Trước đây chú Khoan thích tiếng hát của Vương Phi, trong cửa hiệu lúc nào cũng vang vang một giọng nữ biến chuyển linh hoạt,

khi thì cao vút, lúc lại trầm thấp nhẹ nhàng “Có đôi khi em không thể khống chế được bản thân mình, muốn níu giữ mãi thôi. Nhưng khi nghĩ thông suốt rồi thì em chính là người buông tay trước…”

Sau khi Vương Phi giã từ sự nghiệp ca hát, giọng ca thường xuyên xuất hiện ở đây nhất là của Trần Y Sỹ “Cô gái tốt sao lại thích chàng trai hư đốn. Như vậy có gì là sai? Phải chăng tội lỗi là do người ta không thấu hiểu?”

Đám A Tam, A Lục mỗi khi nghe xong đều lắc đầu thở dài ngao ngán, ngày nào cũng bị “tra tấn” bởi thứ giọng hát chẳng khác gì diễn viên kinh kịch này đó là còn chưa kể họ không hiểu nổi vì sao khi yêu người ta lại có những suy nghĩ phức tạp tới như vậy. Những lúc ấy, chú Khoan thở phì phì, phun ra một ngụm khói, rồi nhìn về xa xa, tỏ vẻ từng trải của một người đàn ông trung niên “Sau này mấy thằng chúng bay sẽ hiểu.”

A Tam thẳng như ruột ngựa “Có phải chú với cô là ‘trai giang hồ gặp gái chợ chiều’ hay không?”

Hoàng Mao và A Lục che miệng cười, chú Khoan tức lên không nén được, cầm lấy ngay một cuốn tạp chí thật dày cốp vào đầu cậu ta “Thằng nhãi này, mày có muốn làm ở đây nữa không?”

Đùa vui một tí cho thay đổi không khí, sau khi mở cửa, mỗi người mỗi việc, ít khi có dịp chuyện trò với nhau. Ngoài cánh cửa thủy tinh bóng loáng, Kim Lỵ thập thò một lúc rồi bước rào, nhoẻn miệng cười “Sáng nay trong quán còn dư mấy phần cơm, vẫn còn nóng, hay là A Tam, A Tứ giải quyết nốt hộ chị nhé?”

Chú Khoan đưa tay nhận lấy. Đám thợ còn lại liếc mắt nhìn nhau đầy tế nhị rồi đồng loạt làm mặt quỷ trêu chọc chú Khoan sau lưng ông.

Kim Lỵ tới đây rất thường xuyên, khi thì nhờ thử mấy món ăn mới làm, lúc mua trà sữa tới khao, có hôm dư điểm tâm cũng mang qua nhờ mấy người bên này ăn ủng hộ… nếu như không phải liên quan tới món ăn bên đó thì chắc chắn sẽ liên quan tới tóc… ví dụ như tới để gội đầu, chỉnh lại mấy lọn tóc mới uốn hay là chăm sóc cho da đầu thường xuyên phải tiếp xúc với nhiều dầu mỡ… ngày nào cô ta cũng phải lượn lờ sang bên này ít nhất một lần… mà những lần như thế, chú Khoan đều hăng hái ra tận nơi, mở cửa rồi đỡ lấy khay thức ăn hay cầm hộ ví tiền cho Kim Lỵ…

Ngụy Trì đứng sát bên cạnh Nghiêm Nghiễm “Ngưỡng mộ thật, từng tuổi ấy rồi mà sức hấp dẫn của cậu em không giảm chút nào.”

Nghiêm Nghiễm lấy cùi chỏ thụi cho hắn một phát “Anh đừng có nói lung tung.”

Chú Khoan vừa là cậu, vừa là ân nhân của Nghiêm Nghiễm . Chính ông đã đưa cậu lên thành phố, dạy cho cậu nghề cắt tóc, ngoài ra còn phân tích thiệt hơn, chỉ bảo điều hay lẽ phải giúp cậu dễ sống hơn ở cái đô thị cạnh tranh khốc liệt này. Nếu như không có ông ấy, chắc giờ này Nghiêm Nghiễm còn đang vất vả nai lưng ra mà làm thợ phụ ở một xó xỉnh nào đấy. Có thể nói, sau vài năm nương tựa lẫn nhau, chú Khoan đã không chỉ là một người bà con xa mà Nghiêm Nghiễm còn coi cậu như một người cha thứ hai của mình.

Ngụy Trì không nói thêm gì, hắn kéo cậu bước qua mấy bậc cầu thang, hai người cùng nhau ngồi lên cái xe máy mà hắn mới mua. Khổ nỗi cái xe có vẻ khá mỏng mảnh, bánh xe xẹp xuống ngay vì không chịu nổi sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành. Ngụy Trì ngồi ở yên sau, hắn ôm eo Nghiêm Nghiễm , rất hài lòng “Quả nhiên là thoải mái hơn ngồi chồm hổm trên mấy bậc thang kia.”

Nghiêm Nghiễm quay đầu lại ném cho hắn một cái liếc mắt: “Anh có bệnh mà, gió lớn quá…” Cậu nhoài người muốn đứng dậy lại bị Ngụy Trì vòng tay ôm chặt hơn nữa.

“Không sao đâu, ngồi đây một lát đã…” Cằm đặt trên vai Nghiêm Nghiễm , giọng nói của Ngụy Trì rất rõ, phảng phất như ngay bên tai cậu “Ngồi với anh một chút rồi về cũng được mà…”

Mặt Nghiêm Nghiễm đỏ gay, cậu nhún vai lên muốn tách khoảng cách của hai người ra “Vậy anh ngồi xa ra một chút.”

Ngụy Trì sáp lại gần hơn “Anh lạnh.”

“Lạnh thì vào trong nhà mà ngồi.”

“Không… trong đó còn lạnh hơn.”

“Mua điều hòa đi.”

Ngụy Trì rất thẳng thắn: “Không có tiền.”

Nghiêm Nghiễm im lặng, rồi quay lại “Tiền anh kiếm đâu rồi?” Thu nhập của quán net kia không đến nỗi nào.

Cười “Ha ha” một tiếng, Ngụy Trì đắc ý đưa tay bấm còi xe “Mua xe này nè.”

“…” Thật ra thì, từ nhà Ngụy Trì tới quán net của hắn, nếu đi bộ cũng không mất tới mười phút. Nghiêm Nghiễm chẳng hiểu hắn nghĩ sao mà lại đi rước cái xe này về.

Phía sau, Ngụy Trì giải thích dõng dạc “Nghiêm Nghiễm , cái này gọi là xe ôm. Hai người ôm nhau để sưởi ấm, khỏi phải mất tiền mua điều hòa, lại góp phần bảo vệ môi trường. Một công đôi việc nhé.”

Nghiêm Nghiễm không còn lời nào để nói “Biến!”

……………

Dường như mọi người đang nghi ngờ mối quan hệ giữa chú Khoan và Kim Lỵ, từ mấy người thợ trong tiệm tới các cô, các bà ngồi đan len chờ cắt tóc cũng theo dõi rất sát sao. Đã có tin đồn lan truyền ra bên ngoài, mấy cô này tuy không dám hỏi trực tiếp chú Khoan nhưng cái tính hiếu kỳ thì nhất định phải được thỏa mãn. Nhân lúc ông đi ra ngoài, có người kéo áo Nghiêm Nghiễm gặng hỏi “Nghiêm Nghiễm à, bà chủ của quán ăn đối diện đó, sao tôi thấy cô ta hay tới đây thế.”

Nghiêm Nghiễm mỉm cười có lệ “À, chuyện bình thường ấy mà!”

Một người khác đang ngồi thì chẹp miệng “Ai nha, cái cô đó nha, tôi vừa nhìn qua là biết không phải hạng tầm thường rồi, mấy bà không nhìn cặp mắt của cô ta mà xem, là mắt hoa đào đó, nó mà đảo đảo cho mấy vòng thì đàn ông nào chịu cho thấu.”

“Đúng đấy. Nhưng mà nhìn hai vợ chồng chú Khoan thương yêu nhau như vậy… Ai, thật không ngờ, vợ mới đi có mấy hôm mà chồng ở nhà đã như thế rồi. Ai nha, bởi vậy, đàn ông thời nay không đáng tin một chút nào. Xểnh ra một tí là đã mèo mỡ gà đồng với nhau cả lũ.”

Đám phụ nữ rảnh rỗi tiếp tục câu chuyện rôm rả, chị một câu thì tôi phải mấy lời. Không khí đang ồn ào thì bỗng nhiên im bặt, mọi người nháy mắt ra hiệu với nhau, tất cả ngồi yên đan len như chưa có chuyện gì xảy ra. Nghiêm Nghiễm men theo tầm mắt của họ nhìn ra ngoài, chú Khoan và Kim Lỵ đang sóng vai, cười cười nói nói bước vào trong này.

Không thể nói, người ta đành phải ra hiệu cho nhau. Mà ở trong tiệm cắt tóc, gương soi chính là công cụ tốt nhất giúp họ đạt được mục đích này. Nghiêm Nghiễm quả thật không thể ngờ tới thứ công cụ tưởng chừng như bình thường này lại có khả năng chuyển tải thông tin tốt như vậy.

Chú Khoan và Kim Lỵ không hề phát hiện ra không khí kỳ dị trong căn phòng, họ thoải mái ngồi sau quầy tính tiền, chuyện trò rất vui vẻ.

Chị Triệu chẹp miệng nhìn cô Trương qua tấm gương, cô Trương liền lắc lắc đầu mấy cái. Một đám phụ nữ ngồi bên cạnh hiểu được ám hiệu đó, che miệng mà cười.

Nghiêm Nghiễm đột nhiên cảm thấy khó chịu, cậu để máy sấy xuống, đi tới cảnh tỉnh cho đương sự vẫn hoàn toàn không hay biết gì “Cậu, có người chờ cậu làm tóc.”

Cả hai người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, nét mặt Nghiêm Nghiễm thì vẫn không có thay đổi gì, cậu nghiêm túc “Bà Lý đợi cậu đã lâu rồi.”

Ho “Khụ…!” một tiếng, chú Khoan ngại ngùng đứng dậy, dường như ông đang rất lúng túng “À, chuyện này…”

…………………

Chắc có lẽ do tin đồn lan ra nhanh chóng. Không biết là do ai lắm lời hoặc cũng có thể là do bản tính nhạy cảm của phụ nữ nên chỉ mấy ngày sau Nghiêm Nghiễm đã nhận được một cú điện thoại của cô Khoan gọi lên từ quê ngoại “Cậu cháu dạo này vẫn khỏe chứ, mọi chuyện trong tiệm vẫn ổn cả phải không?”

Nghiêm Nghiễm đứng nghe bên quầy tính tiền, nhìn chú Khoan đang cặm cụi cắt tóc cho khách, cậu không biết nên trả lời thế nào.

Cô Khoan hỏi tiếp “Cháu đang ở tiệm hả?”

Nghiêm Nghiễm nhẹ giọng “Dạ, cháu đang trông tiệm với cậu.”

“Không có chuyện gì đâu, mợ chỉ hỏi thăm một chút ấy mà. Không biết ông ấy có chuyện gì không? Tự dưng mấy hôm nay lại không gọi điện cho mợ nữa, mợ chỉ lo ông ấy ăn uống thất thường rồi lăn ra ốm thì khổ.”

Nghiêm Nghiễm đi nhanh về phía góc phòng “Dạ…cậu rất khỏe…ăn uống bình thường. Mợ đừng lo, còn mợ thì sao ạ? Cháu bận quá nên không thường xuyên gọi cho mợ được…” �

Giọng nói đầu dây bên kia vẫn đều đều như cũ, không có vẻ gì là đang sốt sắng, nóng ruột “Mợ khỏe, hôm nay đi kiểm tra, cái thai trong bụng cũng không có vấn đề gì. Nó hay đạp lắm, bác sĩ bảo sau này ra đời chắc nó phải khỏe và nghịch ngợm phải biết.”

“Thế ạ?” Nghiêm Nghiễm thấy mình cứ lén la lén lút như thằng ăn trộm, bàn tay còn vã ra cả mồ hôi lạnh, cậu phải vớ lấy chiếc khăn gần đó để lau tạm.

“Nghiêm Nghiễm, đừng lo lắng. Mợ sẽ không khiến cháu phải khó xử đâu…”

Nghiêm Nghiễm cố gắng bình tĩnh trở lại “Dạ, không có gì ạ…” Lúc này đây cậu mới thấy phục sát đất Ngụy Trì , hắn có thể nói dối liên tục mà không chớp mắt.

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát rồi một câu hỏi từ tốn vang lên “Nghe nói có một quán ăn mới mở đối diện với tiệm mình phải không cháu?”

“À… Dạ.” Nghiêm Nghiễm cầm lấy khăn lau tay liên tục.

Cô Khoan “Ừ” một tiếng “Chủ quán là phụ nữ?”

“…” Nghiêm Nghiễm xoay người lại nhìn chú Khoan đang bận rộn. Cửa tiệm này chính là công sức do hai vợ chồng chú chung tay gầy dựng nên. Ông hay đùa nó chính là một đứa con mà hai người đã vất vả nuôi nấng từ tấm bé.

“Hình như bà chủ đó rất quan tâm tới chuyện làm ăn của tiệm mình hả?”

Nghiêm Nghiễm nói nhỏ “Dạ, không có gì… chỉ là một người khách quen thôi ạ…”

Ngữ điệu của cô Khoan vẫn không hề thay đổi trong suốt cuộc hội thoại. Sau đó cô chủ động đổi đề tài, hỏi chuyện A Tam, thậm chí còn quan tâm tới chuyện của cậu ta và bạn gái. Rồi hỏi thăm tay nghề của đám Hoàng Mao, A Lục dạo này tiến bộ tới đâu rồi… Nghiêm Nghiễm cố gắng trả lời và hình như đầu dây bên kia cũng cố gắng lắng nghe………

Cuối cùng, cô hỏi “Thằng nhỏ Ngụy Trì bên cạnh có hay sang chơi không? Nó mà đi tới đâu thì ở đấy cười ngả cười nghiêng chết mất.”

Rốt cuộc thì Nghiêm Nghiễm cũng có thể thở dài nhẹ nhõm “Dạ, thỉnh thoảng…” Đúng ra là ngày nào cũng vài vòng, còn “chịu khó” hơn cả Kim Lỵ.

Lúc ra gian ngoài thì khách hàng đã đi hết, chú Khoan khom lưng quét nhà, thấy Nghiêm Nghiễm đi ra, ông thuận miệng hỏi “Chuyện gì thế? Sao lại phải ở trong đấy lâu vậy?”

“Cháu gọi điện ấy mà!”

“Gọi cho ai mà phải bí mật thế?” chú Khoan dí dỏm.

“Cháu gọi cho mợ.” Nghiêm Nghiễm lấy chiếc điện thoại còn hơi nóng do vừa được sử dụng ra đưa cho ông “Mợ hỏi sao mấy hôm rồi không thấy cậu gọi điện?”

Chú Khoan ngây người, mặt biến sắc.