Edit: Meow

Khi Tống Dã tỉnh lại, Quan Hà đã rời giường.

Cậu trở mình, bên người trống rỗng.

Tống Dã lập tức ngồi dậy, nhìn chung quanh chỉ lo Quan Hà bỏ cậu mà đi, mãi đến khi nghe tiếng nước trong phòng tắm, lúc này Tống Dã mới bình tĩnh.

Cậu chậm rãi duỗi người, mặc dép lê chạy lạch bạch vào nhà vệ sinh.

Quan Hà đang soi gường tỉ mỉ cạo râu.

Cằm bôi một vòng bọt xà phòng trắng xóa, anh cẩn thận cạo nó, cái cằm đẹp đẽ dần lộ ra, lúc cạo xong sờ cằm không nhúc nhích mà nhìn Tống Dã.

Tống Dã rất tự nhiên đi tới, chỉnh cravat giúp anh.

Bình thường đều là Kiều Đông Niên làm việc này.

Quan Hà nhẹ nhàng cười với cậu, thanh âm trầm thấp quyến rũ nói: “Chào buổi sáng.”

Tống Dã cảm giác như đang thắt cravat cho chồng đi làm vậy.

Tưởng tượng kiểu này khiến cậu thật hưng phấn, nhưng cũng cảm thấy có chút quái dị.

Quan Hà cao hơn Tống Dã chừng một cái đầu, cậu nhón chân, cẩn thận dịu dàng hôn lên cằm anh.

Quan Hà nhíu nhíu mày, kéo cravat, không nói gì.

Anh ra ngoài, Tống Dã vội vàng rửa mặt, xong xuôi theo ra, thấy anh đang gọi điện thoại.

Tống Dã tựa vào cửa, lẳng lặng nhìn vẻ mặt anh.

Là Kiều Đông Niên gọi.

Thanh âm Kiều Đông Niên khàn khàn, có vẻ cực kì mệt mỏi.

“Chúng ta đều cần bình tĩnh lại, cứ tách ra một thời gian đi.” Quan Hà lạnh nhạt nói.

Bên kia điện thoại trầm mặc.

Quan Hà cũng không cúp điện thoại, tay theo thói quen thò vào túi tìm thuốc lá, nhưng không sờ thấy. Tống Dã biết anh muốn gì, nhanh nhảu tìm thuốc châm lửa giúp anh.

Tiếng bật lửa vang lên, người bên kia điện thoại nhẹ nhàng mở miệng: “Ít hút thuốc một chút.”

Kiều Đông Niên đã không còn khí lực để cãi nhau. Giờ y đã là người đàn ông trưởng thành, cũng không thể khóc lóc cầu xin Quan Hà như lúc trước.

Quan Hà nhả ra một vòng khói, ừ một tiếng, khách khí nói còn có việc, sau đó không cho đối phương có cơ hội mở miệng mà cúp máy.

Kiều Đông Niên cầm điện thoại, nghe nó truyền đến thanh âm tút tút, đứng như vậy thật lâu thật lâu.

Tống Dã bị sặc khói thuốc, cố nhịn xuống.

Quan Hà nhìn cậu một cái, giữa ngón tay thon dài còn kẹp thuốc, ngồi một lúc, đột nhiên nói: “Tôi đưa cậu về trường học.”

Tống Dã nhìn ra tâm tình anh không tốt lắm, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Nhưng lại không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Tối nay em có thể đến tìm anh không?”

Quan Hà lắc đầu, thần sắc lạnh nhạt.

Anh trầm mặc, đón xe nhét Tống Dã vào, trong ánh mắt lưu luyến không rời của cậu mà đi.

Cố Hiểu Xuyên nhắn tin hỏi anh ở đâu.

Quan Hà trở lại khách sạn, cảm thấy thật đau đầu.

Anh nhìn lướt qua, tắt điện thoại, ngồi trên giường, mở thuốc lá, hút một điếu lại một điếu.

Thật nhiều chuyện chán nản.