Quân Hoa an ổn nằm trong lều trại ấm áp, Bắc Đường Uyên tay cầm theo bát canh còn tỏa hơi nóng bước vào.

Đêm qua từ doanh trại Hoa Hạ theo hắn về đây, Bắc Đường Uyên đã cho dựng lều của nàng ngay sát lều của hắn.

- Đến rồi, lại đây ngồi đi

Nàng ngồi dậy chừa chỗ cho hắn, Bắc Đường Uyên theo đó ngồi xuống.

- Ta mới cho người nấu cho nàng bát canh gà, nàng ăn đi, nguội sẽ không ngon

- Lại là canh gà sao?

- Sao vậy, nàng không thích sao?

- Lần trước sau khi ăn xong bát canh gà Cửu Như đem lên, tỉnh dậy ta liền ở doanh trại Hoa Hạ

Nàng cố tình chọc hắn, để xem hắn sẽ phản ứng như thế nào.

- Không ngờ Cửu Như bị Tô Nguyệt Nhi mua chuộc, khi về ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng

- Chuyện đó thì không cần, ta muốn tự xử lý, nếu ngươi không bỏ ta lại đó thì làm gì xảy ra chuyện chứ

- Được rồi, nàng đúng, sau này ta sẽ không bỏ nàng lại, sẽ luôn bên cạnh nàng

Đó là lời hứa của hắn, trải qua chuyện này hắn muốn luôn ở bên cạnh nàng, dùng tất cả sức lực mình có bảo vệ nàng.

- Vậy được

- Bây giờ ăn canh được chưa, hay nàng muốn ta bón cho nàng đây

- Thôi để ta tự ăn

Tiếp nhận chén canh từ tay hắn, nàng múc một muỗng chậm rãi đưa lên miệng, mùi vị canh cũng như bình thường nhưng nàng vào lúc này lại cảm thấy ngon.

Đây hẳn là do trong lòng nàng đang vui vẻ vì lời hứa của ai đó.

Nàng đặt bát lên trên bàn, nước canh còn dính lại bên khóe miệng, Bắc Đường Uyên thấy vậy cầm lấy khăn tay cẩn thận lau sạch cho nàng.

Động tác của hắn vô cùng tỉ mỉ, dịu dàng, Quân Hoa nhìn khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, tim bất giác đập liên hồi.

- Sao mặt nàng đỏ vậy, có phải bị bệnh rồi không?

Bắc Đường Uyên thấy mặt nàng có hơi đỏ, hắn biết nàng tuy lạnh lùng nhưng da mặt rất mỏng, bây giờ chắc là đang xấu hổ.

Hắn nổi lên ý muốn trêu chọc nàng một chút.

- Không phải, ta rất bình thường

- Nàng đừng giấu ta, để ta đi gọi đại phu nha

- Không cần, ta không có bệnh, đừng gọi đại phu

Hắn nhìn nàng lúng túng mà phì cười, Hoa Nhi của hắn cũng có lúc đáng yêu như vậy.

- Ta đùa nàng chút thôi, không cần như vậy

- Ngươi dám đùa ta à, xấu xa

Nàng hừ một tiếng rồi quay mặt đi nơi khác, hắn nhìn nàng giận dỗi mà bật cười.

Tiếng cười trầm ấm của hắn như ma lực khiến nàng bị cuốn vào trong đó.

Nàng cảm nhận như có đôi tay ôm lấy eo nàng, hắn xoay người Quân Hoa lại phủ đôi môi ấm áp lên bờ môi nàng.

Không gian trong lều tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, lưỡi hắn dây dưa, quấn quýt lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng.

Hơi thở của hắn dần nặng nề, hai người dần bị d*c vọng bao lấy.

Bắc Đường Uyên đưa tay cởi thắc lưng của nàng nhưng giữa đường bỗng dừng lại.

- Ta...!ta...

Bắc Đường Uyên muốn giải thích, hắn không nghĩ sẽ cùng nàng phát sinh chuyện gì đó.

Hắn muốn đường đường chính chính cưới nàng làm thê tử, hắn không muốn lần đầu tiên của nàng lại ở trong hoàn cảnh này.

Chỉ là lúc nãy hắn không khống chế được d*c vọng mà làm bậy với nàng, vốn muốn hôn nàng xong sẽ cầu hôn nàng ai ngờ bản thân hắn lại làm ra chuyện thất thố như vậy.

- À...!trong đây có hơi nóng

Không khí đã gượng gạo nay còn gượng gấp đôi, nàng nói xong câu đó liền muốn tự cắn lưỡi bản thân.

Khi không lại nói câu ngớ ngẩn ấy làm gì chứ.

- Tướng quân, có tin cấp báo

Cửu Lạc bên ngoài vén rèm thò đầu vào trong, nhìn đến hai người trong lều y phục lộn xộn trong đầu lại nghĩ linh tinh.

- Thuộc hạ hình như đến không đúng lúc rồi

- Ra ngoài

Bắc Đường Uyên miệng nhanh hơn não sợ Cửu Lạc hiểu lầm vội đuổi hắn nhưng hành động này lại khiến Cửu Lạc khẳng định suy nghĩ trong đầu.

- Khụ, ngươi ra xem thử xem, hẳn là chuyện quan trọng

Nàng khụ một tiếng cho đỡ ngượng, lúc nãy bản thân nàng cũng bị d*c vọng chiếm lấy tâm trí nên hùa theo hắn, bây giờ nghĩ lại thật xấu hổ.

- Vậy ta ra ngoài, nàng nhớ nghỉ ngơi sớm

- Ta biết rồi

Bắc Đường Uyên chỉnh lại y phục rồi rời khỏi, bên ngoài Cửu Lạc đã đợi hắn để bẩm báo.

- Có chuyện gì?

- Bẩm tướng quân, mật thám bên đó báo lại, hình như quân Hoa Hạ đang cho dọn trại

- Dọn trại rồi sao, xem ra Hoa Hạ sắp đổi chủ rồi

- Tướng quân, người nói vậy là có ý gì

Cửu Lạc không hiểu hỏi lại, tướng quân nhà hắn nói chuyện thật khiến người khác khó hiểu.

- Không có gì cả, ngươi lui xuống đi

- Dạ

Mặc dù trong lòng còn nhiều thắc mắc nhưng lệnh của Bắc Đường Uyên, Cửu Lạc khó lòng cãi lại, hắn còn muốn hóng chút chuyện của bọn họ lúc trong lều nữa mà.

Một thân bạch y đứng đó, gió đêm thổi qua khiến vạt áo tung bay, Bắc Đường Uyên lặng lẽ ngước lên nhìn trời đêm.

Trăng tròn treo lơ lửng trên nền trời, hàng ngàn vì sao lấp lánh trải dài trên tấm thảm nhung đen.

Đủ loại tư vị ngổn ngang, nơi này được tính là nơi mà hắn quen thuộc nhất, Bắc Đường Uyên thở dài nhìn đến mặt trăng trên đỉnh đầu.

Nếu có thể hắn thật mong cùng nàng trải qua một đời yên bình bên cạnh nhau.

Cái gì mà danh lợi, quyền lực đối với hắn đều không quan trọng bằng nàng, hắn lo sợ một ngày nào đó hắn bị những danh lợi kia làm cho bản thân vạn kiếp bất phục.

Lúc nãy hắn định cầu thân nàng nhưng bây giờ có phần lưỡng lự, hắn không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không muốn kéo theo nàng cùng hắn chịu khổ.

Bắc Đường Uyên ngồi xuống bãi cỏ, ánh mắt trở nên xa xăm, trong lòng suy nghĩ đủ chuyện nhân sinh trên thế gian này.

Bên chỗ nàng, Quân Hoa sau khi y phục chỉnh tề liền muốn ra ngoài một chút, nàng đi loanh quanh lại vô tình chạm mặt một người.

- Vị cô nương đây chắc hẳn là người trong lòng của Bắc Đường huynh nhỉ?

- Ngươi là ai?

- Không giấu gì cô nương, tại hạ là Lãnh Thiên Kỳ, là bằng hữu của Bắc Đường huynh

Lãnh Thiên Kỳ tự giới thiệu, thành thật mà nói, y cũng bị dung mạo của nàng làm cho một phen kinh diễm.

Bạch y không nhuốm chút bụi trần, quanh thân là khí chất thanh lãnh cộng với dung mạo tựa mẫu đơn, kiều diễm không dung tục.

Nàng đón gió đứng dưới ánh trăng khiến người ta cứ ngỡ nàng là tiên nữ đến từ cung trăng.

- Ngươi là thái tử Lạc Vân, thất lễ rồi

Quân Hoa có từng nghe hắn nói đến y, Lãnh Thiên Kỳ trong lời kể của hắn so với thực tại không khác là bao.

Tóc đen cố định bằng một chiếc trâm ngọc, trường bào màu vàng thêu họa tiết đơn giản, nếu so với Họa Tử Nguyệt thì có vẻ Lãnh Thiên Kỳ có phần mộc mạc hơn.

Tuy vậy nhưng khí chất cao quý trên người hắn lại khiến người khác không sánh được, đơn giản không cầu kì lại làm y trông có chút gần gũi hơn.

Thật ra nàng không biết y lại có ba bộ mặt khác nhau, trên triều thì lãnh khốc, vô tình, đối với bằng hữu như Bắc Đường Uyên lại có chút phóng khoáng không câu nệ, đối với nàng lại ôn hòa, lễ độ.

- Không sao, cô nương đang đi tìm Bắc Đường huynh sao?

- Ta chỉ định đi dạo quanh chút thôi, ngươi thân với Bắc Đường Uyên lắm đúng không?

- Cứ xem là vậy đi

Nói ra nàng có chút vô tâm, hắn ngày nào cũng quan tâm đ ến nàng, hiểu rõ nàng thích gì, không thích gì, còn nàng biết về hắn lại rất ít.

- Ta muốn hỏi một chút về chuyện của hắn, không biết có phiền thái tử điện hạ không?

- Không phiền, cô nương cứ hỏi, nếu biết ta sẽ giải đáp

Sau một lúc hỏi Lãnh Thiên Kỳ, nàng đã nắm được những chuyện liên quan đến hắn, Quân Hoa cáo từ y rồi trở về lều.

- Nàng vừa ra ngoài sao?

Bắc Đường Uyên đến tìm nàng nhưng nàng không có trong lều đành ngồi đợi, Quân Hoa đi đến ngồi bên cạnh hắn.

- Ừm, ra ngoài dạo một chút, ngươi đến tìm ta có việc gì à?

- Không có gì

Hắn không biết mở lời thế nào, Bắc Đường Uyên còn đang do dự không biết có nên nói hay không, hắn đã suy nghĩ kĩ rồi, chuyện này phải hỏi ý nàng.

Rời xa nàng hắn không muốn, giữ nàng bên cạnh lại có thể khiến nàng gặp nguy hiểm, nhưng hắn không muốn hai người tách ra, lần này để hắn ích kỉ một lần đi.

- Có chuyện gì ngươi nói đi, đừng giấu trong lòng sẽ rất khó chịu

- Ta...!nàng gả cho ta được không?

Quân Hoa có chút bất ngờ với lời hắn vừa nói ra, nàng không nghĩ hắn sẽ nhắc đến chuyện đó.

Thấy nàng trầm mặc không nói gì hắn nghĩ nàng không muốn, trong lòng mất mát, ánh mắt xẹt qua tia thất vọng.

- Cứ coi như ta chưa nói gì, không còn sớm, nàng nghĩ ngơi đi

Khoảng cách của hai người đã không còn xa như trước, Bắc Đường Uyên nghĩ nàng đã chấp nhận hắn rồi, xem ra chỉ là ảo tưởng của một mình hắn thôi, như vậy cũng tốt, theo bên cạnh hắn nàng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

Bóng lưng của hắn trong mắt nàng lại cô độc như vậy, nhìn sự thất vọng nơi đấy mắt hắn nàng cảm thấy không đành lòng, chỉ là nàng chưa phản ứng kịp thôi mà, hắn hình như hiểu lầm ý của nàng rồi.

- Nếu ta nói ta đồng ý gả cho huynh thì sao.