"Trừ việc em giống Linh Hạ, còn vì trên giường em biết lấy lòng đàn ông." Lâm Khánh Quyền cũng không che giấu dục vọng chinh phục của mình với Lục Thi Nguyệt.

Lục Thi Nguyệt buồn cười mà lắc đầu: "Đàn ông ấy à, trong miệng thì nói yêu một người phụ nữ, nhưng vẫn có thể mặt không đổi sắc ca ngợi một người phụ nữ khác.

Quả nhiên, lời tâm tình của đàn ông không tin được."

"Em là vợ của tôi."

Nụ cười của Lục Thi Nguyệt có hơi đắng chát: "Đúng vậy, em là người vợ mà anh mua về, giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh cũng là việc nên làm.

Nhưng mà tổng giám đốc Lâm, có đôi khi anh nói chuyện rất tuyệt tình đấy, không sợ người vợ như em đây nghe rồi sẽ đau lòng à?"

"Em sẽ không, em rất hiểu chuyện.

Bởi vì em biết nếu mất đi tôi cũng mất đi nguồn kinh tế, em sẽ không nỡ bỏ vinh hoa phú quý đã tới tay."

Lục Thi Nguyệt cười lớn, bởi vì uống rượu, nên hai má đỏ ửng, làm cho cô càng toát lên vẻ hấp dẫn.

"Quả nhiên tổng giám đốc Lâm rất hiểu em.

Chẳng trách chúng ta có thể trở thành một đôi bạn giường phù hợp nhất.

Nào, cạn ly, cầu cho đêm nay chúng ta có thể có được một đêm tuyệt đẹp."

Lục Thi Nguyệt giơ ly lên, hào phóng nói.

Sau đó, cả người Lục Thi Nguyệt trần trụi nằm trên ngực Lâm Khánh Quyền, không thể không nói, mặc dù giữa bọn họ không có tình yêu, nhưng độ phù hợp trên giường của bọn họ lại hoàn hảo nhất.

Lục Thi Nguyệt có một loại ảo giác, Lâm Khánh Quyền đã thực sự yêu cô.

Ngón tay trắng nõn của Lục Thi Nguyệt vẽ vòng tròn trên ngực của Lâm Khánh Quyền, quyến rũ như hoa nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh là người đàn ông rất ưu tú, cũng khó trách nhiều phụ nữ lại như vịt mà chạy theo anh vậy."

Lâm Khánh Quyền bắt lấy bàn tay làm loạn của cô: "Chỉ cần em không nằm bên trong đó là được."

Lục Thi Nguyệt cười duyên, nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Tổng giám đốc Lâm cứ sợ em dây dưa với anh thế à?"

Lâm Khánh Quyền lạnh lùng nói: "Tôi không thích loại phụ nữ khóc lóc ỉ ôi, dây dưa không ngừng."

Lục Thi Nguyệt cười lẳng lơ, sau đó chống người đè lên người Lâm Khánh Quyền, cặp mắt đào hoa tản ra vẻ hấp dẫn dụ người.

"Tổng giám đốc Lâm tuyệt tình thế, không sợ làm tổn thương trái tim em à?"

Lâm Khánh Quyền nhìn chằm chằm Lục Thi Nguyệt như yêu tinh, có sức hút rất lớn với đàn ông, trong lòng anh rất thỏa mãn: "Em sẽ không đâu."

Lục Thi Nguyệt nhếch môi cười, dịu dàng nói: "Cũng đúng, bởi vì em chỉ thích tiền của tổng giám đốc Lâm thôi, tiền càng có cảm giác an toàn hơn so với đàn ông."

Chỗ sâu trong đáy mắt Lâm Khánh Quyền thay đổi, nói: "Em biết được cách phơi ra mình là con buôn và vẻ hám giàu hơn bất cứ người phụ nữ nào đấy."

Nụ cười trên khóe miệng Lục Thi Nguyệt giảm đi một chút, sự cay đắng trong lòng theo máu lan khắp cả người.

Lục Thi Nguyệt đột nhiên mất đi sức lực quyến rũ Lâm Khánh Quyền, nằm ngoan ngoãn ở trên giường.

Lâm Khánh Quyền nhìn cô một cách kỳ quái, nói: "Sao thế?"

Lục Thi Nguyệt chỉ từ từ nhắm hai mắt.

Lâm Khánh Quyền nghiêng người sang, chống đầu nói: "Mới vừa vẫn còn tốt cơ mà?"

Lục Thi Nguyệt nhắm hai mắt lại, đột nhiên nói: "Tổng giám đốc, em nói em yêu anh, anh có tin không?".

Tìm truyện hay tại — TгùмTr uyện.V n —

Lâm Khánh Quyền ngơ ngác một lúc, sau đó lạnh mặt nói: "Bốn năm trước, tôi đã nói với em rồi, không được yêu tôi, chúng ta chỉ có quan hệ thuê mướn.".