Lục Thi Nguyệt không ngờ người phụ nữ tự xưng đã có thai trong điện thoại không chỉ giọng nói non nớt ngọt ngào như trẻ con mới lớn, mà khi gặp thật sự mới thấy cô bé thật sự chỉ là thiếu nữ chưa trưởng thành.

Lục Thi Nguyệt không khỏi phỉ nhổ Lâm Khánh Quyền, trẻ con vị thành niên mà anh cũng ra tay được.

Nhưng Lục Thi Nguyệt cũng biết thiếu nữ trông mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi trước mắt mình thật ra là một trong những thành viên của nhóm nhạc nổi tiếng Sweet girl, còn tên cô nhóc này là gì thì cô không biết.

Thiếu nữ có vẻ ngoài ngây thơ, ăn mặc cực kỳ quyến rũ, cô nhóc quan sát Lục Thi Nguyệt từ đầu đến chân một lượt không hề khách sáo, giọng điệu còn hơi khinh thường: “Diện mạo cũng được, chỉ là hơi già.

Lục Thi Nguyệt chỉ cười nhẹ, so với cô nhóc mới mười lăm tuổi thì độ tuổi gần ba mươi của cô đúng là hơi già.

Lục Thi Nguyệt ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ tới gọi một ly cà phê Latte, lười biếng nhìn cô nhóc bảo: “Người đẹp, thương lượng điều kiện với người khác có phải nên nói tên mình trước không?”

“Từ Thy.

” Thiếu nữ khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nói.

Lục Thi Nguyệt dựa vào ghế mềm, ánh mắt cũng không hề khách sáo mà nhìn vào bụng Từ Thy: “Nói đi, cô với Lâm Khánh Quyền quen nhau khi nào, mang thai được mấy tháng rồi?”

Khuôn mặt Từ Thy cứng đờ, sau đó cô nhóc khinh thường hừ một tiếng: “Chẳng trách Khánh Quyền nói chị là người thô tục, chỉ biết đến tiền, mở miệng là đi thẳng vào vấn đề, chị giữ thể diện một chút được không?”

Lục Thi Nguyệt nghịch móng tay được cắt tỉa gọn gàng, cười bảo: “Cô Từ, tôi đang nói đến quan hệ nam nữ bình thường, sao đến miệng cô lại thành không biết xấu hổ rồi? Ồ, tôi quên mất cô Từ mới mười lăm tuổi, chắc đang học cấp hai đúng không? Chẳng trách bề ngoài trong sáng, mang theo khuôn mặt ngây thơ làm chuyện xấu cũng không có gánh nặng gì, mặc quần áo vào vẫn là đoá hoa sen trắng vô tội trước mặt mọi người.

Đâu như tôi, đã sắp thành bà già chỉ biết đến tiền.

Từ Thy tức giận trừng mắt nhìn cô nói: “Thật thô tục!”

Lục Thi Nguyệt nhún vai, thản nhiên đáp trả: “Cũng không còn cách nào, tôi không trẻ như cô Từ, nếu tôi không thô tục thì không có tiền để ăn, dù sao tổng giám đốc Lâm cũng hào phóng với các cô gái trẻ hơn mà.

Từ Thy hừ lạnh: “Chị bớt nhắc đến Khánh Quyền trước mặt tôi đi, người chỉ biết đến tiền như chị không xứng với anh ấy.

Lục Thi Nguyệt nói lời cảm ơn với người phục vụ mang cà phê đến, dùng thìa khuấy một chút rồi đưa lên miệng nhấp thử, nói một câu tán thưởng: “Cà phê ở đây không tệ.

Từ Thy lạnh lùng lườm cô.

Lục Thi Nguyệt thầm lắc đầu, dù sao cô nhóc vẫn còn quá non nớt, vẻ ngoài đúng là xinh đẹp nhưng cô dám đảm bảo chắc chắn không phải gu của Lâm Khánh Quyền.

Không biết nhẫn nhịn, ngực to hơn não, đôi khi Lâm Khánh Quyền không khống chế được thân dưới của mình, nhưng anh sẽ không tuỳ tiện động đến phụ nữ không có đầu óc bám riết lấy mình, nếu không lúc đầu anh cũng không tìm tới cô, cho cô một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, để cô làm lá chắn cho sự phong lưu của anh ở ngoài.

“Lục Thi Nguyệt, tôi gọi chị ra không phải để chị bình phẩm cà phê ở đây.

Tôi đang mang thai con của Khánh Quyền, có phải chị nên từ bỏ vị trí vợ hiền rồi không?” Từ Thy không nhịn được nữa bèn nói.

Lục Thi Nguyệt buồn cười nhìn cô nhóc: “Sao, đổi ý rồi à? Muốn dựa vào đứa bé để chèn ép người khác, ngồi lên ghế bà Lâm này à?”

Từ Thy khinh thường khịt mũi: “Tôi vốn chỉ muốn xem vợ Khánh Quyền trông thế nào, thuận tiện nhận một khoản tiền thôi.

Không ngờ chị ngoài khuôn mặt ra có thể nhìn được ra thì còn lại đều thô tục, tôi không thể để Khánh Quyền ở bên người phụ nữ như chị được.

Lục Thi Nguyệt vỗ tay tán thưởng: “Nói hay lắm! Tôi rất đồng ý với câu này của cô.

”.