Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 53: TỰ MÌNH XÔNG HANG HỔ

Trong đại đường vẫn hoàn toàn yên tĩnh, bao gồm mười vị võ sư trung cao cấp bên trong, rất nhiều người đều bị vây trong trạng thái ngạc nhiên.

Thời gian Nhạc Vũ giải quyết bốn người ngoài cửa thật sự quá ngắn, chỉ trong mấy lần hô hấp, đã làm cho bốn gã võ sư vứt đao hay ngã xuống đất không dậy nổi, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu. Thế cho nên võ sư cấp thấp đứng ngay cửa không kịp phản ứng, mà mấy vị ngồi bên trong lại cảm giác kinh ngạc. Bọn họ bắt đầu cẩn thận đánh giá hắc y nhân vừa xuất hiện, còn có một nam tử cao ráo trong tay ôm một bọc đao kiếm.

Vô luận như thế nào, có thể trong nháy mắt giải quyết bốn võ sư cấp thấp, cũng đã đủ khiến cho bọn họ xem trọng. Trên thực tế tư thái thong dong của hắc y nhân kia, cho dù là võ sư cấp sau bình thường chưa chắc sẽ làm được như thế.

- Ha hả, thật là thú vị! Duẫn Kiệt huynh, hôm nay Nhạc gia thành, dù chỉ là một võ sư cấp một nho nhỏ, cũng đã có thể lấn tới trên cửa rồi sao?

Hồng Chính ngồi bên trái đại đường, hơi lộ ra nụ cười nghiêng đầu nhìn qua. Năm nay hắn đã hơn bốn mươi, đã hơn trung niên. Nhưng bởi vì biết bảo dưỡng, gương mặt nhìn lại vẫn thấy có vẻ tuấn mỹ, chỉ khoảng hơn ba mươi, đặc biệt khi hắn cười, còn có loại mị lực đặc thù, làm người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

Nhưng lúc này Nhạc Duẫn Văn hoàn toàn không có cảm giác như vậy, sắc mặt hắn vô cùng âm trầm, trong con ngươi bao hàm một tia nổi giận.

Mặc dù Nhạc Vũ kiềm chế khí tức rất tốt, song tu vi nội tức mới đạt tới tầng mười căn bản không cách nào giấu diếm được những cường giả đạt tới hậu thiên đỉnh phong. Mà cho dù hắn tu luyện công pháp cùng kiếm kỹ đặt thù, vẫn không cách nào hủy diệt được sự thực hắc y nhân này chỉ là một võ sư cấp một nho nhỏ.

Điều này làm Nhạc Duẫn Văn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn không rõ người này rốt cục làm sao xông qua lầu quan sát cùng võ sư tuần phủ ngăn trở mà xuất hiện ở nơi này. Song không chút nào nghi ngờ, lần này ở trước mặt Thương Lan kiếm vương của Đạm Vân thành, mặt mũi Nhạc gia đúng là quét rác! Đặc biệt sự an toàn trong buổi yến tiệc tại thành chủ phủ lần này, chính do tay hắn an bài, điều này càng làm cho hắn cảm thấy lúng túng.

Nhạc Duẫn Kiệt lại không thèm để ý chút nào, đầu tiên hắn đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn hai thân ảnh trước mắt, sau đó thật nhàn nhã gắp thức ăn bỏ vào trong miệng.

- Hồng huynh nói đùa, chỉ là một phiền toái nhỏ, chỉ cần bọn tiểu bối tự mình giải quyết, ta và ngươi lại tiếp tục uống rượu là được!

- Phải không?

Hồng Chính híp mắt, lại cười lên, nâng cốc lên môi:

- Nếu Duẫn Kiệt huynh nói như vậy, ta mỏi mắt mong chờ là được!

Trong miệng dù nói như thế nhưng hắn cũng làm như vậy. Hồng Chính uống cạn chén rượu, lại có hứng thú nhìn ra cửa. Trong lòng hắn thật ra cũng xem thường tổ hợp một cao một thấp thật kỳ quái đứng bên ngoài, nhưng có thể xuất ra kiếm kỹ đơn giản như vậy nhưng lại với tốc độ nhanh tới như thế, hẳn ít nhiều gì vẫn có chút bản lĩnh, điều này làm cho hắn hơi thoáng có chút mong đợi.

Ngay khi mọi người bên trong đang đưa mắt đánh giá bên ngoài, Nhạc Vũ cũng đang quan sát đại đường thành chủ phủ. Làm cho hắn cảm giác bất đắc dĩ chính là, Nhạc Duẫn Kiệt cùng Nhạc Duẫn Văn đều đang ở bên trong, đây là tình huống bết bát nhất mà hắn dự kiến. Bất quá với tình hình trước mắt, cũng đã không cho phép hắn được lùi bước.

Trực tiếp bỏ qua ánh mắt đầy sát ý của Nhạc Duẫn Văn, Nhạc Vũ đưa mắt quét sang hai bên. Trong đại điện tổng cộng có khoảng hơn tám mươi người, trong đó trên tay áo những người có thêu chỉ bạc phỏng chừng có hơn mười người. Tất cả những người còn lại đều là võ sư cấp thấp từ cấp ba trở xuống, còn có hai mươi mấy người có tư cách đi theo trưởng bối dự tiệc, là những con cháu trẻ tuổi có tư chất cùng thân phận nhất định. Trong những người này có người mang theo vẻ mặt mỉa mai, có người thì khó hiểu, còn có cả người đang nén giận, gương mặt tràn ngập sát cơ. Mà ánh mắt của mấy mươi võ giả khi tập trung một người, lực áp bách mạnh mẽ cũng mãnh liệt tràn tới.

Thực lực này mạnh hơn không ít so với dự liệu của hắn, đoán chừng những nhân thủ ở đây đã là một phần tư thực lực của Nhạc gia. Điều này xem ra, ý nguyện kết minh giữa Nhạc Duẫn Kiệt cùng Đạm Vân thành thật sự là có chút thành ý.

Hô hấp của Nhạc Vũ thoáng bị cứng lại, sau đó lại thấy buồn cười. Hắn thầm nghĩ tràng diện này cũng có chút giống kiếp trước khi hắn hoàn thành nhiệm vụ S cấp cuối cùng, tự mình xông vào doanh địa của trùm buôn thuốc phiện, chẳng qua lúc này đối thủ của hắn lại mạnh hơn địch nhân của hắn ở kiếp trước. Chẳng qua thật sự không biết hôm nay mình còn có thể toàn thân trở lui nữa hay không?

Hắn lại nắm chặt dây buộc của thanh Ô Kim kiếm sau lưng, đem chuôi kiếm điều chỉnh tới vị trí dễ rút ra nhất, sau đó không chút nghĩ ngợi bước vào trong đại đường. Ngay một khắc này, tư tưởng đang xoay chuyển của hắn thật nhanh chóng lắng đọng xuống, tiến vào tâm cảnh không minh trong suốt, tất cả những tâm tư ý tưởng trong tích tắc đều biến mất, trong đầu chỉ còn lại một cỗ huyết khí hào hùng, ngoại trừ thanh kiếm trong tay, không còn gì khác.

Ở phía sau Nhạc Vũ, Lâm Trác thoáng có chút do dự. Hắn vốn cho là Nhạc Vũ có thể sẽ động thủ đối với cha con Tấn thị, phương pháp cũng chính là ám sát giống như giải quyết ngăn trở bên ngoài. Nhưng cách làm hiện tại của Nhạc Vũ cũng hoàn toàn công khai, đang đứng trước đại đường thành chủ phủ!

Những binh khí trong tay mình chẳng lẽ vì chuyện này mà chuẩn bị? Chẳng lẽ hắn không chút sợ hãi với gần trăm người trong đại đường?

Trong nháy mắt, trong lòng Lâm Trác đã hiện lên trăm ngàn ý niệm, mà hình ảnh cuối cùng trong đầu dừng ở mấy canh giờ trước, một khắc hắn bị bại dưới chiêu kiếm kia. Cuối cùng Lâm Trác lướt qua tâm lý chần chờ, theo sát phía sau Nhạc Vũ, bước vào cánh cửa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Giờ phút này hơn mười võ sĩ mặc giáp đi theo bốn gã võ sư hộ vệ cửa đại đường đã xa xa thối lui, lớn tiếng hô hoán nhân thủ gần đó. Trong đó còn có người lấy ra cả trúc tiêu tùy thân thổi lên, vang dội cả thành chủ phủ. Nhưng đầu tiên ngăn trở chính là hơn mười vị võ sư đang ngồi sát bên ngoài cửa đại đường.

- Lại dám xông vào thành chủ phủ, làm tổn thương người của Nhạc gia ta, ngươi đúng là lớn mật!

Một đao ảnh tử kim sắc không hề kém một kích toàn lực của Lâm Trác trong nháy mắt phá vỡ không gian hơn mười trượng, hướng phương vị của Nhạc Vũ đánh thẳng tới. Đao dù chưa tới, nhưng hai người nơi cửa có cảm giác bị xé rách làn da, liền cảm nhận được một loại khí phách phá tan tất cả!

Con ngươi Nhạc Vũ nhất thời co rụt lại, thầm nghĩ Nhạc gia quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ. Nhìn vào số tuổi bất quá chỉ hai mươi, tay áo đã có thêu hai đường chỉ bạc, sử dụng đao kỹ tinh diệu không kém hơn Trùng Tiêu Tích Tà kiếm của Lâm Trác. Không biết đây là vị nào trong hơn hai mươi vị đường huynh của hắn?

Tâm niệm thay đổi trong đầu thật nhanh, tốc độ thanh kiếm trong tay Nhạc Vũ còn nhanh hơn ý nghĩ. Hắn không muốn dây dưa với những người này, thanh kiếm trong tay vẽ ra một đường, lấy một cỗ hấp lực ngưng trệ đem lưỡi đao dẫn dắt rời đi, trong lúc đao kiếm sắp giao nhau, thuận thế hất mạnh. Sau đó trong tai chợt nghe được thanh âm đao kiếm giao kích, khi kiếm thế của hắn dẫn dắt đao thế văng ra, ngược lại đao kiếm lại chạm vào nhau.

Tiện tay hắn cắt ngang một vết kiếm trên tay người kia, bước chân Nhạc Vũ không có chút nào dừng lại, thẳng tắp đi về chỗ ngồi của Hồng Phi. Mà trong tay hắn mỗi lần đánh ra một kiếm, hơn phân nửa có một người lảo đảo thối lui. Trên mặt đất cẩm thạch lại rơi xuống vài giọt máu tươi.

Lâm Trác sải bước theo sau, hô hấp càng lúc càng mạnh, tiêu cự trong mắt đã bắt đầu tan rả. Trong đầu hắn lúc này, đến đến đi đi đều chỉ có kiếm quang bay nhanh trong tay Nhạc Vũ tựa như ảo mộng, còn những võ sư yếu ớt tới mức không chịu nổi một kiếm của hắn. Sau đó dần dần trong lòng hắn chỉ còn một ý niệm.

Trên đời này, thực sự còn có người như vậy! Lấy kém đánh mạnh, lấy ít chiến nhiều, lại có thể hoành hành trăm bước, không một địch thủ!

Trong thoáng chốc, Lâm Trác chỉ cảm thấy bóng lưng thiếu niên trước mắt sừng sững như núi, hầu như cao tới mức không thể chạm tới.

- Đổi kiếm!

Nhạc Vũ cố ý giảm thấp thanh âm thức tỉnh tâm thần của Lâm Trác. Hắn giương mắt nhìn lên, thanh cương kiếm trong tay Nhạc Vũ rốt cục trong những lần va chạm binh khí đã bị sứt mẻ. Lâm Trác gần như theo bản năng lấy ra một thanh cương kiếm trở tay đưa tới, mà Nhạc Vũ cũng quyết đoán vứt kiếm sang bên, sau đó thừa dịp kẽ hở chiến đấu, nhận lấy thanh kiếm mới từ tay Lâm Trác.

Mà lúc này trong mắt Nhạc Vũ, đã tràn đầy vẻ ngưng trọng. Trong địch nhân xuất hiện trước mặt hắn, rốt cục xuất hiện thân ảnh võ sư trung giai. Kiếm khí vô cùng chân thật kia, nếu không phải nội tức bản thân hắn đạt tới Đại Hỗn Nguyên Chân Lực tầng thứ mười, căn bản không cách nào đối kháng.