Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Thời gian này đêm nào Vương Thuật Chi cũng tìm Tư Mã Vanh đánh cờ, nhưng vừa nhắc tới vấn đề ngủ lại liền bị trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, nghĩ bây giờ trong nhà nhiều thứ không tiện, hơn nữa thời cơ chưa chín muồi nên không thể hiện quá mức rõ ràng, hắn cũng chỉ đành thoải hiệp, trong lòng ngược lại hận không thể ăn vạ cả đêm không đi. LQĐIÔN

Ngón giữa của Vương Thuật Chi mân vê quân cờ, ánh mắt lại khóa chặt khuôn mặt Tư Mã Vanh, sau vài ván cờ, trong lòng dần nâng lên sự toan tính, mắt thấy sắc mặt y hơi lúng túng, trong lòng càng kích động, đôi mắt thâm trầm như đêm tối, cuối cùng thật sự không lòng dạ nào đánh cờ nữa, liền ném quân cờ xuống, thấp giọng cười nói: “Bức tranh hôm nay đưa ngươi còn chưa xem?”

“Chưa.” Tư Mã Vanh ngẩng đầu liếc hắn một cái, biết hắn không có ý định đánh tiếp nên thu dọn bàn cờ.

Vương Thuật Chi nhìn xung quanh một lần, đứng dậy cầm bức tranh kia tới, ngồi xuống bên cạnh y, đưa bức tranh đặt trước mặt y, cười nhìn y: “Ngươi mở ra xem một cái, xem có thích hay không?”

Tư Mã Vanh nhìn thoáng qua hắn, nhận lấy từ từ mở ra.

Bức tranh vẽ cảnh sân bị tuyết trắng bao phủ, điểm bút rải rác hình ảnh cây cỏ xung quanh mái hiên, trời đất dung hợp một màu, làm nổi bật sườn mặt nam tử mặc áo choàng xanh tuấn tú cao lớn vững chãi như cây tùng, khuôn mặt người trong tranh ngây thơ thoát tục, thần sắc lại cực kỳ trầm ổn, hờ hững nhìn về phía xa xăm, ẩn chứa cảnh cô đơn lẻ loi.

Ánh mắt Tư Mã Vanh khẽ run, y từng xem qua tất cả tranh của Vương Thuật Chi trong thư phòng, biết hắn vẽ giống như thái độ làm người, nhìn như mây trôi nước chảy, thật ra lộ vẻ sắc sảo, có điều bức tranh trong tay này hoàn toàn khác, mỗi một chỗ miêu ta đều dịu dàng khiến tim y đập mạnh, quấn quít triền miên như từng sợi tơ mỏng, chỉ là một bức tranh, nhưng tựa như có linh hồn duỗi đôi tay ra không nhẹ không nặng gãi ngực y.

Ánh mắt Vương Thuật Chi sâu thẳm, nhìn chằm chú gò má y, thấy y ngây người không nhịn được từ từ ghé sát vào: “Yến Thanh….”

Tư Mã Vanh bị tiếng nói bên tai làm giật mình, ánh mắt bỗng bối rối không biết nên đặt chỗ nào, vội rũ mắt cuộn bức tranh lại, thấp giọng nói: “Đa tạ Thừa tướng, thuộc hạ rất thích.”

Vương Thuật Chi vội đè tay y lại, ngay sau đó nắm chặt, không cho y cử động, hỏi: “Vết thương trên người tốt lên rồi hả?”

“….” Tư Mã Vanh không hiểu ra sao, lấy lại bình tĩnh: “Dạ.”

Vương Thuật Chi nhìn y, ý cười lúc ẩn lúc hiện: «Vậy bây giờ ta coi như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không?”

Tư Mã Vanh sững sờ, bỗng chốc đứng dậy, lại giãy dụa thoát khỏi tay hắn, thấy hắn ngửa mặt nhìn mình, trong nụ cười kia có vô vàn chắc chắn, tựa như đã sớm nhìn thấu tâm tư của mình, chợt cảm thấy không còn chỗ để trốn, vội chuyển tầm mắt sang chỗ khác: “Đêm đã khuya, Thừa tướng nên trở về nghỉ ngơi.”

Vương Thuật Chi giống như kẻ vô lại, cầm chặt lấy tay y không buông: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy.”

“Dạ.” Tư Mã Vanh trả lời nhanh gọn dứt khoát, vặn cổ tay, lại bồi thêm một câu: “Sức của Thuộc hạ không so được với Thừa tướng, Thừa tướng dùng sức bắt nạt người, vẫn nên tính là lợi dụng người ta gặp khó khăn.”

Vương Thuật Chi nghe xong cười rộ lên, đứng dậy đi tới gần, làm y lùi về sau nửa bước, vội vươn tay nắm eo y, tay xiết chặt, ngực hai người kề sát vào nhau.

Tư Mã Vanh hơi chống lại tư thế này, nhưng theo bóng đen bao phủ tới, chóp mũi ngửi thấy hơi thở trong sạch quen thuộc, lại nhất thời quên đẩy ra, còn hơi thở đột nhiên nặng thêm mấy phần.

“Yến Thanh, vì sao ngươi luôn từ chối ta?” Vương Thuật Chi nhìn thẳng vào y, đôi mắt rất sâu, nói xong liền đưa tay sờ lên gò má y, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, thấy hơi thở y thoáng dồn dập, đầu quả tim bị trêu chọc, thu hồi ánh mắt chần chứ, cúi người muốn hôn lên môi y.

Trong lòng Tư Mã Vanh cả kinh, vội giãy dụa, xoay người đi bước nhanh hai bước, vội mở cửa ra nhìn ngoài đêm lạnh hít sâu một cái rồi xoay người lại nhìn Vương Thuật Chi.

Ý cười của Vương Thuật Chi dần thu liễm, sắc mặt ảm đạm: “Ta nghĩ ngươi sẽ rất thích bức tranh này….”

“Quả thật thuộc hạ rất thích.”

“Cùng với tình ý trong bức tranh.”

Tư Mã Vanh im lặng.

Vương Thuật Chi đi tới bên cạnh y, nhìn chồi liễu chưa đâm cành trong đình viện, vẻ mặt buồn vô cớ: “Yến Thanh, mặc dù ta không biết trong lòng ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, không biết vì sao ngươi ba phen mấy bận từ chối ta, đối với ngươi có thể nhìn ra, trong ngươi không phải không có ta.”

Tư Mã Vanh không ngờ hắn đứng ngay cửa ra vào nói những lời này, có chút không phản bác được, im lặng một hồi cung kính đáp: “Thời gian không còn sớm, Thừa tướng vẫn nên về nghỉ ngơi đi.”

Nương theo ánh trăng, Vương Thuật Chi cẩn thận quan sát nét mặt y nửa ngày, có chút bất đắc dĩ cười, thấp giọng nói: “Đừng lo, còn nhiều thời gian lắm, ta vẫn chờ được.” Nói xong nhấc chân bước qua cửa đi ra ngoài.

Tư Mã Vanh im lặng nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa trong bóng đêm, trong lòng đột nhiên trống rỗng, giống như dãy núi bị sụp đổ, ngực đột nhiên đau đớn, đau đến sắc mặt y tái nhợt, lông mày nhíu chặt, thậm chí vô thức cùng đi ra cửa lại cứng rắn dừng chân, đứng lặng lẽ dưới mái nhà suy nghĩ xuất thần hồi lâu.

Mấy ngày kế tiếp, Vương Thuật Chi không hề vượt qua Lôi Trì một bước, chỉ là ánh mắt nhìn y càng ngày càng thâm trầm hơn, mặc dù là cười, nhưng ý cười trong mắt cảm xúc đậm đặc không tan đi được.

Tinh thần Tư Mã Vanh căng cứng, có cảm giác không chỗ ẩn thân.

Lúc đến huyện Vĩnh Khang, Vương Uẩn Chi biết được tin tức, tỏ ra tò mò, dứt khoát quấn quít lấy Vương Thuật Chi, không đi theo là không thể, Vương Thuật Chi đau đầu không thôi: “Muội tới làm gì? Uống rượu cùng Vĩnh Khang vương sao? Chuyến này huynh đi đâu phải du sơn ngoạn thủy.”

Vương Uẩn Chi không nghe lời không buông tha: “Muội không theo huynh vào phủ Vĩnh Khang vương đâu, nhưng huyện Vĩnh Khang muội còn chưa tới, muốn tới đó nhìn một lần. Huynh không dẫn muội đi thì tự muội đi một mình!”

Mấy lần dây dưa, Vương Thuật Chi bại trận, đành phải thêm một chiếc xe ngựa, phái thêm mấy hộ vệ đi theo bảo vệ, tất cả sắp xếp xong kéo Tư Mã Vanh trèo lên xe, còn nữ tử được chọn đi thì sắp xếp ngồi trên xe ngựa phía sau.

Huyện Vĩnh Khang cách không xa, đoàn người chậm rãi đi tới, rất nhanh đã tới được đó, nghỉ tạm trại dịch quán, Vương Thuật Chi phái người đưa bái thiếp tới phủ Vĩnh Khang vương, Vĩnh Khang vương trầm tư suy nghĩ một hồi rồi mặt lộ vẻ vui mừng, vội dặn dò người hầu chuẩn bị rượu và thức ăn thịnh soạn.

Hôm sau, Vương Thuật Chi lệnh người trong nom Vương Uẩn Chi cẩn thận, còn mình thì dẫn theo hai hộ vệ, Tư Mã Vanh và nữ tử kia ra khỏi dịch quán, nghĩ nếu Vĩnh Khang vương thật sự là một người không để lộ tài năng, chỉ sợ khắp huyện Vĩnh Khang này nơi nào cũng có tai mắt của ông ta, liền quay đầu nói với nàng kia: “Ngươi tới đây.”

Nàng kia bị hắn lạnh nhạt dọc đường, trong lòng sớm buồn bực, lúc này nghe giọng trong trẻo của hắn vang lên, đôi mắt chứa nước lập tức sáng lên, vội mỉm cười bước nhanh về phía hắn, rúc sát vào bên người hắn.

Trong lòng Tư Mã Vanh đứng bên cạnh bị xiết chặt, sắc mặt lập tức lạnh nhạt ném ánh mắt về phía xa xăm.

Vương Thuật Chi liếc xéo y, hơi cúi đầu, mơ hồ nhìn thấy bàn tay y dưới ống tay áo cuộn hơi chặt, đột nhiên cảm thấy buồn cười, giơ tay lên nhẹ nhàng ôm cả người nữ tử kia, thấp giọng phân phó: “Lát nữa tới trước mặt Vĩnh Khang vương, không cần câu nệ.” Nói xong liền thu cánh tay về.

Ý tứ trong lời nói đã cực kỳ rõ ràng, nữ tử nghe xong trong lòng vui vẻ, liền vội cười đáp ứng, lại không nhịn được nâng mắt nhìn hắn, tình cảm hâm mộ không lời nào có thể miêu tả được.

Tư Mã Vanh nhíu mày, muốn dừng bước rồi chợt kiên quyết nhịn xuống.

Dọc đường đi như vậy, phủ Vĩnh Khang vương đã gần ngay trước mắt.

Tư Mã Vanh thoáng liếc thấy nữ tử kia càng to gan, càng dựa vào gần, hận không thể dựa sát cả người vào trong lòng Vương Thuật Chi, còn Vương Thuật Chi lại phảng phất như không thấy, ngực đột nhiên hung hăng bị xé ra, không khỏi dừng bước.

Vương Thuật Chi vẫn luôn chú ý tới y, vội vàng dừng lại, quay đầu liền trông thấy sắc mặt tái nhợt của y, sắc mặt không khỏi đại biến: “Yến Thanh, ngươi làm sao vậy?”

Tư Mã Vanh cắn răng, đột nhiên có chút hận bản thân mình, vội mỉm cười với hắn: “Thuộc hạ chợt thấy thân thể không khỏe, sợ là không thể vào cùng Thừa tướng.”

Vương Thuật Chi thấy sắc mặt y mất hết huyết sắc, trong lòng lập tức bối rối, hối hận xanh ruột hành động vừa rồi của mình, vội cầm cánh tay y khẩn trương nói: “Dịch quán có đại phu, ta đưa ngươi về.”

“Không cần.” Tư Mã Vanh lắc đầu, giãy thoát khỏi tay hắn: “Cũng không đáng lo ngại, thuộc hạ tự mình trở về được.”

“Như vậy sao được! Ta…..”

Vương Thuật Chi còn chưa dứt lời liền bị âm thanh sau lưng đột ngột vang lên cắt ngang: “Thừa tướng đi đường vất vả, gia chủ lệnh lão nô nghênh đón ở chỗ này, mời Thừa tướng vào phủ uống ly rượu nhạt.”

Vương Thuật Chi quay đầu lại, nhìn y phục đoán người tới là quản sự vương phủ, đang muốn tìm cớ nói ngày khác tới cửa hỏi thăm, thì thấy một nam tử trung niên bước chân lắc lư phiêu diêu đi ra, thấy khuôn mặt có bảy phần tương tự đương kim Hoàng đế.

Vương Thuật Chi bước lên trước chào hỏi: “Hạ quán bái kiến Vĩnh Khang vương.”

Vĩnh Khang vương làm như đã uống nửa say, cười ha ha nâng tay: “Thừa tướng tới đây, thật sự khiến bổn vương thấy vẻ vang cho kẻ hèn này! Mau mau tới đây!” Nói xong không để ý tới hắn nữa liền xoay người rời đi, lúc bước qua cổng hơi vấp, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may có người hầu hai bên kịp thời đỡ lấy.

Tư Mã Vanh thấy Vương Thuật Chi quay đầu lại, vội vàng tiến lên hai bước: “Thừa tướng mau vào đi, thuộc hạ không sao.”

Vĩnh Khang vương tự mình đi ra đón chào, mặc dù Vương Thuật Chi có quyền thế lớn hơn đi chăng nữa thì cũng không nên đập nát mặt mũi của ông ta, thấy thần sắc Tư Mã Vanh khôi phục chút ít, cuối cũng vẫn không yên lòng, liền phân phó hộ vệ đưa y trở về, sau cùng tình trạng lo lắng lại tăng thêm một tầng.

Nàng kia thấy hắn đã quên mình, mặt lộ vẻ mất mát, trong lòng thầm thở dài một tiếng, xách làn váy đi tới.

Quản sự đi xuống nói: “Mời mấy vị cùng theo lão nô vào thôi.” l ê quy" đônnnnnn

Trong lòng Tư Mã Vanh buồn rầu, liền nói với hai người hộ vệ: “Các ngươi không cần đi theo ta đâu, đều vào cả đi, tránh cho Thừa tướng lúc có gì phân phó lại không thấy ai.”

Hai hộ vệ kia thấy y ăn nói lưu loát, cũng có chút dáng vẻ bệnh tật, liền nghe theo lời y.

Tư Mã Vanh lẻ loi một mình xoay người rời đi, chưa được vài bước liền dừng lại, chỉ cảm thấy trong ngực buồn bực phát sợ, đưa tay vuốt ve mi tâm, thở dài một hơi, đang lúc tinh thần có phần không được tập trung thì chợt nghe sau lưng cách đó không xa vang lên một giọng nói: “Kính nhờ thông bẩm với Vĩnh Khang vương, Thái thú Quảng Dương Tạ đại nhân cầu kiến.”

Tư Mã Vanh thiếu chút nữa bị trượt chân, vội vàng đi tới góc tường nhìn sang, thấy một nho sinh trung niên xuống xe ngựa, nhìn rất lâu, không khỏi kinh ngạc.

Thái thú Quảng Dương Tạ Trác, đây không phải là cậu ruột của mình sao! Ông ấy tới làm gì?

Tư Mã Vanh đứng nguyên tại chỗ đợi rất lâu, rốt cuộc đợi được đám người được mời vào, sau một lúc lâu, mình cũng đi ra khỏi góc tường, chầm chậm đi tới cửa lớn, chắp tay nói với thủ vệ cửa: “Tại hạ lúc này đi cùng Thừa tướng….”

Lờ còn chưa dứt liền sửng sốt, thủ vệ canh cửa đã âm thầm đổi nhóm người khác.

Một người liếc nhìn y: “Có bái thiếp không?”

“À…. Thừa tướng đã trình bái thiếp.”

“Thừa tướng trình bái thiếp, có liên quan gì tới ngươi?”

“Lúc nãy tại hạ đi theo Thừa tướng, chỉ có điều mới vừa rồi có việc nên bị chậm, không đi vào cùng.”

Thủ vệ bật cười một tiếng, cho rằng y đang nói xằng nói bậy nên không để ý tới nữa.

Tư Mã Vanh thấy bọn họ dầu muối không ăn, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng tại chỗ một lúc, chợt trong lòng khẽ động, xoay người rời đi, đi một mạch tới cửa hàng may đồ vội vàng bước vào.

Người làm trong cửa hàng lập tức đón chào: “Vị công tử này muốn mua áo dài?”

Tư Mã Vanh quét nhìn hai bên một vòng, mỉm cười nói: “Không phải, váy ngắn.”

Hết chương 34