến tìm hắn.

Quả nhiên, không quá năm phút sau, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Hứa Quốc Thụy mặt đầy vẻ giận dữ mà xông vào.

- Ồ, Trưởng ban Hứa, khách quý khách quý, mời ngồi mời ngồi!

Trưởng phòng Đinh vội vàng dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, ân cần mời một điếu thuốc.

Khuôn mặt Hứa Quốc Thụy bình tĩnh đưa trả điếu thuốc, sau đó lạnh giọng hỏi:

- Trưởng phòng Đinh, anh có ý kiến gì với tôi sao?

- Trưởng ban Hứa nói gì vậy, ngài là lãnh đạo Huyện ủy, tôi làm sao dám có ý kiến gì với ngài?

Đinh Trác tỏ vẻ sợ hãi nói.

- Không ý kiến ư? Vậy thì tại sao lại bắt con tôi tới đây?

Hứa Quốc Thụy híp mắt chất vấn:

- Tôi nói cho anh biết, Trưởng phòng Đinh, cho dù anh có muốn bao che cho cấp dưới, cũng không cần phải để mọi chuyện đến mức này!

- Trưởng ban Hứa, ngài hiểu lầm rồi!

Trưởng phòng Đinh lắc đầu, thể hiện một gương mặt nghiêm nghị chính trực nói:

- Hứa Hải thực sự đã vi phạm pháp luật, thân là Trưởng phòng Công an, thể theo pháp luật mà trừng trị là chức trách của tôi! Sao lại là bao che...?

Đinh Trác dừng một chút, sau đó cứng rắn nói:

- Tôi cho rằng Trưởng ban Hứa mới là người đang dùng hai chữ này, nếu không, ngài đâu có đến đây hỏi tội tôi?

- Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, có thả người hay không?

Hứa Quốc Thụy lạnh lùng hỏi. Ngực hắn phập phồng, rõ ràng là đang kiềm chế sự tức giận của bản thân.

- Rất xin lỗi thưa ngài, không thể thả được!

Đinh Trác miệng cười nhưng trong lòng không cười đáp lại:

- Ngay trước khi ngài đến, phòng Công an Huyện đã đem vụ án chuyển sang cho Viện kiểm sát, cũng từ Viện kiểm sát đưa lên công tố, cho nên, Trưởng ban Hứa, hiện giờ ngài nên đến viện kiểm sát mới đúng!

Hứa Quốc Thụy nghe xong đột nhiên có cảm giác trước mặt tối sầm lại, ngón tay chỉ vào mặt Trưởng phòng Đinh, sắc mặt đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy, một lúc lâu sau mới nói được một câu:

- Đinh Trác, chúng ta hãy chờ xem!

Nhìn Hứa Quốc Thụy ra khỏi phòng đóng sập cửa lại, Đinh Trác lạnh lùng cười, lấy điếu thuốc cho vào miệng rồi châm lửa, rồi hít một hơi thật sâu. Hắn sở dĩ dám đối mặt với Hứa Quốc Thụy, hoàn toàn vì thái độ của Lý Tung Kiệt. Đúng như vậy, sau hai lần trò chuyện điện thoại, hắn có thể mạnh dạn đoán rằng, Bí thư Lý đang dự định vứt bỏ Hứa Quốc Thụy. Có lúc không hỏi đến thì có khi đang tỏ vẻ nhân nhượng dung túng, có khi lại tỏ ra ý muốn vứt bỏ. Mà thái độ lần này của Bí thư Lý, rõ ràng là thuộc loại người sau.

Đinh Trác nói với Hứa Quốc Thụy giống như đang nói chuyện một mình vậy:

- Muốn dọa tôi sao? Tôi không sợ ông đâu!

Nếu Hứa Quốc Thụy muốn làm căng với mình, hắn cũng sẽ không cần phải tỏ thái độ cung kính. Mà trên thực tế, hắn với Hứa Quốc Thụy chỉ có một chút liên quan, nguyên nhân là lúc trước tại Phòng Công an Huyện, khi chọn người ngồi vào cái ghế này, Hứa Quốc Thụy có khuynh hướng đề bạt Ủy viên Tề Đạt Sinh! Sau đó nhờ có Bí thư Lý ủng hộ, Chủ tịch huyện Lục cũng ngầm đồng ý, cũng nhờ Lương Thần đã lập công lớn ở chuyên án 226, mới khiến hắn leo lên được vị trí này.

...

Hứa Quốc Thụy lập tức gọi điện thoại đến Viện kiểm sát Huyện. Trong điện thoại, Kiểm sát viên trưởng Tần khéo léo thể hiện, Viện kiểm sát Huyện đã quyết định đưa vụ án Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng có ý định cưỡng gian không thành công ra công tố, không có khả năng sửa đổi kết quả nữa.

Hứa Quốc Thụy cũng không phải đồ ngốc, sự việc đến nước này, hắn cuối cùng cũng cảm thấy trong đó ngầm ẩn chứa dòng nước xiết. Phòng Công an Huyện và Viện kiểm sát Huyện có thái độ và hành vi đó cũng phải là ngẫu nhiên, nhất định là do cán bộ cấp cao gợi ý, chính vì điều này, Đinh Trác và Tần Ý mới có thể không xem hắn - Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy này ra gì. Đại đội trưởng Trị an Lương Thần kia, không ngờ có năng lực như vậy? Nhất thời, trong lòng Hứa Quốc Thụy có một chút hối hận. Hắn hối hận vì bị lửa giận che mờ suy nghĩ, hoàn toàn không hề thăm dò tình hình chi tiết đối phương mà hành động tùy tiện, rốt cuộc bị đối phương phản kích một cách mạnh mẽ.

Trầm ngâm suy nghĩ một chút, hắn lại gọi điện thoại cho Bí thư Lý, nhưng thư ký chuyên trách mới nhậm chức Điền Bách Văn nói cho hắn biết, Bí thư Lý vừa đi xe vào thành phố, cụ thể thời gian quay lại, Bí thư chưa nói.

Bỏ di động xuống, trong lòng Hứa Quốc Thụy xuất hiện một linh tính không rõ ràng. Trùng hợp ư? Tuyệt đối không thể! Nếu không phải trùng hợp, thì việc này thể hiện điều gì? Vừa nghĩ tới khả năng ấy, Hứa Quốc Thụy lập tức cảm thấy dựng tóc gáy! Không được, phải mau chóng nghĩ biện pháp!

Cảm thấy nguy cơ đang tới gần, Hứa Quốc Thụy lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Văn hóa Chu Nguy. Dù sao bị bắt đi không chỉ có con hắn, hiện giờ hắn và Chu Nguy đang cùng cảnh ngộ, cũng có thể nói là chung một mối thù. Chu Nguy không có năng lực gì, nhưng hai chị vợ hắn, Một trưởng phòng ở ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Điền Văn Lệ, Phó Chủ tịch Huyện Điền Văn Bình lại là những người rất có ảnh hưởng. Nếu như có thể liên hợp với các cô ấy, ít nhất có thể lập nên thế bất bại!

Đây chính là cái gọi là chuyện tốt không ra đến cửa, chuyện xấu sẽ lan truyền ngàn dặm, con trai của Trưởng ban Hứa trên Huyện ủy và con trai của Trưởng phòng Văn hóa Chu đồng thời bị bắt, Trưởng ban Hứa làm loạn phòng Công an Huyện trở thành những tin tức nóng hổi, làm kinh ngạc rất nhiều người. Vài vị lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện, những người trực thuộc những cơ quan then chốt này cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Không ai ngờ Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác chỉ vì một tên cấp dưới đầy triển vọng mà có dũng khí đắc tội với Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Ai cũng cảm thấy Trưởng phòng Đinh không có lý trí, đồng thời cũng thể hiện sự khâm phục đối với sự dũng cảm của vị lãnh đạo này.

Tất nhiên, cũng có người chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra sự thật ẩn giấu bên trong, nếu không phải có lãnh đạo cấp cao gợi ý, thì cho dù Đinh Trác có mười lá gan cũng không dám đắc tội Hứa Quốc Thụy. Nguyên nhân căn bản ở chỗ, nhất định Lương Thần kia có thế lực hùng mạnh đứng đằng sau để đối đầu với Hứa Quốc Thụy, nếu không tất nhiên Đinh Trác sẽ không ra sức che chở như thế.

Ba giờ ba mươi phút chiều, Lương Thần nhận được điện thoại của Lý Nha Nội. Lý Nha Nội nói ngắn gọn, nhưng lại tiết lộ nội dung khiến Lương Thần thầm sợ hãi.

- Hứa Quốc Thụy bị cách chức, Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng cưỡng gian không thành công đã được cấu thành tội danh. Cậu Lương, đây đồng thời là ý của tôi và cha tôi, không biết cậu có hài lòng không?

- Cảm ơn!

Lương Thần im lặng một lát, sau đó thốt ra hai chữ từ tận đáy lòng. Hắn căn bản không nghĩ rằng Lý Nha Nội và Bí thư Lý có thể làm tới mức độ này. Theo ý của hắn, có thể làm cho Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng bị nghiêm trị như vậy là đủ rồi, cho đến giờ hắn cũng không nghĩ tới khả năng đụng tới vị trí của Hứa Quốc Thụy. Dù sao cũng là Trưởng ban Tổ chức cán bộ quyền cao chức trọng, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, cán bộ cấp Cục phó, cho dù con trai có gây ra chuyện, nhưng vì thế mà bị cắt chức, cũng quá khoa trương!

Lương Thần có cảm giác cha con họ Lý đang lôi kéo hắn, nhưng điều khiến hắn khó hiểu là, hắn có gì đặc biệt, mà có thể khiến cha con họ Lý không tiếc lực lượng của chính mình mà bỏ vốn đầu tư lớn như vậy? Lấy việc cách chức một Trưởng ban để lôi kéo một cán bộ cấp phó phòng bình thường, đây quả đúng là truyện nghìn lẻ một đêm, nếu nói ra e sẽ chẳng có ai tin nổi!

Có Lý Nha Nội bảo đảm, Lương Thần tin rằng chuyện này sẽ sớm xảy ra. Trong sự kiện đầy phức tạp này, quyền lực vẫn là thứ xuyên suốt qua toàn bộ quá trình. Vì Hứa Quốc Thụy là Trưởng ban Tổ chức cán bộ quyền cao chức trọng, cho nên có khả năng đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái, vì thế có giáo sư trong trường học, viện trưởng bệnh viện ngụy tạo chứng cứ. Nhưng lại có Bí thư Huyện ủy quyền lực rất lớn nhúng tay vào, cho nên mới có thể khiến Trưởng phòng Đinh thay đổi thái độ thành mạnh mẽ, cứng rắn, quyết định điều tra đến cùng, mang vụ án chuyển giao cho viện kiểm sát để đưa ra công tố.

Chính nghĩa và pháp luật, trong toàn bộ chuyện này, tất cả đều chỉ có ảnh hưởng phụ, quyết định cuối cùng đến kết quả, chính là quyền lực!

Hắn đã từng đánh con trai Bí thư Huyện ủy, cũng từng đánh em trai Phó Chủ tịch Huyện, nhưng đều là do trùng hợp, trước đó hắn không biết họ. Vì vô tình gặp gỡ, khiến sau đó hắn cũng không hề bị trả thù. Chỉ có lúc này, mới thực sự khiến hắn cảm thấy, một người bình thường đối đầu với một vị quan lớn thực là vô cùng khó khăn. Nếu không có cha con họ Lý nhúng tay vào, nếu không có Phó phòng Vương, Phó phòng Tiếu giúp đỡ, nếu không phải vì hắn có hai lần lập công lớn bảo vệ, thì cái chờ đợi hắn, rất có khả năng sẽ là một kết quả hung cát khó dò.

Mở cửa xe cảnh sát bước vào trong nhà, Lương Thần vô cùng mệt mỏi ngồi tựa vào salon. Cùng lúc đó Lan Nguyệt về nhà, khéo léo đứng sau lưng hắn, dùng đôi tay nhỏ bé bóp vai cho hắn. Thấy tình cảnh như vậy, Hàn Yến Hoa không khỏi mừng thầm, đi từ trong bếp ra cười nói:

- Tiểu Nguyệt, hôm nay tan học sớm thế?

- Vâng ạ, hôm nay thầy giáo có việc bận, nên cho tan học sớm!

Lan Nguyệt đảo mắt, lập tức nghĩ ra lý do. Cô cũng biết bà Lương có bệnh tim, cho nên chỉ lo bà bị kích động mà có hậu quả xấu.

- Tới đây, để bác nhìn xem, vết thương trên mặt còn không?

Hàn Yến Hoa còn nhớ sáng nay nhìn thấy vết thương trên mặt cô gái, cô đã nói là do đi không cẩn thận bị đập vào cửa.

- Không sao đâu bác ạ!

Lan Nguyệt cười hì hì, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, vết thương trên mặt đã nhạt gần như không thấy nữa. Vì thế chứng tỏ da thịt cô có khả năng hồi phục mạnh mẽ hơn người bình thường.

- Sau này nhớ cẩn thận nhé!

Hàn Yến Hoa vỗ nhẹ hai gò má trắng mịn của cô gái, yêu quý nói:

- May mà vết thương không nghiêm trọng, nếu không gương mặt nhỏ nhắn này sẽ không đẹp!

- Bác à, sau này cháu sẽ chú ý!

Lan Nguyệt thè lưỡi, dí dỏm nói:

- Nếu không đẹp, anh Tiểu Thần sẽ không cần cháu!

- Nó dám!

Trong lòng Hàn Yến Hoa vô cùng mừng rỡ, cô gái này chắc chắn có tình cảm với con trai mình, nếu không sẽ không nói ra những lời như vậy, xem ra việc cô gái này làm con dâu mình là mười mươi.

Những lời nói của Lan Nguyệt, Lương Thần nghe rất rõ ràng, chỉ có điều hắn thực sự không muốn mở miệng. Những câu nói đùa này, cũng chỉ có người muốn có con dâu đến phát điên như mẹ mới có thể tin. Dù sao hắn cũng không tin, hắn và Tiểu Mạn yêu nhau năm sáu năm, những lời hứa hẹn lúc trước còn văng vẳng bên tai, nhưng cuối cùng lại chia tay. Hứa hẹn còn không đáng tin, huống chi là một lời nói đùa của Lan Nguyệt.

Lương Thần được Lan Nguyệt bóp vai rất thoài mái, tuy nhiên niềm vui không kéo dài lâu, Lan Nguyệt vốn không có sức lực, đành phải đổi thành nắm tay đấm vai cho hắn. Đúng lúc này, di động của Lương Thần kêu vang.

Nhìn thấy số điện thoại không có gì xa lạ kia, Lương Thần giật mình, sau đó nhấc máy nghe điện.

- Chào!

Giọng nói dịu dàng của một người xuất hiện trong điện thoại.

- Chào!

Lương Thần cũng theo đó mà chào một tiếng, hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi hồi hộp. Sau khi yên lặng gần nửa tháng, hắn đã cho rằng hai người sẽ không còn liên lạc với nhau nữa, không ngờ Diệp Thanh Oánh lại gọi điện thoại đến cho hắn! Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã cảm thấy hơi lúng túng!

- Anh dạo này sao rồi? Về nơi đó có chuyện gì không?

Giọng nói của Diệp Thanh Oánh giống như trước đây, vô cùng thân thiết.

- Không sao, mọi chuyện đều tốt cả!

Lương Thần đứng lên, đi đến cửa sổ trong ánh mắt hoài nghi của mẹ và Lan Nguyệt. Sau đó nói:

- Gần đây em có khỏe không?

- Đang bận rộn viết luận văn tốt nghiệp, giữa tháng năm sẽ bảo vệ!

Diệp Thanh Oánh dịu dàng trả lời.

- Hóa ra là thế, thảo nào gần đây không gọi điện cho anh?

Lương Thần không hiểu sao mà tự nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, hóa ra không phải Diệp Thanh Oánh cố ý muốn cắt đứt quan hệ với hắn.

- Thật ra cũng không phải, cho dù bận rộn, nhưng thời gian gọi điện thoại vẫn có!

Giọng nói Diệp Thanh Oánh lộ vẻ không biết phải làm sao:

- Thật ra em chỉ muốn thử xem, nếu em không gọi điện thoại cho anh, anh có gọi điện thoại cho em không! Kết quả giống như bây giờ, em phải chủ động gọi điện thoại cho anh!

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi!

Tin Lương Thần đập mạnh, rõ ràng hắn nghe được trong lời nói của đối phương có ý trách móc, vội vàng bối rối xin lỗi. Hắn không thể giải thích, tùy tiện tìm một cái cớ nào đó chỉ khiến hắn trở thành kẻ nói dối, nguyên nhân cơ bản khiến hắn không chủ động gọi điện thoại cho Diệp Thanh Oánh, là vì sâu tận trong nội tâm của hắn, đã nảy sinh tâm lý lảng tránh. Thẳng thắn mà nói, cô gái ấy giống như một bông hoa bách hợp tỏa hương thơm bốn phía, khiến hắn không thể ngăn được cảm giác tự ti của bản thân.