Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Ban đêm gió thổi nhẹ làm tắt ngọn đèn trong rèm cửa, bóng người lèm nhèm mông lung khó có thể nhìn thấy, chỉ còn lại đèn lồng xung quanh thuyền hoa chiếu rọi, phối hợp với tiếng đàn sáo bay bổng bên hai bờ sông Tần Hoài cùng ánh trăng nhảy múa. LQĐ

Vương Thuật Chi không lên tiếng, ôm chặt Tư Mã Vanh vào trong ngực, trán chạm trán y, thỏa mãn thở dài một hơi, như có như không gọi hai chữ “Yến Thanh,” nâng môi hôn lên chóp mũi y, lộ ra vài phần cưng chiều: “Ta có thể đợi.”

Tư Mã Vanh nhắm mắt lại, không giãy dụa nữa, chỉ là tâm trạng như con thuyền lá nhỏ trong sóng lớn bão bùng, lắc lư lên xuống dữ dội, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một cơn sóng lật úp hoàn toàn, đang lúc vô tri vô giác này không biết là tỉnh hay ngủ, tựa như nhớ tới cỏ hoang quá đầu gối ở điện Vân Đình, nhưng thân thể không còn gầy yếu.

Y một thân y phục áo gấm, đứng trên cửa đại điện cao cao, nhìn đám cung nữ nội thị mồ hôi đầm đìa dọn dẹp cỏ dại, thấy ngoài điện dần khôi phục sạch sẽ, trong lòng lại trở nên trống trải, đang không biết làm sao, mơ hồ có người khẽ gọi “Yến Thanh,” vừa quay đầu lại thì thấy đại điện trống không lạnh lẽo.

Y hồn bay phách lạc đi vào, tìm khắp từng ngõ ngách, nhưng từ đầu tới cuối không nhìn thấy người kia, sắc mặt tái nhợt, hai chân không bị khống chế tiếp tục đi vào bên trong, chỉ là điện Đình Vân này lại rộng lớn như cái động không đáy, càng chạy càng sâu, càng chạy càng tối, sự tuyệt vọng dâng lên đầu, y dừng lại nhìn hai bên xung quanh, đường đi đến đích cũng không nhìn thấy.

Vương Thuật Chi nửa đêm tỉnh lại, cảm thấy người trong ngực ngủ không an ổn, rũ mắt nhìn y chăm chú, một tay khẽ vỗ lưng y.

Lông mày Tư Mã Vanh nhíu chặt dần giãn ra, vô ý đưa tay khoác lên thắt lưng hắn, nhích lại gần hắn hơn, thấp giọng nói mê sảng: “Thừa tướng…..”

Tay Vương Thuật Chi run lên, đột nhiên ngẩn ngơ.

Tay Tư Mã Vanh khoác lên thắt lưng y xiết chặt, thân thể cứng ngắc dần thả lỏng, ngay cả hơi thở cũng trở nên chậm rãi kéo dài hơn, mi tâm lộ vài phần an tâm, ngủ rất yên tĩnh.

Một chú đom đóm chui vào từ khe hở của tấm rèm vào, lặng lẽ không tiếng động bay qua giữa hai người họ, trong con ngươi sâu thẳm của Vương Thuật Chi lóe chút ánh sáng rồi biến mất, hắn xiết chặt đôi tay, hôn lên trán Tư Mã Vanh một cái, lặng lẽ cười.

Hôm sau, luồng ánh sáng buổi sớm vẩy lên thuyền, hai người trong rèm không hề có động tĩnh gì, dường như ngủ rất say.

Vương Đình đứng trên bờ do dự một hồi lâu, mấy lần rón ra rón rén bước lên đuôi thuyền lại cắn răng lui vào bờ, gấp đến vò đầu bứt tai.

Cứ như vậy lại đợi một hồi lâu, hai bờ sông Tần Hoài đã có người đến người đi, trong thuyền hoa vẫn yên tĩnh như cũ, hai người kia không biết còn chưa tỉnh lại, hay là tỉnh nhưng không muốn dậy, vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Đình Đài Lâu Các canh giữ bên cạnh đều gấp gáp mồ hôi đầy đầu, ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều kiên định như nhau: Không thể quấy rầy! Sẽ bị ném xuống sông chết đuối!

Bên trong bức rèm, Tư Mã Vanh sớm tỉnh lại, chỉ là vẫn chưa mở mắt, trong đầu nhớ lại cơn mơ kia, không hiểu sao nghĩ mà thấy sợ, đột nhiên không biết nên đối mặt với người nằm bên cạnh thế nào.

Vương Thuật Chi cũng mở to hai mắt, nhìn y không chớp mắt, khóe mắt hiện sự vui vẻ, bộ dạng rất có kiên nhẫn.

Mắt thấy mặt trời sắp lên cao, Vương Đình lau mồ hôi trên trán, quay đầu thấp giọng nói với người làm trong phủ chạy tới: “Nói Thừa tướng đêm qua uống hơi nhiều rượu, còn đang ngủ.”

Vẻ mặt người hầu kia đau khổ gật đầu, đang định quay về trả lời thì chợt nghe sau lưng truyền tới tiếng cười dịu dàng, “Đây là vài đêm không ngủ ngon giấc hả?”

Sắc mặt Đình Đài Lâu Các đều cứng ngắc, cùng xoay người lễ độ cung kính hành lễ: “Bái kiến phu nhân!”

Ngay sau đó, hộ vệ canh giữ chỗ bên cạnh bờ cũng đi tới, đều chắp tay hành lễ, mà nguyên cả đám vô cùng mạnh mẽ: “Bái kiến phu nhân!”

Động tĩnh này khiến dân chúng bên bờ sông kinh động, tất nhiên hai người trong thuyền hoa không thể nào ngủ tiếp, Vương Thuật Chi ngoài kinh ngạc thì có chút vui mừng, thấy Tư Mã Vanh mở mắt ra, vội vàng ôm y hôn lên trán y một cái, cười nói: “Không ngờ mẫu thân của ta cũng tới đây.”

Tư Mã Vanh vốn có chút xấu hổ, nâng mắt thấy hắn mỉm cười, cũng không thèm che che lấp lấp bối rối, đáy lòng đột nhiên bị kích thích, trái tim cũng không hiểu sao mềm đi vài phần.

Hai người vội vàng đứng dậy, sửa sang lại y phục lộn xộn và búi tóc lên, vừa xốc rèm cửa đã thấy Vương phu nhân xách làn váy bước lên đuôi thuyền, Vương Thuật Chi vội ra nghênh đón bà: “Mẫu thân chậm một chút, sao nương tới kinh thành mà không báo cho con biết trước? Con sẽ phái người đón nương.”

Vương phu nhân cũng không thèm nhìn hắn, ngược lại không chút dấu vết dò xét Tư Mã Vanh, cười nói: “Nếu như nói trước, vậy sao ta có cơ hội nhìn thấy đường đường một tướng đứng đầu quốc gia ngủ đến trưa còn chưa muốn dậy chứ?”

Vương Thuật Chi cười không hề áy náy: “Nghỉ một ngày còn không cho người ta nghỉ ngơi sao? Mẫu thân, đây là Yến Thanh, nương còn nhớ không?”

Tư Mã Vanh nâng tay áo chắp tay: “Yến Thanh bái kiến phu nhân!”

“Nhớ, lần trước Yến Thanh cản đao thay ngươi, nghe nói trong lúc Vương thị chúng ta gặp nguy cấp lại ra tay giúp đỡ, sao ta lại không nhớ chứ?” Vương phu nhân mỉm cười giơ tay: “Không cần đa lễ.”

Trước mặt bà Vương Thuật Chi không còn điệu bộ của một Thừa tướng, cười nói: “Đói bụng rồi, chúng ta về phủ rồi nói tiếp.”

“Đã đói bụng?” Vương phu nhân liếc xéo hắn, “Sáng sớm ta đã vào thành, đợi trong phủ nửa ngày cũng không gặp được con, còn tưởng con không biết đói là gì cơ, nếu không phải ta tới tìm, con tính tiêu dao tới ngày mai mới về chắc?”

Vương Thuật Chi không để ý cười cười, cũng không giải thích, nói ngon nói ngọt dụ dỗ bà lên xe ngựa.

Trở lại phủ Thừa tướng, vội vàng rửa mặt thay y phục rồi ăn sáng, Tư Mã Vanh tự giác tránh đi, để lại hai mẹ con họ nói chuyện với nhau.

Vương Thuật Chi lại đuổi theo ra tới ngoài, đến dưới mái hiên kéo y lại, nhớ tới tình cảnh đêm qua, trong mắt gợn sóng, nghiêng đầu hôn khẽ lên môi y, thấp giọng cười nói: “Sớm về nhé, ta chờ đệ về cùng ăn cơm.”

Tư Mã Vanh cảm thấy hơi kinh ngạc, rũ mắt nói: “Phu nhân ở đây, thuộc hạ nên nghiêm túc tuân thủ lễ tiết, dùng cơm ở chỗ của mình mới tốt.”

“Đệ cũng đâu phải người ngoài, ta sẽ nói với mẫu thân.”

Trống ngực Tư Mã Vanh nhảy dựng lên, trong mắt đột nhiên hiện vẻ bối rối.

Vương Thuật Chi nhéo nhéo lòng bàn tay y: “Không phải ta ép đệ, chỉ là bản thân ta không thể chờ đợi muốn nói với mẫu thân.”

Tư Mã Vanh kinh ngạc nhìn hắn, ngực như bị bóp chặt, im lặng một lúc, phát hiện bộ dạng bản thân hơi ngẩn người, vội vàng xoay người không nói một lời chật vật rời khỏi đó, vô tri vô giác tới đình nghỉ mát bên hồ, dừng chân nhìn về nơi xa xăm, nhớ tới đêm kia, Vương Thuật Chi đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn mình, bộ dạng cười yếu ớt hứng lấy ánh trăng hiện rõ mồn một trước mắt, không khỏi thở dài một hơi, nơi sâu trong đáy lòng không tự giác tuôn trào tình ý không ngớt.

Vương Thuật Chi trở lại phòng, cho người hầu bên cạnh lui ra, tự mình châm trà, cười nói: “Sao mẫu thân đột nhiên muốn tới kinh thành?”

Vương phu nhân nhận chung trà nhỏ, thu liễm ý cười nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Lúc này gặp đại nạn, cũng may biến nguy thành an, chỉ là ta đêm ngủ không được an ổn, dù sao cũng phải ghé thăm con một cái mới yên tâm.”

Vương Thuật Chi trấn an nói: “Đã qua rồi, mẫu thân đừng lo lắng quá.”

Vương phu nhân cười cười: “Đang ở địa vị cao, đón gió lớn là không thể tránh được, ta cũng không phải dạng người nghĩ không thoáng, bây giờ thấy con mọi thứ bình an, tất nhiên thoải mái, thả lỏng tinh thần rồi.” Nói xong nhấp một ngụm trà, nâng mắt nhìn hắn, lại nói: “Nhưng chuyện này bỏ xuống thì lại nhặt chuyện khác lên, thật sự là không sao yên lòng được!”

Vương Thuật Chi thấy vẻ mặt bà ý tứ sâu xa, lắc đầu cười: “Giữa hai mẫu tử chúng ta không cần phải đánh đố, mẫu thân muốn nói gì cứ nói thẳng là được.”

Vương phu nhân buông chung trà nhỏ xuống, ho khẽ một tiếng: “Ta hỏi con, đêm qua trên thuyền hoa, chính là cùng Yến Thanh nói chuyện mây gió?”

Vương Thuật Chi bảo bà nói thẳng, lại không ngờ bà nói thẳng như thế, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Vương phu nhân hiếm khi thấy hắn bàng hoàng, vừa bực mình vừa buồn cười, “Nói như vậy là sự thật?”

“Khụ khụ,……” Vương Thuật chi cười ho khan một tiếng, “Nếu thật sự như thế, con sợ là nằm mơ cũng muốn cười tỉnh lại.”

Vương phu nhân thấy hắn liều chết không nhận, hừ lạnh nói: “Bớt giả bộ cho ta! Trước kia lúc ở Hội Kê thấy con đối xử không bình thường với y, lần này về kinh thành mới biết, thì ra con bị y làm cho choáng váng đầu óc rồi.”

“Đâu chỉ có đầu óc con choáng váng, Yến Thanh sợ là càng choáng váng hơn con.” Vương Thuật Chi vội nói xen vào, vẻ mặt có phần vô tội.

“Đừng ngắt lời!” Vương phu nhân trợn mắt liếc hắn một cái, “Bây giờ con đã thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng, chuyện Thừa tướng gây ra không tránh khỏi quá hoang đường! Lại còn cả đêm lưu luyến trên thuyền hoa, thành bộ dạng gì nữa!”

“Hiếm khi như vậy lại bị nương bắt gặp.” Vương Thuật Chi lần nữa nói xen vào, vẻ mặt càng thêm vô tội.

Vương phu nhân đang nói hăng say lại bị hắn ngắt lời hai lần, ngẫm nghĩ lời hắn nói rồi trực tiếp phá công, cười “Ha ha” một tiếng, lại vội căng nét mặt: “Nói hay thật!”

Vương Thuật Chi thu liễm ý cười, nghiêm túc nói: “Vậy mẫu thân nghĩ chuyện này thế nào?”

“Còn có thể có ý kiến gì nữa? Chuyện này cũng không hiếm lạ gì, tuy Vương thị chúng ta chưa bao giờ có nhưng tầm mắt nhìn cả Giang Tả, nuôi nam sủng còn ít à? Chỉ là dù sao con cũng còn trẻ tuổi, chưa cưới vợ, nên thu liễm thì phải thu liễm, đừng hoang đường quá, tránh cho tương lai không có nữ nhi nhà ai nguyện ý gả cho con, vậy con hối hận thì đã muộn.”

Vương Thuật Chi bất đắc dĩ vỗ trán: “Sợ là mẫu thân hiểu lầm rồi, Yến Thanh không phải nam sủng.”

Vương phu nhân bị dọa kêu to một tiếng, trừng mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ con là….?”

Vương Thuật Chi dở khóc dở cười: “Con chưa bao giờ xem y là nam sủng, con hi vọng y tiếp nhận con, cùng chung sống với con trong cuộc đời này, tương lai sau này con cũng sẽ không lấy vợ sinh con.”

“…..” Vương phu nhân trợn mắt há hốc mồm, sau một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cả giận nói: “Chuyện này tự tiền làm chủ hả? Con chưa từng thương lượng với ta!”

“Đây không phải là đang thương lượng sao?”

“Nhìn bộ dáng con chín bò kéo còn không về được như thế này, đây coi là thương lượng gì?”

Vương Thuật Chi cười nịnh nọt: “Trong lòng con, không ai bì kịp được y, nghĩ đến tương lai nếu chúng con không thể ở cùng một chỗ, mỗi người thành thân với nữ tử chả liên quan gì, thì con liền cảm thấy ngột ngạt khó thở. Nếu mẫu thân thật sự thương con, đợi y về thì vẻ mặt hòa nhã hơn chút, đừng dọa y chạy mất.”

Vương phu nhân đen mặt trừng hắn, tức đến không thở nổi.

Vương Thuật Chi vội vàng vuốt vuốt lưng bà: “Mẫu thân đừng giận hại thân, con cũng nhất thời sốt ruột nên nói năng có phần nóng nảy.”

Vương phu nhân buồn bực uống một ngụm trà mới hòa hoãn được chút, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nghe ý tứ trong lời con nói, y không muốn ở cùng con?”

Vương Thuật Chi ra vẻ buồn khổ gật đầu: “Haizz…….”

Cuối cùng nét mặng nặng nề của Vương phu nhân cũng có ý cười, “Ta xem y cũng không giống tình nguyện làm nam sủng cho người ta.”

“Không phải nam sủng.”

Vương phu nhân không đếm xỉa hắn uốn nắn, vui vẻ nói: “Không muốn càng tốt, nếu như thế ta ở lại kinh thành thêm mấy ngày, chọn cho con một thê tử xinh đẹp, đúng rồi, ta nhớ con thích mặt dài!”

“Con thích mặt như Yến Thanh.”

Vương phu nhân làm như không nghe thấy: “Con thích dáng người đẫy đã? Hay là dáng người mảnh mai?”

“Con thích dáng người như Yến Thanh.”

Vương phu nhân trừng mắt liếc hắn.

Vương Thuật Chi cười rộ lên: “Hình như mẫu thân cũng không phản đối, vậy con yên tâm rồi.”

“Con đây là xỏ xiên gì thế? Ta nói lúc nào….”

“Mẫu thân ở lại đây mấy hôm cũng tốt, ở chung lâu ngày nương sẽ thích Yến Thanh.” Vương Thuật Chi mỉm cười nói: ‘Hiếm khi tới một chuyện, buổi trưa nương nghỉ một lúc rồi con mang nương đi du hồ, thế nào ạ?”

Vương phu nhân: “……”