Công tử, nói thẳng ra triều đình muốn mượn thế lực của bọn ta để tiêu diệt Tuyệt Tình lâu.

Nếu chúng ta làm vậy sẽ được lợi ích gì đây?

Đám nhân sĩ giang hồ đó câu đầu tiên là đòi đến lợi ích, xem ra đám người tự xưng là chính nghĩa này lại chỉ có cái danh thôi.

Bề ngoài dáng vẻ đạo mạo, chính nghĩa bên trong thì chỉ mục nát đến đáng khinh bỉ.

- Đừng tưởng bổn công tử không biết các ngươi đang thèm muốn Huyết Liên Hoa bảo vật của Tuyệt Tình lâu, chúng ta hợp tác chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi.

- Ngươi nói gì bọn ta không hiểu, bọn ta chỉ là muốn thay những người đã chết đòi lại công bằng thôi.

- Nếu các ngươi là thay trời hành đạo vậy tại sao còn phải đòi lợi ích?

- Ngươi...

Một câu của hắn khiến đám người đó không nói được gì, đúng là một lũ giả tạo.

Hắn bây giờ không biết là bản thân chọn hợp tác với đám người này có đúng hay không.

Nếu không vì Bắc Đường gia hắn cần gì như vậy.

- Bây giờ thì nói rõ đi, có muốn hợp tác hay không?

- Được, hợp tác thì hợp tác

Nhận được câu trả lời hắn cũng lười ở đây nói nhảm với đám người này.

Bắc Đường Uyên nói thêm vài lời liền cáo từ đám người đó trở về quán trọ.

- Cửu Lạc!

- Có thuộc hạ, công tử có gì phân phó?

- Điều tra xem nữ nhân đến ám sát ta lúc sáng là ai

Nữ nhân lúc sáng đến ám sát hắn võ công không hề tầm thường, nếu nàng dốc toàn lực để đối phó hắn thì chỉ e hắn cũng khó lành lặn mà trở về.

Thế nhưng đến lúc mấu chốt nàng lại bỏ đi, hắn cứ nghĩ bản thân hiểu rõ tất cả người trên thế gian này nhưng không ngờ nàng lại khiến hắn không thể nhìn thấu.

- Vâng, thuộc hạ sẽ nhanh chóng điều tra

Cửu Lạc lui xuống đi điều tra về lai lịch của nàng.

Hắn đang cho người đi điều tra nàng còn ai đó thì đang thảnh thơi uống trà, ánh mắt nhìn ra cửa sổ như không có tiêu cự nhưng thực ra là đang nhìn đến người ở trong quán trọ đối diện.

- Chủ nhân, tiếp theo chúng ta làm gì?

- Quan sát đã, ngươi cứ từ từ, đừng nóng vội!

Nàng thu hồi ánh mắt nhìn sang Đoạn Tiêu, ánh mắt không mang một tia cảm xúc, khí lạnh trên người nàng khiến người bên cạnh sợ hãi.

Tuy Đoạn Tiêu bên cạnh nàng đã lâu nhưng vẫn phải rùng mình, từ năm nàng tám tuổi đến bây giờ quanh thân vẫn là loại khí lạnh này.

- Vâng, là thuộc hạ đã quá nóng vội, xin chủ nhân trách phạt

- Không cần, đứng dậy đi

- Dạ chủ nhân, nhưng chúng ta đến đây cũng không thể cứ ngồi yên như vậy

- Nếu ngươi không có gì để làm hay là đến tặng cho các vị nhân sĩ giang hồ kia món quà gặp mặt đi

- Thuộc hạ đã hiểu ý chủ nhân, thuộc hạ đi làm ngay đây

Đoạn Tiêu dẫn người đến chỗ đám người kia, dám tính kế lên Tuyệt Tình lâu của bọn họ, đám người này đúng là chê mạng quá dài rồi!

Quân Hoa ngồi đó một lúc thì đi đến khu rừng gần đó, bình thường lúc rảnh rỗi nàng sẽ luyện kiếm pháp.

Kiếm pháp của nàng đột phá đến Băng Tâm thì dừng lại, chỉ còn một chiêu cuối cùng nữa sẽ đạt cảnh giới cao nhất.

- Có vẻ như Bắc Đường công tử khá rảnh rỗi, lại theo ta đến tận nơi này

Quân Hoa làm sát thủ bao năm nay có người theo dõi mình tất nhiên sẽ phát giác ra, có điều nàng chắc hắn thừa biết nàng sẽ phát giác ra mình.

- Đúng thật ta đang rảnh, ta chỉ là muốn hỏi cô nương tại sao Tuyệt Tình lâu lại muốn chống đối triều đình?

Hắn thật không còn hiểu rõ bản thân nữa, hắn nhìn thấy bóng dáng nàng rồi cứ vô thức đi theo, hắn không biết bản thân rốt cục muốn gì.

- Công tử chắc là có nhầm lẫn gì đó rồi nhỉ, ban đầu vốn là triều đình gây sự với bọn ta trước.

Ta cũng đã trả lời xong rồi, cáo từ!

Vốn dĩ lúc trước triều đình và giang hồ không hề dính dáng gì với nhau, nước sông không phạm nước giếng.

Rõ ràng lão hoàng đế đó quá đa nghi, sợ Tuyệt Tình lâu có dã tâm cướp đoạt giang sơn của ông ta nên nhiều lần cho người đến gây sự.

- Khoan đã, cô nương cần gì vội như vậy chứ?

- Ta vội hay không thì liên quan gì đến ngươi, chúng ta vốn dĩ là kẻ thù, chẳng có gì để nói cả

Lời vừa nói ra không hiểu sao trong lòng nàng lại có một loại cảm xúc gì đó rất lạ, mười mấy năm qua đây là lần đầu nàng có loại cảm giác này.

Còn nữa, con người nàng rất kiệm lời, hôm nay lại có kiên nhẫn ở đây nói với hắn, không phải là nàng luyện công đến hỏng đầu óc rồi chứ.

- Kẻ thù sao?

- Đúng vậy, chúng ta là kẻ thù vĩnh viễn không chung đường!

Áp chế cảm giác khó chịu trong lòng nàng dứt khoát phân rõ ranh giới giữa hai người.

Dù gì cũng chỉ là một nam nhân xa lạ nàng cần gì nghĩ nhiều.

Cuộc đời này nàng đã định sẵn là không có bằng hữu, nàng cũng coi như bản thân không có người thân.

Quân Hoa sẽ không để bản thân vướng bận, tình cảm đối với nàng chỉ là thứ rẻ mạt.

Nàng cũng từng mong được nhận tình cảm từ người khác nhưng bây giờ, nàng không còn cần nữa rồi.

Lúc tám tuổi trở ra từ rừng U Vọng, nhũ mẫu yêu thương nàng nhất đột ngột qua đời, kể từ đó nàng luôn lạnh lùng, xem nhẹ cái gọi là tình cảm.

- Là ta quá đường đột, đúng vậy, chúng ta sinh ra đã là kẻ thù.

Lần sau gặp mặt chúng ta quyết đấu một trận đi!

Hai người xa lạ gặp nhau vỏn vẹn chỉ có hai lần nhưng sao nghe câu trả lời của nàng, trái tim hắn như có lưỡi dao đâm vào, đau đến như vậy.

Hắn cố gắng đè ép nó xuống, chắc chỉ là ảo giác một chút sẽ hết thôi.

- Để xem đã!

Nàng dùng khinh công rời đi, hắn cũng không còn lý do gì để ở lại đó, hai người mỗi người một ngã.

- Tại sao ta lại không thể tập trung? Đáng ghét, luyện sai nữa rồi!

Quân Hoa nhíu mày thu kiếm vào vỏ, luyện đã lâu nhưng vẫn không có tiến triển, chiêu nào đánh ra cũng lung tung lộn xộn chẳng có trật tự, vậy mà nàng lại bị phân tâm vì hắn.

- Chủ nhân người mau về Tuyệt Tình lâu, ở đó xảy ra chuyện rồi

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Thuộc hạ không biết, lúc thuộc hạ dẫn người đến chỗ đám người kia liền nhận được bồ câu đưa thư tới nói là đã xảy ra chuyện.

- Được, chúng ta về đó trước, đi thôi!.