"Chỉ cần xuôi dòng qua hết cánh rừng này là đến rồi."

Thanh Ninh bị hai gã đàn ông kẹp hai bên trong khoang thuyền, bởi vì không có cửa sổ nên không thể thấy được tình huống bên ngoài, chỉ có một cái bóng đèn mờ tối đong đưa trên đỉnh thuyền hắt bóng mấy người lên vách tường.

"Chỗ này quá bức bối, tôi muốn ra ngoài hóng mát một chút." Tạ Thanh Ninh ra vẻ muốn nôn, hai gã đàn ông trao đổi mấy câu rồi đi theo cô ra ngoài. Ngồi tựa vào cửa khoang thuyền có thể thấy được rừng rậm hai bên bờ sông từng chút một bị lùi lại phía sau, lòng bàn tay Thanh Ninh toát mồ hôi dầm dề.

"Thanh Ninh, đi vào, bên ngoài nguy hiểm."

Mạnh Kiết Nhiên chẳng biết đã đứng phía sau từ khi nào, trên người đã thay bộ quần áo khác không còn vẻ nhếch nhác lúc ở trong rừng mưa nhiệt đới vừa rồi, mơ hồ có mấy phần khí khái vững vàng, chẳng lẽ hắn hoàn toàn chắc chắn có thể đem cô đi khỏi đây.

"Bên trong quá bức bối, tôi không muốn vào."

"Thanh Ninh, nghe lời, đi vào." Hắn không động thủ mà nháy mắt ra hiệu cho hai gã bên cạnh ép cô đi vào trong khoang.

Chợt khoang thuyền loáng một cái, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng súng làm chấn động con thuyền. Thanh Ninh lập tức bị Mạnh Kiết Nhiên quăng vào trong khoang, một gã đàn ông vẫn kẹp một bên người cô giờ đã ngã trong vũng máu mắt trợn trắng. Thanh Ninh run lẩy bẩy, co cụm lại trong góc khoang, người của Mạnh Kiết Nhiên và những người bên ngoài không ngừng sống mái với nhau, không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. Thanh Ninh muốn bò lại chỗ cửa xem có thấy Mục Lương Hòa có ở bên ngoài hay không lại bị Mạnh Kiết Nhiên lôi kéo đến khoang thuyền tận cùng bên trong, mở đáy thuyền ra rồi nhảy vào trong nước.

Xung quanh toàn là nước, Thanh Ninh không thể hô hấp, sau khi bị uống mấy ngụm nước thì người cứ thế chìm xuống, mũi miệng đều bị sặc không thể hít thở. Đang lúc cô cho là mình sẽ bị chết đuối thì chợt bị kéo lên khỏi mặt nước. Mạnh Kiết Nhiên để cô bên cạnh mà bơi, đã không còn nhìn thấy chiếc thuyền, Thanh Ninh nhận ra hắn đang dùng kế kim thiền thoát xác.

Diêm Nhuận Hoa mang tổ đột kích tiếp cận gần bờ sông, con thuyền trên sông đã ngừng lại không có phản kháng, mũi thuyền có mấy người đàn ông nhã xuống trong vũng máu. Khi tổ đột kích tiên phong tiếp cận thuyền thành công ra dấu tay chỉ đã an toàn thì mấy người còn lại mới lên thuyền.

"Không có Mạnh Kiết Nhiên, Tạ Thanh Ninh cũng không ở trong."

Thân mình Mục Lương Hòa run lên, dù trên nét mặt vẫn kiên cường không biểu hiện gì nhưng Diêm Nhuận Hoa biết, anh đã nhẫn nại tới cực điểm. Từ khi Tạ Thanh Ninh mất tích, Diêm Nhuận Hoa luôn thấy được sự trầm mặc cùng ẩn nhẫn trong đáy mắt anh. Bỗng nghĩ đến động tĩnh bất thường trên mặt hồ.

"Chắc là ở phía trước, lập tức qua sông quay về."

Tạ Thanh Ninh bị Mạnh Kiết Nhiên kéo lên bờ, cả người ướt lướt thướt, đi một bước trượt một bước, lúc này cô đã kiệt sức, hiện tại hoàn toàn là cố gắng gượng, mỗi một bước đi đều thở hổn hển, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Thanh Ninh, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ đến nơi."

"Anh mang theo tôi sẽ không trốn thoát được, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp."

Thanh Ninh khổ sở cầu xin, Mạnh Kiết Nhiên không trả lời, dưới chân bước càng lúc càng nhanh, cô theo không kịp, lảo đảo té lăn trên đất rồi nôn ra, hắn híp mắt làm như biết cái gì, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bụng của cô. Thanh Ninh lui về phía sau co lại, lấy ra con dao hắn đưa cho cô phòng thân, thế mà hắn chợt nở nụ cười, đoạt lại, trực tiếp ném về bụi cỏ phía sau rồi tóm lấy cô vác lên lưng.

"Thanh Ninh, cho dù chết, tôi cũng sẽ không đưa em cho anh ta, chúng ta chết chung, mang theo đứa bé của hắn."

Tiếng nói phát ra vô cùng âm u, như một đạo ma chú từ địa ngục truyền tới. Thanh Ninh bị vắt trên lưng hắn giãy giụa lại càng bị siết chặt hơn. Mấy bụi cỏ cao hơn nửa thân người bên đường quất qua cánh tay cô rướm mấy vệt máu.

Bỗng nghe trước mặt truyền đến một loạt tiếng bước chân, Mạnh Kiết Nhiên đặt cô xuống núp vào trong bụi cỏ, xuất hiện là người đàn ông dáng vẻ nhếch nhác, chính là cái kẻ mấy hôm trước suýt giở trò với cô Diêm tiên sinh.

" Mạnh Kiết Nhiên, không ngờ lại gặp tôi ở đây đúng không?" Hai người đàn ông giương súng chĩa vào nhau, kẻ đang phát rồ kia chợt chuyển tầm mắt tới chỗ Thanh Ninh, tà ác nhìn chằm chằm cô: "Đã đến lúc này mà Mạnh tổng còn muốn mỹ nhân, quả nhiên chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu."

Đôi mắt Mạnh Kiết Nhiên thâm trầm không thấy đáy: "Ông lầm rồi, cô ta là con tin, nếu không ông cho rằng vì sao tôi phải mang theo."

Tạ Thanh Ninh mím môi từ trong bụi cỏ đứng lên, từ từ chuyển qua sau lưng Mạnh Kiết Nhiên. Chợt một trận gió thổi qua bụi cỏ, hai người đàn ông kinh hoảng liếc nhìn chỗ bụi cỏ lung lay "Nguy rồi, bọn họ đuổi theo tới."

Quay đầu chạy về phía trước, Mạnh Kiết Nhiên cũng lập tức kéo Thanh Ninh theo, chỉ cần nghĩ tới Mục Lương Hòa có lẽ ở phía sau, cô cũng không biết lấy đâu ra sức lực hất tay hắn ra, còn chưa lùi về phía sau được vài bước thì một khẩu súng đã trực tiếp dí sát bên hông cô.

"Mạnh tổng, nếu con tin đã không phối hợp như vậy, chi bằng tôi thay cậu giải quyết đi."

Tên họ Diêm này không biết đã quay lại từ khi nào, hung ác nhìn cô, giống như đang nhìn con kiến hôi.

"Cám ơn ý tốt của Diêm tiên sinh, chúng ta giữ lại con tin vẫn còn chỗ dùng." Họng súng bên hông cô bị Mạnh Kiết Nhiên gạt đi, kéo cô tiếp tục đi về phía trước.

Bụi cỏ cao cỡ nửa người, muốn chạy cho nhanh là rất khó. Tên họ Diêm giơ khẩu súng mở đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn bọn họ, cuối cùng Thanh Ninh cũng cảm nhận được cảm giác lưu vong giữa những kẻ xa lạ.

"Nhanh lên một chút, không được để bọn người kia đuổi theo."

Sắc trời dần dần u ám, gió càng lúc càng lớn, bụi cỏ bị gió lay phần phật ngã rạp xuống, trùng điệp lan đến tận phía chân trời.

Mạnh Kiết Nhiên đang kéo Thanh Ninh chạy bất chợt khựng lại, cắn chặt răng trán đổ đầy mồ hôi hột, Thanh Ninh quay đầu lại thấy trên bả vai hắn toàn là máu.

"Mẹ nó, thế mà đã đuổi theo tới, cô qua đây."

Thanh Ninh bị tên họ Diêm kéo từ chỗ Mạnh Kiết Nhiên sang, súng dí ở ngang hông, gã núp ở phía sau cô hướng về người núp trong bụi cỏ hô to: "Muốn tao một phát bắn chết con tin thì cứ tiến lên."

Từ khoảng không mênh mông nơi đường chân trời, một người mặc đồng phục xuất hiện, Thanh Ninh nhận ra Diêm Nhuận Hoa, có chút thất vọng là anh không tới, ngược lại cô nghĩ, anh không đến cũng tốt, nơi này quá nguy hiểm.

"Các người đã bị bao vây, thả con tin ra thì các người còn cơ hội được giảm tội."

"Thúi lắm, ông đây không tin mày, toàn bộ lui về phía sau, nếu không tao bắn chết cô ta."

Súng đã lên nòng, chỉ cần khẽ bóp, đạn sẽ xuyên qua thân thể cô. Bỗng nhiên bao nhiêu khủng hoảng đều biến mất, bình tĩnh nhìn cảnh sát cứu hộ cách đó không xa, còn cả Mạnh Kiết Nhiên nằm dưới đất, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu thần sắc dưới đáy mắt hắn, cô đã cảm nhận được nhiệt độ của nòng súng dưới làn da.

Cảnh sát toàn bộ lui về phía sau, họng súng bên hông Thanh Ninh cũng được thu lại, Mạnh Kiết Nhiên che bả vai tiếp tục đi về phía trước, cô bị tên họ Diêm kéo đi ở phía sau.

Gió lại thổi mạnh hơn, quần áo vốn ướt nhẹp dán sát vào người, gió vừa thổi qua đã run lẩy bẩy. Thanh Ninh muốn quay đầu nhìn lại, muốn lần nữa xác định xem rốt cuộc anh có tới không.

Diêm Nhuận Hoa nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Mục Lương Hòa, phất tay ra lệnh, bắn tỉa tầm xa chuẩn bị sẵn sàng.

Đạn thoát nòng súng phá vỡ không khí, máu trong nháy mắt tóe ra, Tạ Thanh Ninh hoảng sợ nhìn gã đàn ông ngã xuống bên cạnh, Mạnh Kiết Nhiên còn chưa phản ứng kịp, ngay sau đó hai tiếng súng vang lên, hắn ôm thân thể của cô từ từ trượt xuống.

"Thanh Ninh, Thanh Ninh. . . . . ."

Hắn che lại bên ngực cô đang không ngừng chảy xuống dòng máu nóng bỏng, nhuộm đỏ cả tầm mắt, lại nhìn gã đàn ông trúng mấy phát đạn chết không nhắm mắt trên mặt đất.

" Mạnh Kiết Nhiên, anh. . . . . . Trốn không thoát." Tạ Thanh Ninh cảm giác mình càng ngày càng mệt mỏi, cũng càng ngày càng lạnh, nhắm mắt, tất cả giác quan cũng bắt đầu mơ hồ, bên tai âm thanh càng ngày càng nhỏ, ánh sáng trên đỉnh đầu cũng dần dần biến mất, thế giới của cô chỉ còn lại một vùng tăm tối.

Mạnh Kiết Nhiên nhìn người trong ngực cặp mắt từ từ nhắm lại, từ trong ngực móc ra một khẩu súng lục nhỏ: "Thanh Ninh, em vẫn luôn không hỏi anh lúc đầu vì sao cùng cô ta đính hôn, anh biết rõ em oán anh, hận anh, bây giờ anh nói cho em biết có được không." Hắn giống như đang thì thầm với người tình, nhẹ nhàng nói bên tai cô, sau đó hạ một nụ hôn lên trán cô, có một một giọt trong suốt rơi xuống: "Thanh Ninh, anh sẽ không để cho em một mình cô đơn, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ. . . . . ." Chậm rãi giơ súng lên, trong không khí lần nữa truyền đến một tiếng súng vang.

Mục Lương Hòa từ phía trước lao đến, nghe tiếng súng tim anh chấn động mạnh, vạch ra bụi cỏ cuối cùng là hình ảnh đời này anh không cách nào quên được.

. . . . . . . . . . . .

Từ Tam Giác Vàng trở về đã là một tuần lễ, Diêm Nhuận Hoa mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện ngồi chờ, có rất nhiều lời nói không cách nào mở miệng. Anh không giữ lời, anh có lỗi với người anh em tốt nhất. Lúc tìm thấy Tạ Thanh Ninh, cô máu me đầy người nằm trong ngực Mạnh Kiết Nhiên, chỉ có hô hấp mỏng manh, mà Mạnh Kiết Nhiên chết tại chỗ, não bộ trúng đạn, là tự sát.

"Hôm nay là ngày cuối cùng." Ngày cuối cùng của giai đoạn nguy hiểm.

"Tôi hối hận." Thân thể thẳng tắp trước sau như một của Mục Lương Hòa lảo đảo, anh không chỉ suýt mất cô mà còn vĩnh viễn mất đi con của họ, đứa bé ba tháng tuổi hóa thành một vũng máu từ trong cơ thể cô chảy ra. Cơ thể cô bây giờ hoàn toàn kiệt quệ, vết thương trí mạng trên ngực, còn sảy thai.

"Thật xin lỗi, Đại Mục."

"Tôi chỉ tự hận mình vì sao không tìm được cô ấy sớm một chút."

Anh đã đến căn phòng từng giam lỏng cô ở Tam Giác Vàng, đã thấy từng hàng chữ “正” được khắc trên vách tường, cô vẫn luôn chờ anh đến, xót xa nghĩ đến cô lúc đó đã ôm tâm tình như thế nào để giằng co với Mạnh Kiết Nhiên.

"Chỉ cần qua được đêm nay, hai người sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ."

Lúc đi Diêm Nhuận Hoa quay lại nhìn cô gái đang nằm trong phòng ICU (phòng săn sóc đặc biệt), nhất định phải tỉnh lại, nếu không người anh em của anh biết phải làm sao.

Tạ Thanh Ninh cảm giác mình đã mơ một giấc mơ rất dài, cảnh trong mơ phồn hoa rực rỡ, nhẹ nhàng tung bay, đẹp đến mức không muốn tỉnh lại. Đột nhiên, tầm mắt chuyển đổi sang toàn cảnh là máu từ trên trời rơi xuống, bông tuyết màu đỏ, rơi khắp mọi nơi, khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông không ngừng loáng qua ngay trước mắt vỡ vụn thành từng mảnh như bông tuyết bay tán loạn, từng mảnh rơi xuống.

"Thanh Ninh, con tỉnh rồi phải không? Lương Hòa, mau gọi bác sĩ." Lương Nhu Hoa kích động hô to, ngay sau đó một hồi tiếng bước chân dồn dập, Mục Lương Hòa canh giữ ở bên giường nắm tay cô, những vết cắt trên cánh tay đã được xử lý tốt, giờ chỉ còn là mấy vết sẹo màu hồng.