Hôm kỳ thi đại học kết thúc, người của Tiêu gia đưa Tiêu Nguyệt Nhi và Lâm Hạ còn có cả Tả Tiểu Linh đến khách sạn hào hoa nhất thành phố A để ăn mừng một bữa.

Ngày hôm đó Tiêu Nguyệt Nhi và Tả Tiểu Linh uống rượu đến say bét nhè, đến cả Lâm Hạ cũng uống vài ngụm rượu vang, say đến nỗi mặt mày đỏ ửng, non nớt có thể vắt ra được nước.

Sau khi ăn cơm xong, điện thoại của Tiêu Thần đã gọi đến, nói là chúc mừng cô thi xong, nhưng lại không hỏi cô thi thế nào, bởi vì anh tin tưởng cô.

Lâm Hạ cầm lấy điện thoại nhìn ánh trăng, có lẽ là do đã uống rượu vào, ánh mắt của cô càng trở nên mông lung hơn, đầu óc cũng bắt đầu không tỉnh táo. Cũng như câu nói rượu vào lời ra, cô cuối cùng cũng cũng nói ra những lời mà ba năm nay cô đã không dám nói: “ Tiêu Thần anh biết em ghét anh đến cỡ nào không? Em thật sự rất ghét anh đấy!”

Trong lòng Tiêu Thần lộp bộp, đang muốn nói gì đó, chợt lại nghe thấy Lâm Hạ nói: “ Ba năm nay đến cả một cái bóng của anh cũng chẳng thấy đâu, em biết rằng muốn đứng sánh vai bên cạnh anh đầu tiên phải chịu được cô đơn, nhưng em chính là nhớ anh đấy, em thật sự rất nhớ anh, mỗi buổi tối chỉ cần nhắm mắt lại em liền nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của anh. Nhưng anh cũng không thèm nhớ em, thậm chí đến cả hai chữ ‘nhớ em’ anh cũng chưa từng nói với em. Trên quyển tiểu thuyết mà Tả Tiểu Linh từng đọc có nói, người nào yêu trước thì người đó là kẻ thua cuộc, em nghĩ chắc là em thua rồi, em thua anh rồi…”

Trong lòng Tiêu Thần vừa đau vừa mừng, thực ra đồng ý với Tiêu Viễn Cường khảo nghiệm Lâm Hạ anh cũng có ý nghĩ riêng của chính bản thân anh, việc Lâm Hạ nhỏ hơn anh mười mấy tuổi từ đầu đến cuối chính là nút thắt ở trong lòng của anh, cho nên anh nghĩ, có thể trong ba năm này Lâm Hạ sẽ gặp được người mà bản thân mình thật sự yêu thương, đến lúc đó anh nhất định sẽ trả lại tự do cho Lâm Hạ.

Như điều anh không biết chính là, bản thân anh đã không còn cách nào buông tay nữa rồi.

“ Lâm Hạ, trong ba năm này, anh thực sự……rất nhớ em. ”

Đáng tiếc Lâm Hạ không có nghe thấy lời của anh, bởi vì cô đã ngủ say mất ở trong sân.

Ngày thứ hai, từ sáng sớm Lâm Hạ đã thức dậy thu dọn đồ đạc, Từ Hiểu cho rằng cô muốn về nhà, liền thử níu kéo cô: “ Lâm Hạ, vừa thi xong, hay là con nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hẵng về nhà?”

Lâm Hạ bỏ đồ đạc xuống, nói: “ Dì à, con muốn đi tìm Tiêu Thần. ”

Từ Hiểu ngây người, sau đó miệng lập tức như muốn toét ra, “ Thế thì tình cảm càng tốt nha! Vừa hay trong nhà có ngâm một ít lương khô mà nó thích, con giúp dì mang một ít đến đấy nhé. ”

“ Được ạ. ”

Sau khi lên xe lửa, Lâm Hạ không kìm nén được sự kích động ở trong lòng nên đã gửi cho Tiêu Thần một tin nhắn, nói muốn anh đến đón cô. Anh nói cho cô biết xuống xe lửa ở nơi nào, nhưng lại không có nói là cô phải đi đâu tìm anh.

Nhìn thấy tin nhắn, Tiêu Thần đang ở trong phòng trực ban để trực ban khoé miệng liền câu lên, lúc này An Nam vừa hay bước vào nhìn thấy một màn này, liền trêu chọc nói: “ Dô, tương tư à?”

Tiêu Thần lười để ý anh ta, sau khi đặt điện thoại xuống rồi nhìn những số liệu trên máy tính đến xuất thần.

An Nam bị dáng vẻ lơ đãng không tập trung của anh chọc cho bật cười, vỗ vỗ vào vai của anh nói: “ Được rồi đấy, con trai lớn không giữ được nữa rồi, tôi cho cậu nghỉ phép trước thời hạn, mau đi đón vợ đi. ”

“ Cảm ơn đội trưởng!” Tiêu Thần đứng lên kính lễ một cái thật ngầu lòi.

Sau khi Lâm Hạ xuống xe, vừa quét mắt liền nhìn thấy Tiêu Thần mặc quân trang thẳng thừng đứng đó, cô chớp chớp mắt, nhịn xuống sự chua xót ở trong mắt, rõ ràng chỉ mới qua có ba năm, tại sao cô lại cảm thấy như đã qua ba thế kỷ thế nhỉ?

Nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng muốn khóc nhưng lại cố tỏ ra kiên cường của vợ mình, trong lòng Tiêu Thần liền cảm thấy đau xót. Anh chen qua dòng người, cuối cùng đứng ở trước mặt cô gái mà mình đã nhung nhớ suốt ba năm, sau khi dừng lại một chút lập tức đem cô gắt gao ôm vào lòng. Chỉ có xúc cảm ấm áp này, mới khiến anh biết rằng, tất cả mọi thứ đều là sự thật.

Nước mắt của Lâm Hạ cuối cùng cũng rơi xuống, cô đánh vào phần lưng cứng rắn của Tiêu Thần, nước mắt nước mũi toàn bộ đều chùi lên bộ quân trang mới tinh của anh.

Tiêu Thần vừa nhìn vào con đường ở phía trước, vừa dùng dư quang đánh giá lấy Lâm Hạ, cô không còn nhạt nhẽo lạnh lùng như ba năm trước nữa, dáng vẻ tuy là không có thay đổi quá lớn, nhưng lại xinh đẹp hơn lúc trước không chỉ một chút xíu.

Góc nghiêng của khuôn mặt an tĩnh đang ngồi trên ghế phó lái trông giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ trên tay của Thượng Đế, trầm tĩnh đến động lòng người.

Đột nhiên, Lâm Hạ xoay đầu qua, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Tiêu Thần, cô ngây người, chợt phản ứng lại nhẹ nhàng mỉm cười nói: “ Mấy năm nay có phải em thay đổi rất nhiều không?”

“ Ừm. ” Nếu như cô không phải vẫn còn chất phác đơn thuần như trước kia, có lẽ anh đã không nhận ra cô rồi.

“ Nhưng anh một chút cũng không có thay đổi. ”

Tiêu Thần cười nhẹ một tiếng: “ Già hơn rồi. ” Cô mới 18 tuổi, đang ở trong độ tuổi đẹp đẽ nhất, nhưng anh đã 29 tuổi rồi.

“ Đâu có đâu, vẫn giống như trước mà. ” Chỉ cần nhìn vào trong biển người một cái, không cần biết là cách bao xa, xung quanh có biết bao người, cô cũng đều có thể tìm thấy anh như vậy.

Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô, con ngươi của Tiêu Thần chợt tối đi, quay đầu tăng tốc lái xe.

Lúc nắm lấy tay Tiêu Thần đi vào khu nhà ở, nhưng người quân nhân xung quanh đi lướt qua đều lần lượt gọi cô là ‘chị dâu’, gọi đến nỗi khiến gương mặt của Lâm Hạ giống như một con tôm bị luộc chín vậy. Da mặt của cô vốn dĩ là mỏng rồi, lại thêm mấy người còn lớn tuổi hơn cả cô gọi cô là chị dâu, toàn thân giống như bị đốt lên vậy, hận không thể kiếm cái hố chui xuống.

Tiêu Thần xoay đầu qua, ánh mắt sắc bén lướt qua khắp nơi, tức khắc, xung quanh im bặt không một tiếng động.

“ Đây là bạn gái nhỏ của trung đội trưởng sao?” Hạ Lâm nhìn cô gái được Tiêu Thần bảo vệ ở trong lòng, lưỡi dao trong mắt bắn ra khắp nơi, không khỏi bất ngờ nói.

Tạ Ích Dương kinh ngạc mà nhìn lấy góc nghiêng khuôn mặt của Lâm Hạ, cảm thấy cô rất quen mắt, nhưng lại quên là đã gặp ở đâu rồi. “ Tiểu Lâm Tử, cậu có cảm thấy cô gái này hình như đã gặp qua ở đâu rồi không?”

“ Chưa gặp qua. ”

“ Nhất định là tôi đã gặp qua rồi, nếu không sao tôi lại cảm thấy quen mắt đến thế. ” Đột nhiên, trong đầu có một luồng sáng vụt qua, Tạ Ích Dương đột nhiên tỉnh ngộ nói: “ Tôi nhớ ra rồi, đó là cô gái mà em trai tôi thích ở trong trường học. Không ngờ rằng cô ấy thế mà lại là bạn gái của trung đội, khó trách không còn nhìn trúng được người nào khác. ”  Có một người bạn trai ưu tú đến như thế, làm gì còn có tâm tư đến với người khác.

“ Em trai cậu?” Hạ Lâm hỏi. Anh ta và Tạ Ích Dương từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, em trai của Tạ Ích Dương, Tạ Thiếu Dương anh ta cũng có quen biết, nhưng Tạ Thiếu Dương trước giờ vẫn luôn là một chàng trai thẹn thùng xấu hổ, khó mà tưởng tượng được cậu ấy còn nhỏ tuổi như vậy mà đã thích một cô gái rồi, hơn nữa đối phương còn là bà xã bảo bối của trung đội.

Tạ Ích Dương than thở một hơi: “ Đứa nhóc ấy đã thích cô ấy ba năm rồi, mỗi năm trở về nhà đều lấy hình cô ấy ra cho tôi xem, thằng bé nói bản thân thường hay trốn ở phía sau hoặc là bên cạnh để chụp hình cô ấy, nhưng lại chưa từng dám tỏ tình với cô ấy. Bởi vì cô gái ấy thành tích quá tốt, hành sự lại khiêm tốn, đối đãi với người khác giới lại càng không để tâm đến. ”

“ Xem ra, Thiếu Dương cũng là một tiểu chung tình nha. ”

“ Cái đó còn chưa chắc, tình cảm thời cấp ba vốn dĩ chính là đến nhanh mà đi cũng nhanh, biết đâu sau khi học đại học nó sẽ thích một người khác cũng không chừng. ” Tạ Ích Dương nói.

Tạ Thiếu Dương chính là chàng trai đã tỏ tình với Lâm Hạ vài ngày trước khi tốt nghiệp, là một người đam mê chụp ảnh, mà Lâm Hạ lại chính là người mẫu ảnh tốt nhất của cậu ấy.

……………

Đóng cửa lại, Tiêu Thần liền đem Lâm Hạ đấy đến bên cửa, nghiêng người đè xuống, chiếm lấy đôi môi của cô, trắng trợn gặm cắn nó, giống như muốn trút hết nỗi nhung nhớ trong mấy năm qua.

Lâm Hạ ngây người ra, trong đầu nhớ đến nụ hôn năm ấy hai người đã ở trong thư viện quấn quýt triền miên, trên mặt có chút ửng đỏ. Đôi tay bất tri bất giác vòng lên cổ của anh, đôi mắt cũng bởi vì trầm luân mà nhắm lại.

Không ngờ đến cô sẽ đáp lại, Tiêu Thần ngây ngốc, sau đó lại càng thêm bá đạo mà hôn lấy đôi môi hồng nhuận của cô.

Không khí ở trong phổi càng lúc càng ít, Lâm Hạ dần dần hé miệng ra, nhưng lại bị Tiêu Thần mút lấy, tiến vào công thành đoạt đất, thân thể của Lâm Hạ mềm nhũn đi, quân lính tan rã.

“ Ưm~~” Lâm Hạ vô thức rên rỉ một tiếng, thân thể Tiêu Thần cứng lại, cảm thấy chỗ nào đó trên cơ thể nhanh chóng dựng dậy. Lâm Hạ cũng cảm nhận được rồi, không chút động đậy mà vùi vào trong lòng của Tiêu Thần, mặt đỏ nhỏ ra máu. Cô đã không còn là cô gái nhỏ không hiểu biết gì nữa, đối với chuyện nam nữ này dưới sự hun đúc của Tả Tiểu Linh cô đã hiểu biết hơn nhiều rồi.

Tiêu Thần bất lực mà cười cười, sau đó buông Lâm Hạ ra, sờ sờ đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô nói: “ Lâm Hạ, trước tiên đem hành lý của em đem vào trong phòng đi, hửm?”

“ Được. ” Cầm vali lên rồi chạy vèo vào phòng ngủ, Tiêu Thần ở phía sau nhìn thấy được một trận bật cười.

Trong khu nhà ở đều là một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, một phòng bếp, cho nên khi Lâm Hạ mở cửa phòng ngủ ra, vào lúc trước mặt bay đến một luồng khí nam tính của quân nhân cô liền ngây ra, đây là gian phòng của Tiêu Thần, lẽ nào anh định để cô ở cùng một gian phòng với anh sao?

Lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ không thuần khiết ở trong đầu vứt hết đi, Lâm Hạ kéo lấy vali đặt bên cạnh một cái vali kiểu nam khác, cô ngồi xổm xuống nhìn nhìn, cảm giác trông giống như Tiêu Thần và cô vậy, trong lòng bỗng dưng ngọt ngào hơn. Cô vẫn luôn là một cô gái rất dễ thỏa mãn, điều cô luôn theo đuổi chính là một đời một kiếp một cặp người, chỉ cần người đó là Tiêu Thần, cô sẽ không còn tiếc nuối nữa.

“ Nhìn gì thế?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe từ sau lưng truyền đến, sau đó bị người ấy ôm ngang lưng, có một cái đầu vùi vào phía sau gáy của cô, khiến cô bị ngứa đến bật cười.

Mùi xà phòng thơm lừng xộc vào trong mũi cô, Lâm Hạ ngây người, “ Sao anh lại đi tắm rồi?” Nói xong liền hận không thể cắn lưỡi tự giận, tại sao khi cô ở trước mặt Tiêu Thần não luôn chậm hơn miệng thế, thế này hoàn toàn không giống cô nha.

Tiêu Thần hơ hơ bật cười nói: “ Lâm Hạ, ăn thật sự muốn cắn chết em!” Nói xong còn thật sự cắn một ngụm lên cổ của Lâm Hạ.

Cô rút người lại, bật cười cầu xin.

……………..

Buổi tối hai người vốn dĩ muốn ở nhà, nhưng lại bị tiếng triệu tập khẩn cấp của An Nam gọi qua đó, nói là khúc gỗ vạn năm trong đội cuối cùng cũng tìm được bà xã rồi có thế nào cũng phải ăn mừng một phen, vì thế nên đã bày một bữa tiệc rượu lớn trong căn tin để cho mọi người chiêm ngưỡng dung nhan của Tiêu phu nhân tương lai, sẵn tiện thay cô đón đón gió.

Tuy rằng không muốn để vợ của bản thân bị người khác nhìn, nhưng cũng không thể chối từ ý tốt của đội trưởng, vì thế nên anh đưa theo Lâm Hạ nhanh chóng đi đến căn tin.

Khi bọn họ vừa mới bước vào, đột nhiên, có hàng loạt bông hoa giấy đầy đủ màu sắc từ trên trời rơi xuống, tiếp đến tất cả mọi người vỗ tay rồi vây vòng xung quanh, người dẫn đầu trong số đó chính là An Nam.

An Nam duỗi tay ra bắt tay với Lâm Hạ, sau đó trêu đùa nhìn lấy Tiêu Thần một cái, ánh mắt đó tựa hồ đang nói: Ây da, vợ của cậu trông không tồi nha!

Ánh mắt đắc ý của Tiêu Thần nhanh chóng bay vèo qua đó: Cũng không nhìn xem là vợ của ai?!

An Nam giật giật khóe miệng, lại lần nữa đem tầm mắt chuyển về phía Lâm Hạ: “Đồng chí Lâm, cô đã làm được một chuyện tốt cho Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa đấy, đã vì tổ quốc giải quyết một chuyện lớn động trời, đã vì vô số phụ nữ đồng bào tổ quốc giải quyết một nguyên tố có thể dẫn đến việc bọn họ ly hôn với chồng mình. Tôi đại biểu cho Đảng và nhân dân, đại biểu cho ngàn ngàn vạn vạn phụ nữ Trung Quốc cảm ơn cô. ”

Lâm Hạ: “ ………. ” Anh là hội trưởng của hiệp hội phụ nữ sao?