Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 7-2: Một giấc không mộng - Lần đầu tiên trong ba năm (2)

Có lẽ vì hắn nghiêng người qua mang theo hơi ấm, trong lúc ngủ mơ nàng vẫn cảnh giác né sang một bên.

Đây là vì phòng bị hắn nên mới có phản ứng như thế.

Phó Dung Chương chế giễu “Xùy” một tiếng, lông mày nhíu lại nhìn thoáng qua chăn mỏng lông dê, tiện tay ném lên người nàng, không nặng không nhẹ.

Dường như trong lúc ngủ mơ, tiểu cô nương cảm nhận được cảm giác ấm áp kéo đến, nàng kéo chăn mỏng quấn chặt mình lại.

Xe ngựa vẫn chạy bình ổn như cũ, hắn dựa vào vách xe nhắm mắt lại

Đến lúc Phó Dung Chương mở hai mắt ra thì ánh mặt trời đã từ cửa sổ xe bên này chuyển qua bên khác.

Trong giây phút đó hắn hơi mờ mịt, rất nhanh hắn đã phản ứng lại mình đang ở đâu, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía nữ nhân bên cạnh.

Mới đây hắn ngủ một giấc không hề mơ, bình yên ngủ đến lúc tự thức dậy!

Đây là lần đầu trong ba năm qua.

Nhìn một chút, hắn phát hiện sắc mặt nàng hơi khác lạ, hắn đưa tay sờ trán nàng, vô cùng nóng.

“Vân Kiều!” Hắn ôm nàng qua, khẽ gọi.

Dáng vẻ nàng như một vũng nước nằm trong ngực hắn, sắc mặt ửng hồng, hơi thở nặng nề giống như rất khó chịu, thỉnh thoảng rên khẽ một tiếng.

Từng tiếng rên khó chịu giống như con mèo nhỏ, vô cùng đáng thương.

“Vệ Minh!” Phó Dung Chương hô một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ vội vã mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

“Chủ tử.” Vệ Minh xốc màn xe lên, cung kính đáp lời.

Phó Dung Chương vốn định ra lệnh cho y tìm lang trung, nhưng khi nhìn thấy xung quanh là đại thụ tươi tốt xanh um không một bóng người, vội hỏi: “Đây đang ở đâu?”

“Bẩm chủ tử, còn đang trong cảnh nội Nghi Châu, có lẽ nửa đêm về sáng mới có thể đến quận Hoài Dương, khi đó mới có chỗ nghỉ.” Vệ Minh đáp.

Nửa đêm về sáng? Vân Kiều đã bệnh đến mức hôn mê, nếu như tiếp tục ngồi xe ngựa xóc nảy đến nửa đêm về sáng, không được nghỉ ngơi chỉ sợ nàng không chịu được.

“Tìm nơi đặt chân nghỉ tạm gần đây.” Phó Dung Chương nhìn chung quanh một vòng, nơi đây vắng vẻ, nếu lập trại sau nửa đêm gặp mãnh thú hay khí độc thì vô cùng nguy hiểm.

Vệ Minh chần chờ một lát mới nói: “Đi về phía trước một trăm dặm chính là Linh Thác Tự…”

Ra roi thúc ngựa cần hai ngày sẽ đến kinh thành, vì chiều theo Vân Kiều nên đổi ngồi xe ngựa, đương nhiên hành trình sẽ chậm gấp đôi.

Bây giờ trước sau không có thôn trang hay khách điếm, nơi có thể ở lại gần đây chỉ có Linh Thác Tự trên núi Hoài Dương.

Nhưng Linh Thác Tự chính là nơi cấm kỵ của Phó Dung Chương.

Khi nghe ba chữ Linh Thác Tự, hắn hơi dừng lại một chút, thuận tiện nhìn người trong ngực, dường như nàng đã bị nghiêm trọng hơn.

“Lập tức đi đến Linh Thác Tự.”

“Vâng.”

Lúc đoàn người đi đến Linh Thác Tự thì đã là ban đêm.

Đại sư Vân Đăng thấy Phó Dung Chương đã đoán ra được thân phận của hắn, ông để một tòa thiền viện cho bọn họ nghỉ ngơi.

Trải qua chuẩn bị một phen, cuối cùng Vân Kiều cũng được sắp xếp xong xuôi.

May mắn, chủ trì Linh Thác Tự là đại sư Vân Đăng biết sơ trung y nên đã bắt mạch cho Vân Kiều. Nàng chỉ bị kinh hãi quá độ lại nhiễm phong hàn, uống thuốc nghỉ ngơi thật tốt, chờ đổ mồ hôi thì sẽ khỏe.

Vệ Minh bưng thuốc đã nấu xong tới, Phó Dung Chương tự tay đút cho nàng uống. Cho dù nàng lẩm bẩm nhưng cũng phối hộp, thuốc đút tới miệng sẽ nuốt xuống hết. So với lúc nàng tỉnh táo thì nhu thuận hơn nhiều.

Sau khi uống thuốc, cuối cùng nàng cũng ngủ say.

Phó Dung Chương không nói một lời nhìn nàng một lát mới ra khỏi thiền phòng.

Mặc dù Linh Thác Tự ở chỗ hẻo lánh nhưng lại là chùa miếu lớn số một số hai Đại Địch. Khách hành hương quanh năm kéo dài không dứt, hương hỏa cực thịnh.

Lý do Linh Thác Tự trở nên nổi tiếng là vì ở phía bắc của ngôi chùa này, đại sư Vân Đăng đã mở lăng mộ viên, chuyên thu nhận người không thể an táng từ đường.

Mẹ đẻ của Phó Dung Chương cũng chôn ở đây.

Cung phi tự sát là trọng tội, Dung phi chết không chỉ liên lụy toàn bộ cửu tộc Dung thị mà ngay cả chính bà cũng không được táng nhập vào lăng Hoàng tộc.

Phó Dung Chương vô cùng hận mẫu thân nhu nhược và bất hiếu bất tử, từng ấy năm hắn chưa từng bái tế qua.

Cho dù bây giờ hắn là người trên vạn người thì cũng không ai dám nhắc chuyện tu sửa lăng Dung phi với hắn.

Hắn đứng ở thiền viện, nghe tiếng tụng kinh cách đó không xa, còn có tiếng kèn loáng thoáng và tiếng khóc tang.

Lại có người nhập táng.

Tục dân gian ở Đại Địch, chết yểu, đột tử không được nhập táng mộ tổ, nhưng những người này không phải kẻ đại gian đại ác. Người nhà người chết đều mong bọn họ có thể mồ yên mả đẹp, yên nghỉ ngàn thu.

Việc thiện này của đại sư Vân Đăng khiến cho người chết có thể nghỉ ngơi, không biết an ủi bao nhiêu gia thuộc, có thể nói công đức vô lương.

Nếu là đời trước, Phó Dung Chương cũng chẳng thèm ngó tới, cho dù ai sống ai chết thì có liên quan gì đến hắn! Ai còn quản chuyện tiền thân hậu sự khi còn sống. Nhưng trải qua cái chết của Vân Kiều, dường như hắn có thể cảm nhận được nguyện vọng của những gia thuộc này.

Hắn đã từng trải qua việc nàng chết, bây giờ đối mặt với Vân Kiều như thế, rõ ràng ở trước mắt nhưng lại có cảm giác mờ mịt không bắt được, hắn cảm thấy thật sự bất lực và hoang mang.

Hắn nhìn qua bức bích họa tam thế phật ở thiền viện, mỉm cười nói: “Biết kiếp trước, kiếp này và kiếp sau nên làm thế nào?”

Lúc này Vệ Minh đi tới, kêu một tiếng: “Chủ tử.”

“Chuyện gì.”

“Tướng gia và gia quyến cũng ở trong chùa, hôm nay là lúc Thượng Quan phu nhân hạ táng.”

Vân thị chết rồi?

Đôi mắt Phó Dung Chương khẽ run lên, hắn nghiêng đầu nhìn về phía thiền phòng phía tây nơi Vân Kiều nghỉ ngơi.