Tâm Dao đưa ra lời đề nghị của mình.

Trong phút chốc, không khí rơi vào sự im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của họ.

Cô cảm giác ánh nhìn của bà Triệu không khác gì từng tảng đá đang đè lên đầu cô, khiến cô không dám ngẩng mặt lên.

Bà Triệu giữ nguyên sắc thái lạnh lùng, hết nhìn quản gia Dương rồi liếc qua Tâm Dao, sau đó bà thấp giọng hỏi: “Cô nói gì?”

Tâm Dao nuốt nước miếng ực một cái, nhưng vẫn lấy hết can đảm ngước lên và đối mắt với bà Triệu: “Liệu cháu có thể nói chuyện với đô đốc không ạ? Cháu thấy người ta khuyên rằng nên tâm sự để đánh thức ý thức của người thực vật.

Cháu muốn thử cách này ạ.”

Giọng nói run rẩy nhưng kiên định của Tâm Dao đánh nhẹ vào lòng của bà Triệu.

Không biết cô có ý định gì nhưng lúc trước chính bà cũng từng có ý kiến như thế.

Bà kiên trì, đổi lại kết quả là con số không sau một năm trời, từ vui vẻ trò chuyện đến khóc lóc cầu xin con tỉnh dậy, cái gì bà cũng làm.

Nhưng bác sĩ nói rằng tâm trạng u uất của bà có thể gây ảnh hưởng đến trạng thái của Vĩ Thành, nên bà luôn cố gắng giữ im lặng, kiềm nén nước mắt bên trong khi chăm sóc anh.

Trong lúc bà Triệu đang chìm vào suy nghĩ của mình, Triệu lão gia bước xuống lầu, khá ngạc nhiên khi thấy mọi người tụ tập ở phòng khách.

Chẳng lẽ con dâu ông và cô bé Tâm Dao kia lại xảy ra xích mích gì sao?

“Chuyện gì vậy?” Triệu lão gia tạm gác lại lí do mình xuống lầu mà đi đến tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Quản gia Dương thấy lão gia nên lập tức kéo một chiếc ghế khác ra rồi mời ông ngồi, sau đó từ tốn tường thuật lại mọi thứ.

“Ồ!” Triệu lão gia gật gù, sau đó quay sang nhìn Tâm Dao còn đang e ngại trước mặt bà Triệu.

Ông hắng giọng để thu hút sự chú ý của mọi người: “Ý kiến này không tồi.

Xem như k1ch thích ý thức của nó về những việc khác thường.

Con nghĩ sao, Hà Chi?”

Bà Triệu được cha chồng nhắc tên thì cũng trầm ngâm, nhưng rồi đành thở dài và dãn cơ mặt đang nghiêm nghị của mình ra: “Dạ, con cũng thấy vậy.

Việc này nhờ cô rồi.”

“Dạ, không không, cháu chỉ muốn làm những gì tốt nhất có thể thôi ạ.” Tâm Dao lắc tay, lắp bắp đáp lại.

Nhờ vậy, dấu vết đỏ vẫn còn chút đọng lại ở cổ tay cô rơi vào tầm mắt của người nhà họ Triệu.

Triệu lão gia nhíu mày, hình như là mới vừa có đây, cô bé Tâm Dao này xảy ra chuyện ở chỗ làm việc sao? Nhưng không đợi ông lên tiếng, bà Triệu thản nhiên lấy trong túi áo ra một tuýp kem rồi đưa đến trước mặt cô: “Dùng này sức vết thương đi.

Mau lành lắm.

Còn nữa, nếu sau này đi làm về trễ quá thì nhờ tài xế Trí đón.

Hiểu chưa?”

“Dạ, cháu…” Tâm Dao thật sự cảm thấy những điều này không cần thiết, cô không lo sợ về việc mình bị bắt nạt hay không, nhưng nhìn vào ánh mắt đe doạ của bà Triệu, cô đành phải nuốt lại lời nói mà thay đổi: “Cháu hiểu rồi ạ.

Cháu cảm ơn bác.”

Bà Triệu rời chỗ ngồi rồi tiến thẳng về phòng.

Sau đó, Tâm Dao cũng thấy tới thời gian chăm sóc cho đô đốc Vĩ Thành nên xin phép rời đi.

Để lại mình Triệu lão gia và quản gia Dương ở đó.

Hai bạn già đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.

Bà Triệu là thế, trong mềm ngoài cứng.

_____________________

Tâm Dao vui vẻ chỉnh đốn lại chiếc mền trắng trên người Vĩ Thành sang một bên, rồi cẩn thận lau mặt anh, trước đó cũng không quên kiểm tra các chỉ số sức khoẻ của anh.

Vĩ Thành tỉnh dậy trong tiềm thức sau một giấc ngủ, cảm nhận da thịt bị đụng chạm.

Hương thơm dịu nhẹ của cô gái kỳ lạ lại thoáng qua mũi.

Cô ấy đã trở về, không hề rời đi như những người khác.

Điều này khiến tâm trạng căng thẳng cả chiều nay của anh được nới lỏng một cách kỳ lạ, thầm cảm kích ý tốt của cô.

Tâm Dao đã quá quen thuộc với chăm sóc thân trên của Vĩ Thành, nhưng lần nào mở ra cũng đều xuýt xoa lẫn tiếc thương.

Xuýt xoa là vì người của anh vẫn còn lưu lại chút cơ bắp do cường độ tập luyện khắc khổ của quân đội.

Còn tiếc thương cho các dấu vết bị gây ra bởi súng đạn, chưa kể thực vật gần một năm khiến các cơ dần teo lại.

Nhớ tới lời hứa của mình, Tâm Dao không tập trung vào cảm xúc của mình nữa, bắt đầu hào hứng nói chuyện với Vĩ Thành: “Nói lời phải giữ lấy lời.

Tôi sẽ kể anh nghe chuyện vui vào ngày đầu tiên đi làm của tôi cho anh nghe.

Anh biết hôm nay tôi gặp ai không? Chắc chắn là anh không đoán ra rồi.

Người đó là vị hôn thê của anh đấy, cũng là chị gái của tôi…”

Tâm Dao cứ luyên thuyên không thôi.

Xác thật cô đã đọc trên mạng về vấn đề nói chuyện với người thực vật trong quá trình trị liệu, nhưng cô không nghĩ Vĩ Thành sẽ nghe thấy được.

Nên đây cũng là cô thừa cơ hội để độc thoại một mình.

Tất nhiên, cô đã bỏ bớt những phân đoạn lên kế hoạch trả thù, cố tình đánh tên Nhật Hào và kéo Mỹ Ngọc rơi vào bẫy do chính ả dựng lên.

Đôi mắt của Vĩ Thành khẽ run lên.

Anh tự hỏi vì sao những chuyện kinh khủng mà Tâm Dao gặp qua lại trở nên nhẹ nhàng như lời cô nói như thế.

Nếu cô không kịp chạy trốn và gọi cho chị cô, có lẽ đêm nay cô khó mà trở về nhà họ Triệu một cách nguyên vẹn.

Cảm giác khó chịu lẫn an tâm cứ trôi nổi theo tiết tấu kể chuyện của Tâm Dao mà Vĩ Thành không ngờ tới chính mình sẽ như thế với một cô gái xa lạ.

Nghe việc vị hôn thê định sẵn của mình gây chuyện, thế mà anh còn không chút cảm xúc nào.

Nhưng khi biết cô bị tên Nhật Hào kia đùa giỡn, anh thật muốn đứng lên và đấm cho hắn một cái.

Chẳng phải phụ nữ là để nuông chiều và yêu thương sao?

Cả hai quá tập trung vào câu chuyện, mà không ngờ tới bàn tay của Tâm Dao đang vô tình kéo chiếc quần thun màu đen của Vĩ Thành xuống.

“Anh không biết được đâu, lúc đó quản lý Minh Lâm như một con sói, rất đáng sợ nha.” Tâm Dao vắt khô khăn ấm, rồi nhẹ nhàng lau lên một bên chân của Vĩ Thành.

Cho tới khi cô cảm giác tay mình đi vào một đường hẽm khó khăn, cô mới thật sự nhìn xuống và đổ mồ hôi..