Bắc Đường Uyên tay chỉ về một thanh kiếm, Quân Hoa nhìn đến chính là Băng Tâm của nàng.

" Ta hiểu rồi, đây chính là ải thứ ba cùng thứ tư, nếu ta chấp nhận đưa tay cho hắn tức là sa vào cảnh Lạc, ta sẽ vì cái lạc mà bị giam cầm trong bóng tối.

Nếu như ngược lại, ta rút kiếm, hắn cắt đứt tình cảm với ta thì bản thân ta sẽ rơi vào đau khổ, mất mát vì cảnh Ai.

Nhưng ta không thích hắn, sẽ đau khổ sao?"

Nàng từng bước tiến đến bên thanh kiếm, cảm giác lạnh lẽo từ kiếm truyền đến quả nhiên chân thật.

Quân Hoa rút kiếm, từ đầu tới cuối trên mặt đều không hiển lộ chút sắc thái gì.

Ánh sáng từ lưỡi kiếm Băng Tâm lóe lên xua tan đi bóng tối, hắn cũng từ đó biến mất.

- Bắc Đường Uyên, ngươi đâu rồi

Trong lòng nàng không hiểu sao lại có cảm giác trống trải, chẳng phải nói nàng không thích hắn hay sao, vậy cảm giác này là do đâu?

" Không được, ta nhất định phải bình tĩnh, không được dao động, chỉ là ảo cảnh"

Cứ ngỡ là rất dễ nhưng khi trãi qua rồi mới biết nó khó, nàng phải mất một lúc mới bình ổn được tâm trạng.

Lần này là đến ải thứ năm, khung cảnh cư nhiên không biến đổi mà chỉ nghe thấy giọng nói lúc nãy vang lên trên không trung.

- Chúng ta lại gặp rồi, lần này ta muốn hỏi ngươi một câu

- Ngươi hỏi đi

- Ngươi từ trước đến nay mong muốn có được một gia đình trọn vẹn, ta có thể giúp ngươi, ta sẽ đưa ngươi trở lại ải thứ nhất để hoàn thành tâm nguyện, ngươi thấy sao?

Quân Hoa có hơi suy tư, quả thật nàng mong muốn như vậy, nhưng lý trí nàng không cho phép bản thân bị mê hoặc.

" Ải thứ năm, Dục, ta sẽ không bị lừa đâu"

- Muốn ta trở lại ải thứ nhất chỉ vì những thứ giả dối kia sao? D*c vọng người nào cũng có nhưng vẫn phải có lý trí, biết cái nào có thể, cái nào không thể mà đừng mơ tưởng viễn vông đánh mất lý trí.

- Khá khen cho nhà ngươi, vậy mà dễ dàng qua được ải thứ năm

Giọng nói kia im bặt một lúc thì khung cảnh lại thay đổi, lần này nàng lại trở về nơi gọi là Tuyệt Tình cốc.

- Ngọc Quân Hoa, ngươi cũng có mặt hay sao? Vậy thì vừa hay để ngươi chứng kiến cảnh này

Tô Nguyệt Nhi nghênh ngang dẫn người đến Tuyệt Tình cốc, theo bên cạnh nàng ta còn có cả Bắc Đường Uyên.

Ánh mắt hắn nhìn nàng có điểm hờ hững, xa cách, Tô Nguyệt Nhi thấy vậy không giấu nổi nụ cười đắc ý.

- Uyên ca ca, chúng ta bắt đầu từ người nào đây?

- Bắt đầu từ bà ta trước

Không biết từ đâu có một đám binh lính áp giải người trong Tuyệt Tình cốc đến trước mặt bọn họ.

Tay Bắc Đường Uyên chỉ vào mẫu thân Lam Hạ của nàng.

Quân Hoa bị hai tên binh lính giữ lại, nàng trơ mắt nhìn Tô Nguyệt Nhi từng nhát từng nhát dao đâm vào người mẫu thân.

Máu nhuộm đỏ một vùng cỏ xanh trước mặt mẫu thân nàng, bà ấy luyến tiếc nhìn nàng rồi gục xuống.

Như vậy còn chưa kết thúc, hai người còn bắt nàng phải tận mắt chứng kiến toàn bộ người trong Tuyệt Tình cốc bị giết một cách tàn nhẫn.

- Buông nàng ta ra đi

Tô Nguyệt Nhi cười hả hê lệnh cho hai tên binh lính, bọn chúng theo lời bỏ nàng ra.

Nàng ta từng bước áp sát nàng.

- Sao rồi, ngươi căm phẫn không? Muốn giết ta không

- Tô Nguyệt Nhi, ngươi thật độc ác!

- Vậy thì sao, nếu ngươi muốn trả thù thì đến giết ta đi, giết cả hắn nữa ấy

Hắn trong lời nàng ta nói chính là Bắc Đường Uyên, trên tay nàng từ lúc nàng đã cầm lấy thanh Băng Tâm kiếm.

Băng Tâm kiếm hướng thẳng ở vị trí trái tim của Bắc Đường Uyên dừng lại, Quân Hoa vậy mà lại do dự.

- Giết đi, chỉ cần ngươi giết hắn, mọi thứ sẽ kết thúc

- Phải, giết hắn, mọi thứ sẽ kết thúc.

Nhưng mà...!

Bắt nàng chọn giữa người thân và hắn, tại sao nàng lại do dự mãi mà không chịu ra tay? Người thân nàng chết thảm, hung thủ lại là người quan tâm nàng nhất, bỏ qua tất cả mà bảo vệ nàng.

Ông trời thích trêu nàng thật, từ khi sinh ra đã nuốt cay đắng, đau khổ mà lớn lên, đến khi trưởng thành lại vẫn là vị đắng ấy.

" Ngọc Quân Hoa, ngươi đừng làm chuyện hồ đồ, tất cả chỉ là ảo ảnh, hắn sẽ không đối với ngươi như vậy, phải, hắn không phải là hung thủ"

Nàng đang cố lấy lại chút lý trí, thù hận quả thật đáng sợ, nó khiến nàng xém chút đánh mất đi lý trí.

Và đây chính là ải thứ sáu, Nộ.

Thanh kiếm hạ xuống, nàng không nói gì mà xoay người bỏ đi, cảnh tượng lại biến hóa.

Sơn động hiện ra, bên trong là một vị hòa thượng tĩnh tâm ngồi đó.

Nàng đứng ngoài cửa sơn động, đây hẳn là ải thứ bảy cũng là ải cuối cùng đi.

Nhưng nơi này nàng hoàn toàn không biết đến, còn có cả vị hòa thượng ngồi đó, rốt cục là thật hay chỉ là ảo ảnh đây?

- Nếu đã đến, sao thí chủ lại không vào?

- Đại sư, ngài hẳn là Vô Niệm đạo sư đúng không?

- Thí chủ thật thông tuệ, vậy người có biết này là ải gì không?

- Là Ái đúng không?

Chỉ còn lại ải này là chưa qua thôi, nói không đoán đúng thì nàng chính là ngốc hơn cả kẻ ngốc.

- Đúng vậy, đây cũng là ải khó nhất, mấy ai vượt qua được một chữ tình đây?

- Vậy tại sao đạo sư lại đặt ra ải này?

- Đây không phải là để gạt bỏ luyến ái trong con người, mà là thử thách tình cảm của hai người.

Vô Niệm đạo sư khẽ lắc đầu, thì ra ải cuối là để xem tình cảm sâu đến đâu.

- Nhưng ta lại có thứ gọi là tình cảm đó sao?

Nàng không biết thứ tình cảm luyến ái đó là gì, từ năm tám tuổi nàng đã hoàn toàn cắt đứt tơ tình, không để chữ tình gây vướng bận.

- Thí chủ đến thế giới này là vì một chữ tình đó, sao lại không có tình được?

- Ta đến thế giới này vì chữ tình, vì hắn?

Câu nói của lão hoà thượng làm nàng mơ hồ không hiểu, tại sao lại nói nàng vì chữ tình mà đến chứ? Vậy tại sao ban đầu lại khiến nàng cắt đứt hết tình cảm?

- Thí chủ hãy nhớ lại những ải trước xem, ải thứ tư và ải thứ sáu là Ai và Nộ, người không do dự vì hắn sao?

Quân Hoa im lặng, sự thật đúng là không thể chối cãi, khi nghe hắn nói hai người không còn liên quan gì nhau, trái tim nàng lại trống rỗng.

Khi biết hắn là kẻ thù giết phụ mẫu, nàng lại do dự không muốn giết hắn, mà ngược lại còn tin tưởng đó không phải là hắn.

Không lẽ trong lòng nàng thật sự có hắn? Nàng động tâm với hắn rồi sao?

- Vô Niệm đạo sư, vậy tiếp theo ta phải làm sao để qua ải cuối này?

- Mời thí chủ đi theo bần tăng, một lát nữa sẽ rõ cả thôi.

Vô Niệm đạo sư đứng dậy rẽ vào một lối đi, nàng bước theo sau ông ấy, con đường ngày càng tối, đến người có thị lực tốt như nàng cũng không nhìn được rõ.

Cả một quãng đường không có ánh sáng, đột nhiên phía trước nàng nhìn thấy một tia sáng le lói.

Quân Hoa theo bản năng mà đến đó.

Ánh sáng ngày càng chói khiến nàng nhắm mắt lại, bất giác đưa tay lên che bớt, ánh sáng lóe lên rồi trở lại bình thường.

Quân Hoa từ từ mở mắt ra, đập vào mắt nàng là phủ tướng quân, khắp nơi treo lụa đỏ, còn nàng đang trong bộ hỷ phục lộng lẫy.

- Hoa Nhi, sao nàng chạy đến đây rồi, làm ta tìm nàng khắp nơi

Giọng nói ôn hòa của Bắc Đường Uyên vang lên bên tai, nàng xoay người nhìn sang nam nhân bên cạnh.

Hắn mỉm cười nắm lấy tay nàng kéo nàng đi.

- Đến giờ lành rồi, hai chúng ta vào thôi

Hỉ bà trùm khăn đỏ cho nàng, nàng theo hắn tiến vào lễ đường..