Nhận được thông báo của Ngô lão, Hoa Thái Tường ngồi xe chạy tới vùng ngoại ô. Trên đường đi Hoa Thái Tường không khỏi cảm thấy lo lắng.

Hàn Quân đột nhiên mất tích, hơn nữa Vương Trạch Vinh không bị làm sao, hai chuyện kết hợp làm Hoa Thái Tường rất lo lắng. Ngồi trong xe, Hoa Thái Tường nghĩ tới nội dung hội nghị quân ủy vừa rồi. Nghĩ đến quyết định trong hội nghị, Hoa Thái Tường bây giờ rất cần Ngô lão ủng hộ mình.

Xe dừng lại, Hoa Thái Tường đi nhanh về phía trước.

Đây là nơi Hoa Thái Tường đã đến nhiều lần với tư cách lãnh đạo quân ủy Trung ương.

Chẳng qua lần này y không giống trước đây đi cùng vệ sĩ mà có người khác đưa mình vào.

Nhìn thoáng qua người dẫn đường, Hoa Thái Tường biết đó là người trong văn phòng Ngô lão, mặc dù Ngô lão đã lui nhưng vẫn có một bộ máy phục vụ riêng.

Cửa phòng được mở ra, Hoa Thái Tường vào trong.

Hoa Thái Tường vừa vào trong liền có chút giật mình. Y thấy Vương Trạch Vinh không ngờ cũng xuất hiện ở đây.

Thấy Vương Trạch Vinh có mặt trong này, lại nhìn mấy người ó quyền lực lớn trong quân ủy, Hoa Thái Tường cũng dự cảm đã có vấn đề xảy ra.

Nhìn Ngô lão, Hoa Thái Tường cung kính nói:

- Thủ trưởng.

Nghe Hoa Thái Tường nói, Ngô lão nhìn chằm chằm vào Hoa Thái Tường một lúc:

- Ngồi đi.

Thấy vẻ mặt Ngô lão hơi kém, Hoa Thái Tường nhìn sang hai vị Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm. Y cười nói:

- Hai vị Bí thư cũng tới.

Bí thư Trịnh nghiêm túc nói:

- Đồng chí Hoa Thái Tường đã tới, chúng ta bắt đầu họp.

Từ lúc Hoa Thái Tường tiến vào, Vương Trạch Vinh đã nhìn thoáng qua quan khí của đối phương. Hắn phát hiện mấy tán ô của Hoa Thái Tường đang biến mất rất nhanh.

Trong những người ở đây Vương Trạch Vinh biết mình chỉ có thể ngồi xem nhiều nói ít mà thôi.

Vẫn là Ngô lão lên tiếng trước, ông nói với Bí thư Trịnh:

- Đưa tài liệu cho Hoa Thái Tường xem.

Trong hội nghị lần này ngoài mấy người ra thì còn có mấy quân nhân mang quân hàm Trung tướng.

Thấy Bí thư Trịnh gật đầu, một trung tướng cầm chứng cứ đưa đến trước mặt Hoa Thái Tường.

Hoa Thái Tường mặc dù có chút lo lắng nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói với Bí thư Trịnh:

- Ha ha, thứ gì vậy?

Bí thư Trịnh nhìn Hoa Thái Tường:

- Anh xem đi.

Hoa Thái Tường lúc này mới nhìn sang Vương Trạch Vinh, từ trong mắt y lộ rõ một tia sát khí, tức giận.

Hoa Thái Tường biết Vương Trạch Vinh hôm nay có mặt ở đây thì nhất định đống tài liệu kia là do hắn lấy ra.

Thấy Hoa Thái Tường nhìn tới, Vương Trạch Vinh đương nhiên có thể nhận ra vẻ thù địch của đối phương. Chẳng qua bgin hắn đã không sợ gì Hoa Thái Tường.

Không thấy Vương Trạch Vinh có vẻ gì là sợ hãi, Hoa Thái Tường càng thêm lo lắng.

Không xem còn có thể trấn định, xem qua một chút, Hoa Thái Tường rất sợ hãi. Y cuối cùng đã biết vì sao Vương Trạch Vinh có thể ngồi ở đây, cũng biết vì sao Ngô lão lại thay đổi thái độ với mình.

Xong rồi.

Hoa Thái Tường biết lần này mình không có chút hy vọng nào cả.

Hoa Thái Tường rất hận người Mỹ. Tập đoàn lợi ích bán đứng lợi ích quốc gia thì y biết, cũng vì thế mà lợi dụng để tập đoàn kia ủng hộ mình. Nói thẳng ra Hoa Thái Tường không lấy tiền gì từ đó nhưng dù như thế nào chuyện y làm cũng ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia và lợi ích nhân dân.

Hoa Thái Tường cũng có một suy nghĩ đó là chỉ cần có Ngô lão ủng hộ, chỉ cần nắm giữ quân đội là mình có thể thuận lợi lên chức. Mà lên chức xong sẽ không ai có thể làm gì được mình.

Hoa Thái Tường sớm biết Vương Trạch Vinh là mối uy hiếp lớn đối với mình, y cũng tìm mọi biện pháp để hóa giản nhưng cuối cùng vẫn thua trận.

Nhìn vẻ mặt của Hoa Thái Tường, Ngô lão cũng đầy khó chịu nói:

- Tiểu Hoa, anh còn gì để nói không?

Chứng cứ đã rõ ràng, Hoa Thái Tường làm lãnh đạo lớn như vậy nên y biết bây giờ có xin tha cũng vô ích. Vì thế y nhìn Ngô lão và nói:

- Các quốc gia trên thế giới này có chính trị gia nào không làm những việc không thể để người khác biết chứ? Tôi cũng muốn làm việc tốt cho Trung Quốc nhưng tôi cố gắng cả đời đến khi già mới thành Phó chủ tịch nước, tôi không cam lòng. Tôi muốn có quyền lực lớn hơn nữa.

Hoa Thái Tường chỉ biết nói như vậy để được Ngô lão đồng tình, như vậy mới có thể được Ngô lão ủng hộ mà qua được kiếp nạn này.

Ngô lão vốn còn định nói giúp Hoa Thái Tường vài câu, nhưng bây giờ nghe vậy làm ông rất tức giận đập bàn. Ngô lão chỉ thẳng vào mặt Hoa Thái Tường:

- Hoa Thái Tường, anh ngụy biện gì vậy hả? Chẳng lẽ nói vì lợi ích cá nhân là anh có thể không quan tâm tới lợi ích quốc gia và dân chúng?

Hoa Thái Tường không biết nên nói như thế nào.

Bí thư Lâm lên tiếng:

- Đồng chí Hoa Thái Tường, từ trước đến giờ anh vẫn cố gắng làm việc, đó là điều mọi người thấy rõ. Nhưng anh chẳng lẽ không biết việc làm của mình gây tổn hại đến quốc gia sao? Chẳng lẽ anh không biết dân chúng đang oán thán lớn đến như thế nào sao? Anh là Lãnh đạo trung ương mà lại làm chuyện như vậy sao? Quyền lực, Đảng trao cho anh còn ít sao?

Lần này Bí thư Lâm trực tiếp nhằm thẳng vào Hoa Thái Tường.

Đàm Cường cũng lắc đầu nói:

- Hoa Thái Tường ơi Hoa Thái Tường, nếu như Trung Quốc giao vào tay anh thì không nói người khác, mấy ông già chúng tôi ngủ cũng không thể ngủ.

Lời của ông đại biểu suy nghĩ của mọi người, Phùng lão cũng thở dài nói:

- Còn ở vị trí này đã dám làm như vậy, nếu giao Trung Quốc cho y thì không biết Trung Quốc sẽ thành như thế nào?

Vương Trạch Vinh thấy tình hình này liền biết hôm nay Hoa Thái Tường đã không lui được nữa.

Vương Trạch Vinh cũng không nói gì nhưng Hoa Thái Tường không bỏ qua cho hắn. Y chỉ vào mặt hắn rồi lớn tiếng nói:

- Các người không phải hy vọng nó lên sao? Nó có gì tốt hơn tôi? Vương Trạch Vinh, cậu nói xem mình có gì tốt hơn tôi?

Bị chỉ đích danh, Vương Trạch Vinh bình tĩnh nói:

- Nếu đồng chí Hoa Thái Tường hỏi thì tôi cũng xin phép các thủ trưởng cho tôi nói vài câu.

Chu Bá Thành nói:

- Đồng chí Tiểu Vương cứ nói.

Vương Trạch Vinh đứng lên nhìn chằm chằm vào Hoa Thái Tường:

- Đúng, Vương Trạch Vinh tôi không có gì xuất sắc cả, tôi là con một công nhân về hưu, nếu không phải do tổ chức bồi dưỡng thì tôi tới bây giờ vẫn là một cán bộ xã. Nói thật đời tôi không có lý tưởng lớn, cũng không suy nghĩ mình làm quan lớn đến như thế nào. Từ khi làm quan đến giờ tôi chỉ biết chuyện mình cần làm là giữ gìn Đảng, quốc gia và lợi ích dân chúng. Phải làm việc vì dân chúng, tôi tự nghĩ mình vẫn làm theo phương châm này.

Nói tới đây Vương Trạch Vinh nhìn quanh rồi nói tiếp:

- Tôi là người từ cơ sở đi lên nên hiểu rõ suy nghĩ của dân chúng. Bọn họ cũng không có yêu cầu gì cao, dân chúng đều khoan dung với Đảng, với quốc gia. Cho dù quốc gia có xuất hiện vấn đề gì thì dân chúng vẫn dùng thái độ khoan dung mà nhìn nhận. Điều dân chúng cần chính là ổn định xã hội, an cư lạc nghiệp. Nếu nói bọn họ có yêu cầu cao hơn đó là hy vọng Trung Quốc mạnh lên.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Bành Bộ Thuân có chút cảm động nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh nói rất đúng, là chúng ta có lỗi với dân chúng, là chúng ta không thực hiện được tâm nguyện của dân chúng.

Mấy người khác cũng đều gật đầu tán thành.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Trung Quốc mạnh lên là tâm nguyện của mỗi người Trung Quốc, cũng là tâm nguyện của cá nhân tôi. Muốn được như vậy thì tôi sẽ cố làm tốt công việc của mình, cố gắng làm việc vì dân chúng. Tôi biết rõ một điều đó là tuy mỗi người làm một việc nhưng nếu tất cả mọi người đều chú tâm trong công việc thì còn có chuyện gì không thể làm? Nói đến phát triển tôi cũng hy vọng mình không ngừng tiến bộ. Nhưng tiến bộ là dựa vào việc mình không ngừng làm việc vì dân chúng, nếu nói vì tiến bộ mà bán đi lợi ích quốc gia, lợi ích dân chúng thì tôi không bao giờ làm, sẽ thấy lương tâm bất an. Nếu như nói tôi có điểm gì hơn anh thì tôi thấy mình không bán đứng lợi ích quốc gia, lợi ích nhân dân.

Vương Trạch Vinh nói rất bình tĩnh nhưng nó lại khiến mọi người càng đánh giá cao hắn hơn.