Lần này Hoa Thái Tường tới Hải Đông mục đích chính là tham gia Đại hội thể thao sinh viên. Sau khi tới Hải Đông, y liền đến phòng hội nghị thành ủy Hải Đông nghe báo cáo, qua đó cũng kéo theo không ít phóng viên tới.

Hơn nữa Hoa Thái Tường còn cho người thông báo cho phép phóng viên tham gia hội nghị, vì thế phòng hội nghị Thành ủy chặt kín người.

Đây là chuyện vui mừng nên có phóng viên nào không mong tới chứ.

Ánh đèn không ngừng chớp lên, ống kính đều nhằm vào các nhân vật quan trọng.

Đại hội thể thao là hội nghị báo cáo sao?

Người làm chính trị đều cảm nhận Hoa Thái Tường đến Hải Đông là có ý đồ. Nó đã không còn là một hội nghị báo cáo bình thường nữa, không còn là Đại hội thể thao bình thường nữa.

Chiêm Quốc Xương nhíu mày nhìn mấy lão đồng chí tới đây. Y nhận ra đó là một kế hoạch từ trước nhằm vào Vương Trạch Vinh. Bọn họ muốn mượn đám phóng viên để làm xấu Vương Trạch Vinh.

Quan chức Vương Hệ cũng rất lo lắng.

Lúc này Hoa Thái Tường đang khá vui vẻ nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc. Y nói với giọng khá đau lòng:

- Tôi vốn tới Hải Đông tham gia Đại hội thể thao sinh viên toàn quốc, hôm nay muốn nghe xem Hải Đông chuẩn bị đến đâu cho đại hội, vậy mà lại gặp chuyện này. Từ trước đến giờ tôi vẫn cho rằng Hải Đông dưới sự lãnh đạo của đồng chí Vương Trạch Vinh mặc dù có vài vấn đề trong phát triển nhưng về phương hướng chung vẫn là tốt. Nhưng tôi bây giờ rất đau lòng, tôi muốn hỏi Hải Đông đã xảy ra chuyện gì mà lại có lão đồng chí viết huyêt thư. Hình thức này chỉ có thời xưa mới có, bây giờ là Xã hội chủ nghĩa mà lại có việc này sao?

Hoa Thái Tường nhìn mấy ông lão rồi nói tiếp:

- Ngụy lão và các lão đồng chí thì mọi người đều biết, các lão đồng chí đều từng làm cán bộ lãnh đạo ở Hải Đông. Bọn họ mặc dù về hưu nhưng vẫn thường xuyên quan tâm tình hình Hải Đông. Các lão đồng chí này là tài sản quý giá của quốc gia. Vừa nãy tôi nghe những lời tâm huyết của Ngụy lão, tôi không biết nên nói như thế nào nữa. Đây cũng là do chúng tôi không làm tốt công việc.

Hoa Thái Tường là Phó chủ tịch nước, lời này của y rõ ràng là có ý đứng về phía Ngụy lão.

Các phóng viên không biết mục đích thật sự của Hoa Thái Tường, bọn họ còn tưởng có tin tức lớn nên không ngừng ghi chép.

Chẳng qua nghe Hoa Thái Tường nói, Vương Trạch Vinh lại khá bình tĩnh. Bây giờ đã là lúc quyết định đấu tranh tới cùng. Hôm nay Hoa Thái Tường là vậy là không bận tâm thân phận Phó chủ tịch củ y nữa, muốn lấy lớn hiếp bé.

Vương Trạch Vinh nhìn Hoa Thái Tường mà có chút đau lòng, đồng thời hắn càng quyết tâm diệt trừ đám người đối phương.

Bây giờ hắn đã có tài liệu đủ để lật đổ đám người Hoa Thái Tường, Vương Trạch Vinh cũng muốn xem các cấp dưới của mình có lập trường như thế nào.

Hắn biết nhất định sẽ có người do dự, có thể quay ngược lại đâm mình.

Người đầu tiên đứng lên phát biểu lại là người Vương Trạch Vinh không nghĩ tới.

Bí thư đảng ủy chính pháp Cam Quốc Huy giơ tay lên nói:

- Phó chủ tịch, tôi có thể nói mấy câu được không?

Hoa Thái Tường vốn đang lớn tiếng nói lại bị Cam Quốc Huy cắt ngang thì có chút tức giận. Chẳng qua bây giờ có nhiều phóng viên ở hiện trường như vậy, y cũng không tiện làm quá, vì thế bình tĩnh nói:

- Đồng chí là đồng chí của Hải Đông, không biết đồng chí muốn nói gì?

Hoa Thái Tường đứng lên nói:

- Phó chủ tịch, vừa nãy bức thư kia có truyền qua chỗ tôi, tôi ngửi thì thấy không giống mùi máu người. Tôi vốn làm cảnh sát hình sự nên rất mẫn cảm với máu người. Nếu là huyết thư thì tôi cho rằng cần phải kiểm tra xem đây có phải là viết từ máu người ra hay không?

Cam Quốc Huy nói như vậy làm cả phòng hội nghị trở nên xôn xao.

Huyết thư là giả?

Việc này làm mọi người hứng thú, ánh đèn máy ảnh không ngừng sáng lên.

Hoa Thái Tường nghe xong cũng có chút tức giận.

Ngụy lão kia nhảy bật lên chỉ vào mặt Cam Quốc Huy mà mắng to:

- Cam Quốc Huy, mày là con chó của Vương Trạch Vinh.

“Bốp” một tiếng đập mạnh vang lên làm cả phòng hội nghị trở nên yên tĩnh.

Tiếng vừa rồi là do Vương Trạch Vinh đập bàn. Hắn nhìn chằm chằm vào Ngụy lão và nói:

- Vương Trạch Vinh tôi làm bất cứ chuyện gì cũng không thất vọng với lương tâm của mình. Sự phát triển của Hải Đông không phải chỉ dựa vào mấy người gọi là lão đồng chí có thể mạt sát. Trước khi Trung ương còn chưa phán định, Vương Trạch Vinh tôi vẫn là Bí thư Thành phố Hải Đông, đồng chí Cam Quốc Huy vẫn là Bí thư Đảng ủy chính pháp Hải Đông. Ông là một lão đồng chí, từng làm lãnh đạo mà mắng người như vậy, vậy ông là gì?

Hắn nói xong liền vận dụng quan khí chèn ép về phía Ngụy lão.

Bây giờ quan khí của hắn đã có ba tán ô vì thế uy áp là rất mạnh, Ngụy lão kia sao có thể ngăn cản.

Lúc này mọi người thấy khí thế của Ngụy lão yếu đi nhiều, lão ta chỉ biết cúi đầu không nói được gì.

Vương Trạch Vinh nói tới đây liền quay sang nhìn Hoa Thái Tường và nói:

- Phó chủ tịch Hoa, nếu đó là huyết thư kiện tôi thì được, là Đảng viên thì mỗi chúng ta cũng nên tiếp nhận sự giám sát của quần chúng. Nếu có người kiện tôi thì xin mời tổ chức tiến hành điều tra về tôi. Trước khi không có chứng cứ thì dù là ai cũng không được vung tay múa chân ở Hải Đông.

Cổ Kiến Sơn cũng đứng lên nói:

- Tôi ủng hộ Bí thư Vương. Là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, chuyện hôm nay chúng tôi sẽ có trách nhiệm báo cáo lên Ủy ban kỷ luật Trung ương, sẽ xin mời cấp trên giám định cái gọi là “huyết thư” này.

Bây giờ đã đến lúc để cán bộ Hải Đông tỏ thái độ xem mình nên đứng về phía ai. Một bên là Phó chủ tịch nước, một bên là Vương Trạch Vinh mà mình vẫn dựa vào?

Hoa Thái Tường có chút tức giận khi có hai người dám chống đối mình như vậy. Y liền nhìn hai người này.

Lô Ninh Quốc lúc này cũng nhìn Hồ Bảo Tài.

Thấy Lô Ninh Quốc nhìn tới, Hồ Bảo Tài không khỏi thầm mắng một tiếng. Tối qua Lô Ninh Quốc đã gọi điện tới cho y, nói sẽ bỏ qua chuyện trước đây và đưa ra thêm vài lợi ích khác. Nếu như Vương Trạch Vinh rời khỏi Hải Đông, như vậy sẽ cố gắng vận động cho y làm Bí thư Thành phố Hải Đông.

Đây là sức hấp dẫn quá lớn, mặc dù chỉ hứa bắng miệng nhưng cũng đủ làm người ta động tâm.

Hồ Bảo Tài biết hôm nay là có kế hoạch từ trước.

Y không biết Vương Trạch Vinh có qua cửa lần này được không?

Hồ Bảo Tài đã dao đọng. Y cảm thấy Vương Trạch Vinh dù có chỗ dựa thì sao có thể qua được Phó chủ tịch nước là Hoa Thái Tường. Y cũng biết được tin là Hoa Thái Tường đang tranh chức Tổng bí thư khóa tới với Bí thư Trịnh.

Sao bây giờ?

Hồ Bảo Tài càng lúc càng thấy khó khăn.

Lô Ninh Quốc nhìn tới, Hồ Bảo Tài hơi động tâm, có lẽ lần này đám người Hoa Thái Tường đã tính hết tất cả khả năng có thể, bọn họ muốn nhân chuyện này cùng vụ nổ liên hoàn vừa rồi để đá Vương Trạch Vinh ra khỏi Hải Đông.

Hồ Bảo Tài còn chưa kịp nói thì Bí thư quận ủy quận Lộ Đông - Trương Đại Cao nhìn về phía Hoa Thái Tường và nói:

- Phó chủ tịch, hôm nay ngài có thể tự mình nghe tình hình Hải Đông, tôi rất kích động. Từ trước đến giờ tôi có nhiều lời không dám nói là vì sợ bị đả kích. Thật không ngờ mấy lão đồng chí như Ngụy lão mà còn đầy chính khí như vậy. Thấy bọn họ dám can đảm viết huyết thư, tôi rất xấu hổ. Đây là hành động từ lương tri của bọn họ, tôi cũng muốn kiện đó là đồng chí Bí thư Thành phố Hải Đông – Vương Trạch Vinh. Sau khi y tới Hải Đông liền hãm hại các cán bộ từ thời Bí thư Lô bồi dưỡng, khiến Hải Đông đi ra ngoài phương hướng chỉ đạo của Trung ương.

Chuyện càng lúc càng náo nhiệt, Trương Đại Cao cũng nhảy ra phản đối Vương Trạch Vinh.

Thấy Trương Đại Cao nhảy ra, Lô Ninh Quốc không khỏi nở nụ cười gật đầu với đối phương.