“Trên đời vạn vật tương sinh tương khắc,

Có Cẩm Mao Thử, vì lẽ đó có Ngự Miêu,

Vậy Trương chưởng quỹ ngươi nói xem, không có Ngự Miêu… còn có Cẩm Mao Thử làm cái gì… làm cái gì…”

“Ngũ gia…”

“Không sao…”

Trương chưởng quỹ lắc đầu đi xuống lầu.

Hắn trông về phía xa xa, dường như đã nhìn thấy một ngôi mộ mới cất.

Một ngày kia, bọn họ mất y,

Mất đi,

Con người vĩnh viễn sẽ mỉm cười ôn hòa,

Vị hộ vệ thiện lương vĩnh viễn nghĩ cho người khác.

Họ cho rằng y sẽ vĩnh viễn bảo vệ họ, bảo vệ thanh thiên của họ.

Thanh thiên thần thoại đến vậy,

Hộ vệ thần thoại đến vậy.

Bọn họ không biết,

Thần thoại cũng sẽ mất…

Thì ra y cũng chỉ là một người,

Là người,

Sẽ sinh lão bệnh tử.

Kỳ thực y là một người còn rất trẻ,

Còn chưa kịp cưới thê tử,

Còn chưa kịp có hài tử gọi y bằng cha.

Không có thê tử, không có hài tử,

Vậy ra y cũng chỉ là một đứa trẻ.

Kỳ thực y cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn cháu trai của Trương chưởng quỹ vài tuổi.

Cháu trai của Trương chưởng quỹ có phụ thân mẫu thân, gia gia nãi nãi nâng niu trong tay cưng chiều nó, thương yêu nó,

Y không có.

Y bị bọn họ gọi là đại nhân, y mỉm cười chống đỡ thanh thiên, để càng nhiều hài tử có thể được cưng chiều, được yêu thương.

Hài tử kia,

Vị đại nhân kia,

Bọn họ vĩnh viễn mất đi y…

Trên lầu lại vang lên tiếng vò rượu vỡ tan,

Trương chưởng quỹ thở dài, thầm nói mèo chuột tranh đấu nhiều năm, hóa ra lại là bằng hữu tình thâm đến vậy.

Tình… thâm?

Hai chữ do người ngoài nói này, chung quy khó giải.— HOÀN —