Tống Dã nằm nhoài trên bàn học, nhàm chán chơi ngón tay.

Bốn phía yên tĩnh, nên học thì học, nên ngủ thì ngủ.

Mà cậu đang nghĩ về một người đàn ông.

Một người đàn ông rất rất mê người.

Tống Dã thò tay xuống học bàn, lén lút dùng di động.

Cậu nhắn tin cho Quan Hà: “Anh ở đâu, em đến tìm anh nhé?”

Rất lâu sau Quan Hà mới trả lời: “Cậu không đi học sao?”

Vốn là muốn nói dối hôm nay được nghỉ học, nhưng nghĩ nghĩ một chút, Tống Dã vẫn thành thật đáp: “Em cúp học đến tìm anh.”

Quan Hà ở đầu kia đáng thương co chân dài ngồi trên sofa, quấn chăn, hắt hơi một cái, từ từ gõ chữ: “Việc học quan trọng.”

“Em nhớ anh, đọc sách không vào, trong đầu đều là anh. Em muốn gặp anh, được không ạ?”

Trẻ con bây giờ to gan vậy?

Quan Hà nhịn không được nhíu mày, vốn là tính thao thao bất tuyệt giáo dục cậu, nhưng nghĩ lại xóa đi, nhắn cho cậu một địa chỉ.

Tống Dã rất giống anh lúc trẻ.

Gặp phải cô bé mình thích, mặt dày liều chết quấn lấy người ta. Lôi bím tóc người ta, nhưng đến thời điểm cô bé bị bắt nạt lại xong vào đánh người không chút do dự, chỉ có mình mới được trêu ghẹo cô bé ấy.

Quan Hà nở nụ cười, không biết là đang cười mình, hay cười Tống Dã.

Cố Hiểu Xuyên bưng canh nóng đến, để lên bàn, nhìn anh đang vui vẻ, liền theo thói quen trêu chọc: “Lại nhớ đến con gái nhà nào?”

Quan Hà cứng đờ một chốc, thu hồi vẻ mặt, thần sắc nhàn nhạt, chậm rãi uống một ngụm canh, nói: “Là một cậu nhóc.”

Cố Hiểu Xuyên biết mình không nên hỏi, như dỗ dành lôi ra một hộp quà đóng gói tinh xảo, dỗ đại gia vui vẻ: “Đoán xem đây là cái gì?”

Quan Hà thờ ơ liếc mắt một cái, khí định thần nhàn nói: “Đồng hồ đeo tay.”

“Cậu…” Cố Hiểu Xuyên xì một tiếng, ngoan ngoãn dâng nộp: “Đại gia, ngài đoán thật chuẩn đó.”

Quan Hà từ từ mở ra, đem đồng hồ đeo trên cổ tay.

Anh đeo thật chậm, Cổ Hiểu Xuyên có cảm giác người đàn ông này đang câu dẫn mình. Đồng hồ màu đen đeo trên cổ tay người đàn ông, có vẻ hợp vô cùng, hết sức sang trọng, quý khí.

“Cậu tặng đồng hồ cho tôi, không lẽ là muốn nhắc nhở tôi đã già rồi?” Quan Hà bắt chéo chân, đôi chân thon dài đẹp mắt.

Cố Hiểu Xuyên cười cười: “Tôi cũng già mà.”

Quan Hà đã quên.

Trước đây rất lâu, trong trường chuyển tới một học sinh nhà giàu mới nổi, luôn mang chiếc đồng hồ đeo tay khoe khoang, rất là ngứa mắt.

Quan Hà dẫn theo hắn, đánh cho tên kia một trận, còn lột đồng hồ của tên kia.

Nhưng nghĩ lại cũng kì, tên đó lại không tố cáo họ.

Khi đó, Cố Hiểu Xuyên nhìn Quan Hà đeo chiếc đồng hồ kia, tự nhiên cảm thấy, thật là đẹp mắt.

Cho nên, hắn nhớ mãi không quên chuyện đó.

Quan Hà nhấp ngụm canh nóng, ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm cái bát.

Thật đúng là, một chút cũng không thay đổi.

Cố Hiểu Xuyên nở nụ cười bất đắc dĩ.