Chương 13: Thẹn thùng Ngay cả cách một cách cửa, tiếng bên cạnh dùng sức đóng cửa vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, Giang Hoài Sương lắc lắc đầu, quay lại nhàn nhã tìm kiếm dây usb trong ngăn kéo. Đem ảnh mới chụp được vừa rồi gửi đi, tiếp tục sự nghiệp refresh. "( ⊙o⊙) oa. . . Thật đáng yêu! Đứa nhỏ dễ thương như vậy ngươi dĩ nhiên chỉ vì ghét bỏ cô bé không phải năm tuổi mà muốn đưa cô bé đi? Hơn nữa cô bé còn có tâm thay ngươi chuẩn bị ăn uống lấy lòng... Hoài Sương thật sự là càng ngày càng nhẫn tâm." ... Cố Thiên Dao, ngươi là đồ nhan khống! Giang Hoài Sương yên lặng oán thầm. Chỉ biết sau khi đem gửi ảnh chụp của Hứa Đan Lạc, người này sẽ bắt đầu quay đầu lại giáo dục chính mình. Nhưng mà oán thầm thì oán thầm, đánh chữ vẫn là thản nhiên cùng bất đắc dĩ: "Tuy rằng đáp ứng cho cô bé ở lại, nhưng là phải biết rằng thật sự không biết phải tiếp xúc, ở chung với một đứa nhỏ mười lăm tuổi như thế nào. Cảm giác bất đắc dĩ này, có phải bị gọi là chênh lệch tuổi tác không?" "Không cần bởi vì ý nghĩ cố chấp đạm mạc mà tạo thành cục diện này, rồi quy kết sự chênh lệch tuổi tác lên người đứa nhỏ đáng thương, được chứ? Kỳ thật rất đơn giản a, cố gắng thỏa mãn điều đứa nhỏ cần là được. Tóm lại, không cần cứ đem cô bé cùng với đứa nhỏ năm tuổi suy nghĩ chung với nhau. Nếu không, cứ coi cô bé như là bạn gái của ngươi, nên dỗ thì dỗ, nên mang theo ra ngoài đi chơi thì mang theo. Ở chung hòa hợp, ngăn cách tự nhiên cũng sẽ không có." "Ngươi là lolicon sao..." "... Chẳng lẽ không phải sao? Được rồi, nói đùa thôi. Ý là ngươi đối xử giống như với bạn gái của mình, tỷ như mang cô bé đi ra ngoài ăn cơm, mua đồ, giải trí. Đương nhiên, có một số việc chỉ có thể làm cùng bạn gái. Đúng rồi, bạn gái hiện tại của ngươi, cái người gọi là Thang Biên Tâm ấy, thế nào rồi? Hay là bạn Giang Hoài Sương hoa tâm của chúng ta lại thay đổi người khác?" Giang Hoài Sương nhìn chữ trên màn hình, chần chừ một chút mới bắt đầu gõ chữ: "Không, vẫn là nàng. Chính là, Thiên Dao... Còn trách ta sao?" "Giang Hoài Sương, ngươi đã không thể hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu, vì cái gì không cố gắng quý trọng, hiền lành đối đãi với tiểu cô nương Hứa Đan Lạc này đâu? Có lẽ đây là một phần thân tình đáng giá tín nhiệm, tốt đẹp mà ấm áp, sẽ khiến ngươi thật sự cởi bỏ cái kết trong lòng cũng không biết chừng. Đi thử một lần được chứ? Có thể có người làm bạn bên cạnh cậu, chung quy sẽ là một chuyện khiến chúng ta yên tâm." Cố Thiên Dao nhảy qua vấn đề của Giang Hoài Sương, ngược lại chuyển sang chuyện khuyên nhủ. Nhìn thời gian trên màn hình, vừa lúc tới 19:00. Chuyện khiến các người yên tâm sao... "Hiểu được." Thẳng đến 19:15 phút, Giang Hoài Sương mới đánh xong chỉ có ba chữ ngắn ngủn hồi âm. Gửi đi, sau đó tắt máy. Chỉ cần qua bảy giờ, Cố Thiên Dao liền không hề hồi âm, đây là nguyên tắc. Nguyên tắc chết tiệt, đem hòm thư trở thành công cụ nói chuyện phiếm, hơn nữa còn nguyên tắc giới hạn thời gian sử dụng. vẫn là không muốn thấy mình, ngay cả mình biết nàng ở nơi nào, vẫn là không thể gặp mặt như trước đi. Có việc đã qua, chỉ có thể một mình mình tiêu hóa, Thiên Dao là như thế, chính mình làm sao không phải như thế. Đóng lại laptop, rút dây usb, Giang Hoài Sương lúc này mới có thời gian xem xét cẩn thận lại bức ảnh mình chụp vừa nãy. Hơi ngửa đầu, hai gò má của tiểu la lỵ hồng phấn, hai mắt có chút kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, sợi tóc ẩm ướt, hỗn độn rối tung ở trên hai vai trắng nõn mịn màng, tay trái nắm khăn tắm ở trước ngực. Thật là một đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu a... Kỳ thật, chính Giang Hoài Sương cũng là nhan khống vì thế trong tiềm thức liền đồng ý cách nói của Cố Thiên Dao. Chính mình thật là một người nhẫn tâm đạm mạc a. Ảnh chụp không tồi, Giang Hoài Sương nghĩ ngợi vẫn là không có đem ảnh chụp xóa đi. Phải nghe lời Thiên Dao nói, mang đứa nhỏ ra ngoài đi dạo sao... Vừa lúc ngày mai là chủ nhật. Chính là bình thường phần lớn đều đi những nơi như quán cà phê hoặc là tiệc rượu, sợ là không thích hợp Hứa Đan Lạc đi. Nhưng mà nói lại, ngoại trừ biết đứa nhỏ này không thích uống cà phê, hình như cũng không biết cô bé thích cái gì a. Thật sự là phiền toái, chẳng lẽ trước tiên còn phải tìm hiểu lý giải lẫn nhau sao. Đứa nhỏ mười lăm tuổi thích đi đâu chơi... Khu vui chơi? Trời nóng như vậy, còn phải ở dưới ánh mặt trời xếp hàng, người lại đông. Vườn bách thú? Vẫn là nóng, không chịu được ở bên ngoài nhìn bọn động vật đang thổi điều hòa. Nhà bảo tàng? Thật ra có thể, nhưng mà trẻ con sẽ thích chỗ đó sao... Giang Hoài Sương đã thật lâu không có thoải mái ra ngoài đi dạo gì đó, Nên nhất thời thật đúng là không nghĩ ra nơi nào trẻ con thích mà mình có thể chịu đựng được. Chuyện phiền phức như vậy, vẫn là để hỏi người trong cuộc tốt lắm... Nếu cô bé yêu cầu rất cao, nghĩ muốn đi tới nơi mà mình không thể chấp nhận thì để cho Tề Tử Vũ đưa đi là được. Giang Hoài Sương đứng ở trước cửa phòng khách ngủ, hạ quyết định, gõ cửa. Lần này, Hứa Đan Lạc mở cửa rất nhanh, chính là hiệu quả lên sân khấu so với vừa rồi, còn muốn làm cho người ta không nói được lời nào. "Còn đang tắm?" "Vâng..." "Vậy ngươi đây là..." Giang Hoài Sương chỉ chiếc áo ngủ đang ướt nhẹp trên người tiểu la lỵ. "Còn tưởng rằng muốn chụp ảnh chứ ... o(>﹏<)o"còn hỏi nữa, còn không phải vừa rồi tùy tiện chụp ảnh mình, mà mình đã biết lại sợ nàng đợi lâu, ngay cả nước trên người cũng chưa kịp lau khô hết liền đã mặc áo ngủ đi ra. 囧. . . Giang Hoài Sương im. Đứa nhỏ trước mắt mặc dù mặc áo ngủ đi ra, chính là ở trong mắt cô, thật là không bằng tình huống chỉ quây một cái khăn tắm vừa rồi. Nguyên nhân là trên người Hứa Đan Lạc chưa lau khô, tóc dài đến bả vai còn không ngừng nhỏ nước xuống người, áo ngủ cơ bản đã muốn ướt dính ở trên người. Vì thế, đường cong trên người tiểu la lỵ có thể thấy được rõ ràng. Mới mười lăm tuổi, dáng người đã rất là không tồi, xem ra về sau cũng sẽ trở thành một đứa nhỏ rất được a. Cộng thêm, Giang Hoài Sương đột nhiên có chút xấu hổ phát hiện, đứa nhỏ này trong lúc gấp gáp, bên trong áo ngủ cái gì cũng không mặc, lại là một chiếc áo ngủ màu trắng. Thật sự là nhìn xem rất rõ ràng . . . "Ta nói, ngươi ngày hôm qua chỉ mua một bộ áo ngủ đi?" Giang Hoài Sương nhớ rõ bộ áo ngủ kia hẳn chính là bộ xế chiều ngày hôm qua Hứa Đan Lạc mua. "Vâng... Vậy là, tìm ta có chuyện gì sao?" Hứa Đan Lạc có chút không hiểu nhìn Giang Hoài Sương, chính là chạy tới để hỏi vấn đề về áo ngủ sao, kỳ quái như vậy. "Chờ một chút." Giang Hoài Sương xoay người trở về phòng ngủ, sau khi trở ra, trên tay có thêm một bộ váy ngủ màu trắng vẫn chưa bỏ mác. "Váy ngủ của ta có thể không vừa số đo, ngươi trước mặc bộ này, ngày mai lại mang ngươi đi mua mấy bộ áo ngủ. Nếu mặc áo ngủ buổi tối mà lạnh, đem điều hòa bật cao lên chút." "Không cần... Bộ này được rồi." Hứa Đan Lạc không đoán được Giang Hoài Sương như thế nào lại đột nhiên trở nên hòa ái dễ gần, còn ấm áp dặn dò mình đừng để bị cảm lạnh. Không phải là muốn đem mình đưa đi... "Ngươi xác định?" Giang Hoài Sương cau mày, đưa tay chỉ chỉ trước ngực tiểu la lỵ. Nghi hoặc nhìn theo đầu ngón tay của Giang Hoài Sương, cúi đầu, nhìn, ánh mắt trong chớp mắt muốn rơi ra: "A. . ." Tiểu la lỵ che miệng, thất thanh kêu lên, giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách, nhanh chóng lui về phòng cho khách ngủ, rầm một tiếng đóng cửa lại. . . . Không cần phản ứng lớn như vậy đi. Thật đúng là một đứa nhỏ thẹn thùng a, Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy tâm tình bắt đầu trở nên sung sướng. "Cái kia, phiền toái ngươi đem váy ngủ cho ta được chứ. . ." Cánh cửa phòng ngủ cho khách lại một lần nửa mở ra một cái khe nhỏ, cánh tay nhỏ bé, trắng trẻo hồng hào hơi run rẩy đưa ra ngoài. "Ha ha ha ha..." Giang Hoài Sương cười đến gập cả người, thật sự là không nhịn nổi, đứa nhỏ này thật đúng là, thật sự là quá dễ đùa. Nghe tiếng cười của Giang Hoài Sương ở ngoài cửa, mặt Hứa Đan Lạc đỏ đến độ muốn xuất huyết. Thấy cánh tay nhỏ bé vươn ra run run rẩy rẩy, không chịu nổi sự xấu hổ của chủ nhân, chậm rãi rụt về phía sau. Giang Hoài Sương cũng không có ý trêu đùa cô bé, liền thoải mái đem áo ngủ bỏ vào bàn tay nhỏ bé sắp hoàn toàn lùi vào bên trong. Khi vải vừa mới chạm vào bàn tay nhỏ bé, chớp mắt cầm lấy, nhanh như chớp lùi lại, cánh cửa rầm một cái, lại đóng lại. Động tác nhanh chóng lưu loát, làm cho Giang Hoài Sương đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nheo mắt lại, hai khóe miệng cong lên, tiếng cười phát ra càng lớn. Thật là, rất thẹn thùng a. . . Bên trong cánh cửa , tiểu la lỵ cầm váy ngủ chạy vào phòng tắm, hận không thể lấy cái động để chôn mình vào, lấp đất bằng phẳng, ngay cả bia cũng không cần lập, xong hết mọi chuyện. Cúi đầu nhìn lại, dưới lớp áo ngủ màu trắng đã trở nên trong suốt, hai điểm đỏ ửng có thể thấy được rõ ràng, 囧 muốn chết a . . . Nàng không bao giờ muốn... đi ra ngoài gặp cái người tên Giang Hoài Sương nữa — Nhưng mà, đây là chuyện không có khẳ năng. Ngoài cửa thật vất vả mới dừng được cười, Giang Hoài Sương khôi phục bình thường, gõ cánh cửa, không nặng, không nhẹ nói một câu: "Chuẩn bị xong ra ngoài phòng khách." Chúa ơi, nàng có thể giả vờ chết, giả làm xác chết, giả hôn mê, giả nghễnh ngãng, giả mất trí nhớ hay không... –" Không dám khiêu chiến quyền uy của nữ vương, Hứa Đan Lạc nhận mệnh cởi áo ngủ ra, lau khô người, thay váy ngủ, váy ngủ là hai dây... Thay quần áo xong, Hứa Đan Lạc đứng ở cạnh cửa chậm chạp không dám mở cửa đi ra ngoài. Đây mới là cùng ở với nhau thêm một ngày, chính mình đã làm ra chuyện buồn cười như vậy, thật sự là cảm thấy không có mặt mũi mà gặp người. Vừa rồi Giang Hoài Sương dĩ nhiên nở nụ cười, còn cười đến lớn tiếng như vậy, vốn vẫn nghĩ rằng nàng chỉ có mặt than. . . Nhất định là cảm thấy chính mình, thật buồn cười đi. Vì thế, ấn tượng đã bị trừ hết sao. có thể cảm thấy mình thật ngốc, thật thất lễ hay không, có thể muốn đưa mình đi hay không. Đúng rồi, gọi mình đi phòng khách, là muốn nói chuyện này sao. Nếu thật sự ghét bỏ chính mình phiền toái, muốn đưa chính mình đi biệt thự, vậy phải làm thế nào đây. Rõ ràng là thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội ở lại, dĩ nhiên lại bởi vì sai lầm sơ suất như vậy, cho nên mất đi sao . . . Giang Hoài Sương nhưng thật ra không nghĩ tới chính mình để lại cho Hứa Đan Lạc ấn tượng chính là một người hà khắc, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cô bé đi. Lúc này tâm tình đang tốt đẹp ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách, cái miệng nhỏ đang uống cốc nước cây kim ngân mới lấy ra từ trong tủ lạnh, nghĩ tới đứa nhỏ lơ mơ lại thẹn thùng, liền sửa lại chủ ý. Hình như đứa nhỏ này, tuy rằng còn chưa quen thuộc nhưng là lại càng ngày càng cảm thấy rằng tình hình thật thú vị. Chỉ nghĩ thôi, cũng liền cảm thấy sung sướng. Chết thì chết đi. . . Tiểu la lỵ rốt cuộc hạ quyết tâm, cắn chặt răng, mở cửa đi ra. a