Vương Trạch Vinh đang đi đến thăm các nơi, Kim Nhân Đông đi cùng hắn nhận được điện liền vội vàng chạy về Bình Nhưỡng. Vương Trạch Vinh trước đó cũng được Đằng Kim Hàng gọi tới nói Thập cục đã có đột phá lớn, đồng thời cũng âm thầm cung cấp tin tức tình báo cho người của Kim Nhân Đông.

Sau khi trở về Bình Nhưỡng, Vương Trạch Vinh gặp được Chánh văn phòng của mình – Hoàng Phủ Tùng.

Nhìn Hoàng Phủ Tùng, Vương Trạch Vinh bảo y vào trong một căn phòng được bố trí riêng.

Lần này Vương Trạch Vinh sang Triều Tiên, thập cục đã tiến hành kiểm tra rất nhiều lần. Sau khi vào trong phòng, Vương Trạch Vinh bảo Hoàng Phủ Tùng ngồi xuống rồi nói:

- Đã làm xong hết chưa?

Hoàng Phủ Tùng nói:

- Có một chuyện không tiện nói qua điện thoại nên tôi đến đây báo cáo riêng với Bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh châm thuốc hít sâu một hơi:

- Anh nói đi.

Hoàng Phủ Tùng sau đó kể khá chi tiết tình hình chuẩn bị, nói rõ bố trí binh lực các nơi, cũng tiến hành báo cáo các phương diện ở Đông Hải. Lần này y tới đây chính là để báo cáo chuyện này.

Vương Trạch Vinh nghe xong suy nghĩ khá lâu mới nói:

- Nghiêm khắc tiến hành theo phương án do Bộ Tổng tham mưu đưa ra, nếu có gì không phù hợp hoặc nơi nào không chịu phối hợp thì phải lập tức báo với tôi. Việc này do tôi chủ trì.

Hoàng Phủ Tùng nói:

- Có một số người trong nước thấy hành vi của Thái Lan và Hàn Quốc như vậy liền nghĩ đối phương đã sợ, mục đích của Trung Quốc chúng ta đã đạt được nên không cần gây thêm chuyện làm gì.

Vương Trạch Vinh có chút thất vọng nhưng sau đó lại lộ ra ánh mắt kiên quyết. Hắn nói với Hoàng Phủ Tùng:

- Đây là việc lớn của Trung Quốc, không phải trò đùa. Anh nói lại ý kiến của tôi, phải có đấu chí không thành công cũng thành nhân.

Hoàng Phủ Tùng thấy thái độ này của Vương Trạch Vinh nên gật đầu nói:

- Tôi sau khi về sẽ lập tức truyền đạt ý của Bí thư Vương xuống dưới.

Vương Trạch Vinh nói:

- Dù như thế nào thì chúng ta cũng phải chuẩn bị để đánh một trận. Đây là lúc khảo nghiệm quân đội Trung Quốc chúng ta.

Nhìn Hoàng Phủ Tùng nhanh chóng rời đi, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Có không ít người ở trong nước có tư tưởng hưởng lạc. Cứ tiếp tục như vậy một quốc gia không sẽ không có tính cảnh giác, quốc gia đó sẽ không còn sức mạnh rồi dần bị đào thải trong dòng chảy lịch sử.

Hoàng Phủ Tùng vừa rời đi chưa bao lâu, Kim Nhân Đông đã đầy hưng phấn đi tới phòng Vương Trạch Vinh.

Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Kim Nhân Đông đã đi lên ôm hắn và có chút hưng phấn nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tất cả là nhờ có anh.

Vương Trạch Vinh biết chuyện kia nhất định là có lợi cho Kim Nhân Đông nên nói:

- Xem ra đồng chí Kim Nhân Đông rất vui.

Sau khi ngồi xuống, Kim Nhân Đông không khống chế được hưng phấn trong lòng nên lại đứng dậy đi quanh một vòng mới nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, bắt đầu từ bây giờ tôi là người kế nhiệm duy nhất của Triều Tiên.

Vương Trạch Vinh ra vẻ không rõ:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Kim Nhân Đông nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, nếu không có nhắc nhở của anh thì chúng tôi không thể phát hiện ra âm mưu đó. Không ngờ có người muốn mưu hại Tổng bí thư vĩ đại của chúng tôi.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Không ngờ việc này là thật.

Kim Nhân Đông gật đầu nói:

- Chi tiết cụ thể thì tôi không tiện nói rõ, tôi chỉ muốn nói chính là từ bây giờ tình hữu nghị giữa Triều Tiên và Trung Quốc sẽ càng chặt chẽ hơn, thân thiết hơn nữa.

Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:

- Như vậy là tốt nhất, quan hệ giữa hai nước chúng ta cần liên tục tăng cường mới được.

Kim Nhân Đông nói:

- Sắp tới cục diện chính trị của Triều Tiên chúng tôi sẽ có biến chuyển lớn.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tôi tin Triều Tiên dưới sự lãnh đạo của Tổng bí thư sẽ không ngừng phát triển.

Kim Nhân Đông nói:

- Lần này tôi nhận chỉ thị của bố tôi đến mời anh tới tham gia bữa tiệc gia đình, mong anh đến tham gia.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi rất vui vì đồng chí Kim Chung Sơn đã mời tôi, tôi nhất định sẽ tới.

Kim Nhân Đông nghe xong cũng vui vẻ. Y nhìn Hoàng Chân Anh:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, người nhà của Hoàng Chân Anh cùng Phác Vĩnh Trinh nếu anh thấy cần có thể đưa sang Trung Quốc.

Vương Trạch Vinh có thể nhận ra Hoàng Chân Anh đang rất kích động.

Vương Trạch Vinh cũng khá vui khi Kim Nhân Đông có thái độ này. Việc này nói rõ Kim Nhân Đông đã hoàn toàn không cần dùng người nhà để uy hiếp hai cô Hoàng Chân Anh nữa.

Hắn nhìn Kim Nhân Đông và nói:

- Việc này tôi muốn nghe ý kiến của hai người bọn họ.

Kim Nhân Đông cười ha hả nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh là người có tình nghĩa.

Vương Trạch Vinh nhìn Hoàng Chân Anh, sau đó hỏi:

- Nếu cô muốn thì tôi sẽ bố trí để mẹ cô sang Trung Quốc. Tôi tin bà sẽ rất nhanh quen với cuộc sống Trung Quốc.

Hoàng Chân Anh vội vàng gật đầu nói:

- Bí thư Vương, em nghe ngài.

Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn Kim Nhân Đông:

- Tôi phải một lần nữa chúc mừng đồng chí Kim Nhân Đông.

Kim Nhân Đông cười ha hả nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, hôm nay tôi bố trí một tiết mục văn nghệ với tất cả đều là nữ diễn viên xinh đẹp.

Vương Trạch Vinh càng buồn bực hơn vì thế tính cách của Kim Nhân Đông càng lúc càng thấy giống Hạng Định.

Hắn nhìn Hoàng Chân Anh sau đó nói:

- Tôi cho rằng các cô gái Triều Tiên rất ít người có thể so sánh với Tiểu Hoàng, Tiểu Phác.

Câu này của hắn càng làm Hoàng Chân Anh cảm động hơn nữa.

Kim Nhân Đông cười ha hả nói:

- Như vậy tôi không làm phiền Bí thư Vương nữa.

Nói xong y đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh và đi ra.

Tiễn Kim Nhân Đông, Vương Trạch Vinh vào phòng liền phát hiện Hoàng Chân Anh càng lúc càng cảm kích mình hơn.

Vương Trạch Vinh mặc dù có quan hệ kia với hai cô nhưng không hiểu quá rõ hai cô.

Bây giờ thấy Hoàng Chân Anh có vẻ mặt này, hắn đi tới ôm cô:

- Sao vậy, đón mẹ cô về Trung Quốc có vấn đề gì sao?

Hoàng Chân Anh nhào vào lòng Vương Trạch Vinh rồi khóc.

Vương Trạch Vinh thấy cô như vậy nên khẽ vỗ vai cô nói:

- Có gì cần cứ nói với tôi, đừng để mình chịu khổ quá. Hơn nữa nếu các cô thấy đi theo tôi không thích thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Không ngờ Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hoàng Chân Anh càng ôm chặt Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Vương, Hoàng Chân Anh cả đời này chỉ có mình ngài.

Vương Trạch Vinh khẽ vỗ vai cô nói:

- Cứ làm việc mình thích là được, tôi thấy hai cô có rất nhiều áp lực.

Hoàng Chân Anh rất cảm động nên nói:

- Bí thư Vương, thực ra em và Vĩnh Trinh đều được huấn luyện bí mật, nhiệm vụ là báo cáo tình hình của anh về trong nước.

Nói xong câu này, Hoàng Chân Anh có chút áy náy nhìn Vương Trạch Vinh.

Việc này Vương Trạch Vinh thực ra sớm biết, bây giờ nghe Hoàng Chân Anh nói thế hắn khá hài lòng:

- Việc này tôi thật ra sớm biết rồi.

Hoàng Chân Anh ngẩn ra rồi đầy lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bắt đầu từ bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, không cần phải lo gì cả, cũng không có ai dám bảo cô làm gì hết. Đến lúc đó đưa cả mẹ cô sang Trung Quốc, tôi sẽ bố trí một nơi tốt cho cô.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hoàng Chân Anh càng thêm kích động đến độ quỳ xuống trước mặt hắn.

Vương Trạch Vinh kéo Hoàng Chân Anh lên:

- Cô phải nhớ bắt đầu từ bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, không phải là người hầu của ai cả.

- Bí thư Vương, Vĩnh Trinh cũng giống em. Em tin cô ấy biết người nhà có thể đoàn tụ cũng sẽ rất vui.

Vương Trạch Vinh nhìn cô và nói:

- Lo chuyện của mình là được rồi.

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ mỗi người có lựa chọn của mình, hắn cũng cần xem biểu hiện của các cô.

Chuyện Triều Tiên về cơ bản đã xong, Vương Trạch Vinh dựa vào người Thập cục nên cũng giúp đỡ Kim Nhân Đông không ít.

Sau khi Hoàng Chân Anh đi ra, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Đằng Kim Hàng. Y nói:

- Bí thư Vương, Kim Nhân Sơn đã bị bắt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chú ý và thầm giúp đỡ một chút.

Giao cho Đằng Kim Hàng việc này, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Bảo sao Kim Nhân Đông lại hưng phấn đến thế. Y có mình giúp đỡ xem ra đã hoàn toàn đánh ngã Kim Nhân Sơn.

Nghĩ đến tình hình của tình hình Triều Tiên, bây giờ không ai còn có thể uy hiếp Kim Nhân Đông nữa. Nếu không có bất ngờ xảy ra thì y sẽ làm Tổng bí thư.

Nghĩ đến việc Nga vẫn ủng hộ Kim Nhân Sơn, Vương Trạch Vinh không khỏi cười thầm trong lòng, bây giờ xem bọn họ làm như thế nào.

Tối đó Vương Trạch Vinh đến tham gia tiệc trong nhà Kim Chung Sơn. Hắn thấy Kim Chung Sơn trông có vẻ già nua hơn nhiều.

Thấy Kim Chung Sơn cố cười gượng, Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của đối phương thì thấy tuy đã khôi phục nhiều nhưng lại có nhiều tử khí hiện ra.

Xem ra Kim Chung Sơn không sống được bao lâu nữa.

Kim Chung Sơn cũng từ Kim Nhân Đông mà biết được thông tin nên đối xử khá thân thiết với Vương Trạch Vinh. Sau khi uống vài chén, y nói:

- Nhân dân Triều Tiên có thể cảm nhận tình hữu nghị của nhân dân Trung Quốc, chúng ta cần kéo dài tình hữu nghị này.

Vương Trạch Vinh cũng nghiêm túc nói:

- Tôi tin sau nhiều thế hệ cố gắng, tình hữu nghị này sẽ kéo dài