Edit: Nhan

Cố Hiểu Xuyên vừa ra thì thấy Hà Thanh đang gọt hoa quả. Tay y rất đẹp, gọt xong thì mang ra để lên bàn ngay trước mặt ba Quan.

Cố Hiểu Xuyên hừ lạnh, con dâu nhị thập tứ hiếu đấy à?

Sự thật là ba Quan rất thích dạng ấy. Thuở nhỏ bọn họ chơi chung ba Quan đã thích Hà Thanh hơn, xinh đẹp nghe lời, thành tích lại tốt.

Thật tréo ngoe, mình được lòng mẹ Quan nhưng ba Quan lại thích y hơn.

Cố Hiểu Xuyên nhanh chóng tới xum xoe, rót một chén trà nóng rồi đặt trong lòng bàn tay ba Quan.

Cẩn thận ngẫm lại thì, ba Quan giống hệt ba Cố Hiểu Xuyên, cứng ngắc như khúc xương khó gặm.

Ba Quan liếc Cố Hiểu Xuyên một cái, ngón tay cầm chén trà hơi run, là bệnh cũ. Dưới ánh mắt chờ mong của hắn, ông nâng chèn trà lên thổi một hơi nhưng không uống mà đặt lại xuống bàn.

Cố Hiểu Xuyên bỗng thấy Quan Hà thật giống ba anh, không yêu ghét rõ ràng mà cứ ưa làm bộ làm tịch.

Nếu là ba Cố Hiểu Xuyên thì ông đã sớm hừ một tiếng đập nát chén trà. cha hắn, sớm hừ lạnh một tiếng đem chén trà quăng ngã cái nát nhừ.

Cố Hiểu Xuyên trong lòng hận Hà Thanh đến ngứa răng, trên mặt vẫn mỉm cười hàn huyên với ba Quan. Hai người bất động thanh sắc mà phân cao thấp, thay đổi đủ loại phương pháp lấy lòng ba Quan, nom như đang thi khảo hạch con dâu tốt vậy.

Bên ngoài lao tâm thi đấu, trong phòng Quan Hà chẳng thể kéo nổi tâm trạng.

Mấy ngày sau, mẹ Quan ra đi. Chị gái Quan Hà kịp về trước khi tổ chức tang lễ, dẫn theo cháu ngoại trai cùng về.

Nói cho cùng cũng đã hơn ba mươi, Quan Hà không khóc mà chỉ đứng một mình hút thuốc.

Cháu ngoại trai rất thích Quan Hà, bám lấy anh gọi Chú ơi. Quan Hà bế nó lên, thằng bé nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực anh, dỗ anh như dỗ con nít: “Chú ngoan, chú không khóc, không khóc.”

Phòng ngự vì thế mà mỉm cười.

Cố Hiểu Xuyên theo Quan Hà ngây người ở nhà rất nhiều ngày rồi hai người mới đi. Lúc đi ba Quan nhìn Quan Hà, hai ba con trầm mặc mãi, sau Quan Hà mở miệng trước, nói con đi đây.

Ba Quan gật đầu đã biết. Thế là đi.

Cố Hiểu Xuyên biết anh không vui, tận lực chăm sóc anh, không nhiều lời.

Khi bọn họ về đến nhà trời đổ mưa, Cố Hiểu Xuyên đi cất xe, Quan Hà lên nhà trước thì thấy Tống Dã ướt sũng đứng trước cửa, không khác con chó bị vứt bỏ là bao, đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

Quan Hà nhìn cậu như nhìn thằng điên, cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa.

Tống Dã sụt sịt mũi, nói: “Lâu rồi không được gặp chú.” Nói xong vội vàng bổ sung thêm: “Em nhớ chú lắm.”

Quan Hà gật đầu, liếc mắt nhìn xuống dưới: “Lát nữa Cố Hiểu Xuyên sẽ lên đây, cậu có muốn vào tắm rửa trước không?”

“Cố Hiểu Xuyên?” Tống Dã nhạy bén giữ lấy cái tên này, “Hắn là ai?”

Quan Hà há miệng thở dốc, chưa kịp trả lời đã bị Cố Hiểu Xuyên đuổi tới nơi ngắt ngang.

Cố Hiểu Xuyên cũng thấy lạ, nhìn Tống Dã rồi lại nhìn Quan Hà, ý hỏi anh đây là ai.

Quan Hà mở cửa, nhìn Tống Dã, bình tĩnh nói: “Đây là Cố Hiểu Xuyên, vợ tôi.”

Câu này khiến Cố Hiểu Xuyên lẫn Tống Dã đều choáng váng, kẻ vui mừng kẻ tức giận.

Quan Hà đi vào nhà trước, chậm rì rì nói: “Hai người còn đứng đấy làm gì? Không vào à?”

Tống Dã hung hăng trừng Cố Hiểu Xuyên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cứ chờ đấy, tôi sẽ không từ bỏ đâu.”

Nói đoạn chạy xuống tầng, che đầu vọt vào màn mưa.

Cố Hiểu Xuyên căn bản không xem đứa nhỏ ấy vào mắt, khắp người chỉ nhớ câu “vợ tôi” kia, không tài nào khép nổi cái miệng đang cười tươi, mỹ mãn chạy tới bên cạnh Quan Hà, hỏi: “Cậu mới nói tôi là vợ cậu à? Nói lại lần nữa được không?”

Quan Hà nhàn nhã bắt chéo chân ngồi trên sô pha, thản nhiên nói: “Tôi lừa cậu ta thôi.”

Cố Hiểu Xuyên chợt mất mát, không cam lòng hỏi lại lần nữa: “Chỉ để lừa nó thôi?”

Quan Hà không trả lời, trấn định xoay xoay đồng hồ dưới cái nhìn oán niệm của Cố Hiểu Xuyên.

Trong lòng Cố Hiểu Xuyên có thể nói là ngũ vị tạp trần, đứng yên bất động.

Quan Hà bỗng mở miệng: “Này, vợ ơi lấy anh lon sữa Vượng Tử!”

Cố Hiểu Xuyên lập tức vui vẻ, ‘Vâng” một tiếng xong tung tăng đi lấy sữa.

Quan Hà nhìn bóng dáng vui vẻ kia, bỗng cảm thấy cuộc sống thế này cũng không tồi. Nhưng mà nhớ đến đào hoa trước kia, anh lại thấy đau đầu.

Chậc, già thật rồi.

END.