Chạy bộ trên đường, tâm trạng Vương Trạch Vinh đã dần bình tĩnh lại.

Tâm trạng hôm nay của hắn khác trước nhiều. Hắn có cảm giác mình nắm mọi thứ trong tay.

Dọc theo đường đi có mấy ông lão, bà lão cũng đang tập thể dục chào hắn, Vương Trạch Vinh cũng cười cười chào mọi người, càng đi tới chỗ mấy người tập Thái cực quyền hướng dẫn bọn họ một chút.

Bây giờ thân phận của Vương Trạch Vinh đã khác nên thái độ của mọi người đối với hắn cũng thay đổi. Người không đến cấp bậc nhất định sẽ không dám dễ dàng mời Vương Trạch Vinh dạy mình đánh quyền.

Vương Trạch Vinh thấy mấy cán bộ cấp tỉnh đang tập quyền dưới sự chỉ bảo của phụ huynh nên hiểu rõ mục đích đến đây của mọi người là nhằm vào mình. Vì thế hắn cũng cố gắng chào bọn họ, tỏ ra thân thiết với họ.

Chạy về nhà, Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên đã dậy nên nói:

- Em dậy sớm vậy?

Trừng mắt nhìn hắn, Lữ Hàm Yên nói:

- Đúng là người vui nên thoải mái, sáng đã đi chạy rồi đó.

Biết Lữ Hàm Yên trêu mình, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Sức khỏe là do vận động mà.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn vào trong, Lữ Hàm Yên nói:

- Sớm đi rồi, người ta còn có việc. Sao, tối qua thích không?

Vương Trạch Vinh biết trong lòng Lữ Hàm Yên còn có khúc mắc nên đi tới ôm cô vào lòng:

- Việc tốt nhất trong đời anh chính là cưới được em.

Câu này của hắn cũng an ủi Lữ Hàm Yên được phần nào.

Hai người ngồi ăn sáng và nói chuyện. Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên đã bình tĩnh lại thì mới yên tâm.

Đối với Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh thật lòng rất kính trọng và quan tâm cô.

Vừa ăn sáng xong, Vương Trạch Vinh nhận được thông báo của Văn phòng Trung ương bảo hắn ở lại Bắc Kinh, mai sẽ diễn ra hội nghị Bộ Chính trị.

Nhận được thông báo, Vương Trạch Vinh biết tối qua rất nhiều người mất ngủ. Lực lượng của mấy người kia quá mạnh, nó khiến cho tất cả các ủy viên Bộ Chính trị không ngủ nogn được.

Nghĩ tới Ngô lão nói sẽ chỉ đạo mình, hắn dự định hôm nay đến nhà ông.

Biết hôm nay Vương Trạch Vinh có việc quan trọng cần làm, Lữ Hàm Yên ăn cơm xong liền đi làm ngay.

Vương Trạch Vinh liên lạc với văn phòng của Ngô lão hỏi có đến gặp được ông hay không? Ngô lão đồng ý.

Nhà Ngô lão cũng ở Trung Nam Hải chẳng qua vị trí hơi xa nhà Vương Trạch Vinh một chút, xe đi mất một đoạn dài và qua vài điểm kiểm tra mới đến.

Khi Vương Trạch Vinh đến một biệt thự, người ra đón hắn là một Trung tướng.

Trên đường đi, Vương Trạch Vinh thấy Ngô lão đang ngồi trồng rau.

Việc này đúng là làm hắn có chút ngạc nhiên.

Ngô lão vỗ vỗ tay đứng lên cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Tiểu Vương, cậu có trồng rau bao giờ chưa?

Ông vừa nói vừa rửa tay.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trước đây khi tôi còn công tác ở xã Hoàn Thành cũng hay xuống thôn trồng cùng nông dân.

Ngô lão cười nói:

- Trồng trọt cũng có đạo lý của nó. Cậu nhìn mấy cây rau này, nếu không tưới nước, trừ sâu, nhổ cỏ bón phân thì nó không thể lớn lên được. Cậu nói chúng ta làm chính trị có phải cũng như vậy không?

Vương Trạch Vinh lần đầu nghe thấy luận điệu này nên cẩn thận suy nghĩ thấy cũng đúng.

- Cẩn thận suy nghĩ thì thấy đúng là như vậy. Cán bộ khi trưởng thành cần chính là hoàn cảnh tốt nhưng hoàn cảnh tốt cũng cần không ngừng sửa chữa, nếu không diệt trừ vài con sâu mọt thì khi trưởng thành sẽ bị ảnh hưởng.

Ngô lão cười ha hả nói:

- Rất tốt, rất có năng lực. Một mầm non tốt nếu không được chăm sóc, bảo vệ, trân trọng thì sẽ đổ gãy. Tôi đã già nên bây giờ chỉ có thể làm một nông dân chăm sóc cây cối.

Vương Trạch Vinh nói:

- Xem ra bất cứ chuyện gì cũng có lý của nó.

- Lại đây, ngồi xuống nói chuyện.

Ngô lão mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống mấy ghế gần đó.

Nhân viên phục vụ đã sớm mang bộ uống trà tới.

Ngô lão chỉ uống nước lọc.

Nhìn Vương Trạch Vinh một lát, Ngô lão gật đầu nói:

- Từ lần đầu tiên khi cậu lên tiếng trong hội nghị Bộ Chính trị tôi đã biết, nói rất hay. Nói thật Trung Quốc cần chính là các đồng chí có dũng khí dám nói dám làm. Công tác của cậu ở zx thì tôi cũng đã nghe báo cáo, cũng không ngừng chú ý. Nói thật tôi mới đầu còn cho rằng đây là cậu diễn trò, nhưng sau đó khi thấy cậu dám đứng ra đấu tranh với những người kia, tôi biết cậu đây là thật lòng làm việc.

Ngô lão nói rất chậm, rất bình tĩnh nhưng Vương Trạch Vinh đột nhiên lại phát hiện Ngô lão như lắm mọi thứ trong tay.

Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Hóa ra dù là Bí thư Lâm, Bí thư Trịnh hay hắn thì việc làm của mọi người đều được Ngô lão này quan sát.

Vương Trạch Vinh trước có chút còn xem thường Ngô lão, cho rằng bố cục của Bí thư Lâm giấu được Ngô lão. Hội nghị hôm qua là do mọi người ép Ngô lão phải tỏ thái độ. Bây giờ hắn mới biết không phải là Ngô lão không biết mà là do có sự ủng hộ của ông nên mới khiến Hoa Thái Tường ngã nhanh như vậy.

Chỉ vào mảnh đất bên cạnh, Ngô lão cười nói:

- Tình hình Trung Quốc bây giờ cũng không tốt như bề ngoài. Thế lực thù địch trong và ngoài nước không ngừng chống phá, sức chiến đấu của quân đội cũng không quá lý tưởng. Ở tình huống như vậy cậu cho rằng chúng ta nên làm như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:

- Trung Quốc được như hôm nay là do cố gắng của nhiều thế hệ. Muốn Trung Quốc không ngừng lớn mạnh thì phải có một đội quân mạnh, như vậy chúng ta mới có thể bảo vệ an toàn quốc gia.

Ngô lão nhấp một ngụm nước rồi nói:

- Mấy vấn đề như tham nhũng giống như cỏ dại vậy. Nhìn qua chúng rất tươi tốt nhưng nông dân chỉ muốn giải quyết là khá đơn giản, chủ yếu là do nông dân có đủ cần mẫn hay không mà thôi. Đối với rau thì uy hiếp chính thức thật ra là các cơn gió lốc, mưa bão. Tình hình Trung Quốc chúng ta bây giờ chính là bị vây trong hoàn cảnh đó.

Vương Trạch Vinh thầm gật đầu đồng tình với suy nghĩ của Ngô lão. Gió lốc từ bên ngoài mới là nguy hiểm nhất.

Ngô lão chỉ vào tấm bạt nilon:

- Quân đội là gì, quân đội là vòng bảo hộ này, tác dụng của nó là ngăn mưa che gió. Mặc dù mọi người đều cố gắng nhưng tấm chắn này của chúng ta vẫn còn rất yếu. Khi tấm chắn yếu, chúng ta sẽ như đồ ăn bị dã thú nhòm ngó.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ngô lão nói đúng, Trung Quốc chúng ta bởi vì không ngừng cố gắng phát triển kinh tế nên quốc gia bắt đầu giàu có lên. Nhưng nếu không có quân đội đủ mạnh bảo vệ thì đúng là sẽ thành mục tiêu nhòm ngó của nhiều quốc gia.

Ngô lão gật đầu nói:

- Cậu có thể thấy như vậy là rất tốt. Sau lưng sự phát triển chính là nguy cơ rất lớn. Nhiều quốc gia đang đứng ra phản đối Trung Quốc chúng ta là do muốn thử dò xét giới hạn của chúng ta. Đối mặt tình huống như vậy thì cậu thấy nên làm như thế nào?

Vương Trạch Vinh biết đây là Ngô lão muốn thử mình. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ngô lão, nói thật đến bây giờ tôi không quá rõ quân lực của nước ta. Nhưng tôi chỉ biết một điều chiến tranh hiện đại là so sánh về trình độ khoa học kỹ thuật của quân đội, cũng so sánh về tố chất của quân đội. Nếu có thể đẩy mạnh được mấy phương diện này thì quân đội nước ta có thể tự bảo vệ được.

- Ừ, mặc dù nói hơi qua loa nhưng cũng gần là như vậy. Vì thế muốn làm quân đội mạnh lên không phải chỉ nói là được, nhất định cần phải có các hành động thực tế.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình một chút. Bây giờ chỉ cần nói đến chuyện làm quân đội mạnh lên thì điều duy nhất dân chúng thấy chính là chế độ đãi ngộ của quân nhân không ngừng tăng cao, thu nhập trong quân đội rất cao, dù là chuyển ngành thì cũng có khoản trợ cấp lớn. Tôi không biết tăng chi phí như vậy có tác dụng lớn đến đâu trong việc làm quân đội lớn mạnh. Từ việc này tôi lại nghĩ đến mấy ban ngành ở địa phương. Mỗi ngày trên đài truyền hình lại đưa tin các cuộc tiếp dân, gặp mặt dân chúng giống như rất dân chúng. Thực ra dân chúng không phải người mù, bọn họ hiểu tham gia mấy cuộc gặp mặt đó chỉ là cho có mà thôi. Ví dụ như từ số tiền trợ cấp cho các cuộc họp, chính quyền luôn nói mỗi người được nhận chỉ tầm 5 đến 10 tệ khi họp là hợp lý, sẽ có nhiều người dân tới tham gia các cuộc họp. Thực ra nếu thật sự nghe và tiếp thu ý kiến dân chúng, dân chúng đâu cần số tiền đó. Nếu chúng ta không thực sự nghe ý kiến dân chúng thì đâu thể làm tốt được việc gì. Tương tự như vậy việc quân đội lớn mạnh chủ yếu là do quyết tâm của Trung ương. Chỉ cần Trung ương chính thức xác định nên làm như thế nào thì quân đội mới có thể lớn mạnh.

Vương Trạch Vinh nói khá sắc xảo, hắn đây là muốn thử Ngô lão.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Ngô lão cũng phân tích tư tưởng của hắn. Ông từ lời này có thể cảm nhận được tư tưởng thân dân của Vương Trạch Vinh.

Ngô lão gật đầu nói:

- Rất tốt, mỗi một lãnh đạo của chúng ta nhất là lãnh đạo trung tâm nhất định cần phải có tư tưởng thân dân. Chỉ khi có tư tưởng như vậy thì bọn họ mới suy nghĩ cho dân chúng, bây giờ tôi coi như yên tâm về cậu.