Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1348: Vô đề

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Trên mặt Phó Đông Hướng không có chút biểu cảm nào. Dường như chỉ đang tùy tiện nói về một việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi.

- Đúng vậy, chủ tịch thành phố Phó. Năm nay, khu Ninh Dương chúng cháu dự tính thi hành “cải cách hai phương diện”.

Lưu Vĩ Hồng lại không giống như Lưu Vĩ Đông gọi ông ta là bác hai, mà rất nghiêm túc gọi ông ta là chủ tịch thành phố Phó.

- Ừ.

Đối với chuyện này nhà họ Phó bọn họ cũng không thực sự ủng hộ, cho nên ông ta cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, cũng không dự tính phát biểu ý kiến gì.

Sau đó, Phó Đông Hướng lại cùng mọi người tùy tiện nói chuyện một hồi, rất nhanh sau đó liền cáo từ.

- Bác cả, nghe nói gần đây, chủ tịch thành phố Phó ở Lữ Đại không được ổn định lắm.

Rất nhanh, cuộc trò chuyện của những người trong nhà lại tiếp diễn. Lưu Vĩ Hồng lại chủ động nói về Phó Đông Hướng.

- Hả? Có chuyện gì vậy?

Lưu Thành Thắng chức cao quyền trọng, không nhất định có thể hiểu hết những tình huống ở phía dưới.

Lưu Vĩ Hồng giới thiệu sơ qua một chút về tình hình thành phố Lữ Đại.

Tháng 3 năm trước, Phó bí thư tỉnh ủy U Liêu kiêm Bí thư Thành ủy thành phố Lữ Đại - Trình Quang Huy lên đảm nhiệm trọng trách Phó Bí thư Đoàn Đảng. Phó Đông Hướng có hi vọng có thể tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy Lữ Đại, không ngờ lại bị thế lực cường đại của bản thổ tỉnh U Liêu phái người đoạt mất vị trí này. Tất nhiên Phó Đông Hướng vô cùng bất mãn. Quan hệ giữa hai bên trong quan trường thật sự không tốt lắm.

Trình Quang Huy vốn là Phó chủ tịch tỉnh Sở Nam, được phe Lục Đại Dũng coi trọng, sau này được Lưu Thành Thắng đề nghị, được điều tới tỉnh Liêu Đông.

- Tỉnh Liêu Đông gần như là nơi tập trung của phe phái địa phương, ý định thanh trừ phe phái địa phương ở các nơi của trung ương cũng dần dần tăng thêm.

Tất nhiên, Lưu Thành Thắng biết bố cục chính trị của tỉnh Liêu Đông gần đây. Trong vài năm gần đây, thuận theo uy vọng của đồng chí Tùy An Đông dần dần nâng cao, trung ương cũng càng lúc càng muốn thanh trừ đối với những nơi có phe phái địa phương tụ tập. Điều chỉnh chức vụ của Trình Quang Huy chính là một hình ảnh minh họa.

Rất nhanh, Lưu Vĩ Hồng lại bàn bạc với Lưu Thành Thắng về một chuyện khác.

- Bác cả, hiện tại sức khỏe của ông cụ như thế nào?

Đang nói Lưu Vĩ Hồng dùng ngón tay chỉ lên trên. Trong việc này, Lưu Vĩ Hồng đã mưu tính, vạch kế hoạch từ rất lâu, nhưng vẫn chỉ là một ý định bước đầu.

Không khí bên trong phòng rồi đột nhiên giảm xuống.

- Ông cụ đã sớm mặc kệ mọi chuyện, nhưng uy vọng của ông cụ vẫn còn rất lớn. Chỉ là sức khỏe không tốt lắm.

Lưu Thành Thắng thong thả nói, vẻ mặt tương đối thản nhiên.

- Tâm nguyện lớn nhất của ông cụ hiện giờ chính là có thể tận mắt nhìn thấy ngày Hongkong trở về. Cũng không biết...

- Vĩ Hồng, trong chuyện này, cậu không thể suy đoán lung tung.

Lưu Vĩ Đông lộ ra vẻ mặt khẩn trương.

- Con cứ nói tiếp.

Lưu Thành Thắng không lộ thái độ. Mã Quốc Bình nhìn chăm chú vào Lưu Vĩ Hồng.

- Sức khỏe ông cụ cũng không tốt lắm. Nhưng ông ta lại có thể bảo vệ được bờ biển ở đại hội năm 92. Nếu sang năm, ông cụ cũng có thể bảo vệ được bờ biển thì...

Lưu Vĩ Hồng thận trọng nói.

- Vĩ Hồng, cậu nói vậy là có ý gì?

Lưu Vĩ Đông là người hỏi đầu tiên.

- Nếu ông cụ không còn sống, hiện tại sẽ không có người nào xứng đáng để đứng đầu. Thế Minh Châu chắc chắn sẽ là một nhà độc quyền.

Thuận theo uy vọng của đồng chí Tùy An Đông dần dần lên cao, càng ngày hệ Minh Châu càng có nhiều hành động lớn. Hơn nữa từ sau khi Cổ Ích Hoa bị bắt, hệ Minh Châu thừa thắng truy kích, mò được rất nhiều lợi ích lớn. Lưu Vĩ Hồng có ký ức của thời kỳ sau này. Ban đầu, Tùy An Đông không có dự tính có hành động lớn như vậy trong đại hội lần thứ mười lăm. Ông ta vẫn tương đối tôn trọng ông cụ. Nhưng từ khi ông cụ bỗng nhiên rời khỏi thế tục, tất cả cũng không còn như vậy nữa. Minh Châu đột nhiên phát lực, trong đại hội lần thứ mười lăm đã có thu hoạch vô cùng lớn.

- Vĩ Hồng, cháu có biện pháp gì sao? Chuyện này cũng không phải là là chuyện đùa.

Hiển nhiên Lưu Thành Thắng rất động tâm đối với lời đề nghị này, nhưng ông ta hiểu chuyện này không dễ làm được.

- Trong chuyện y tế, về cụ thể con cũng không hiểu rõ lắm. Con cần nói chuyện với mẹ một chút.

Việc này nhiều lời vô ích.

...

Lại qua vài ngày tiếp theo, Lưu Vĩ Hồng không ngừng bố trí lần lượt tới thăm hỏi rất nhiều bạn bè người thân có gia thế.

Mãi cho tới mùng 6 mới dừng lại. Chẳng qua dừng lại cũng không là có nghĩa là hắn có thể nghỉ ngơi. Chỉ là chuyển tới thăm thành hẹn gặp. xem tại

Hôm nay, Lưu Vĩ Hồng hẹn mấy người bạn họp mặt trong câu lạc bộ Phú Hoa của Trịnh Hiểu Yến.

Đám người Lưu Vĩ Hồng, Vương Thì Hằng, Hạ Hàn, Hồ Ngạn Bác, Trần Bác Vũ, Long Vũ Hiên, Trình Huy ngồi thành một vòng.

Vương Thì Hằng đã làm ở Cục cán bộ 2 đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cấp Phòng được một năm rưỡi. Nghe nói đã có lời đồn nói muốn cho anh ta “thêm trọng trách”, không nghĩ cũng biết là sẽ nhanh thôi.

Hạ Hàn học ở đại học công an Hoa Hạ đã hai năm sẽ kết thúc trong tháng này, sẽ phải lập tức trở về Cửu An.

- Hạ Hàn, anh không cần lo lắng về công tác nữa. Tôi đã sắp xếp.

Lưu Vĩ Hồng biết tâm trạng Hạ Hàn, tất nhiên sẽ không để anh ta thất vọng.

Thấy Lưu Nhị ca nói như thế, tất nhiên Hạ Hàn cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, lại quay qua xem bài trên tay Long Vũ Hiên.

- Ngạn Bác, sau khi anh mới kết thúc tuần trăng mật trở về. Thế nào, có nghĩ thay đổi bộ phận không?

Tháng mười hai năm ngoái, Hồ Ngạn Bác dẫn người vợ mới cưới là Tạ Vũ Hân đi hưởng tuần trăng mật có đi qua Ninh Dương.

- Chà, Nhị Ca, tôi nào dám nghĩ tới chuyện tốt như vậy. Tôi cũng không muốn ở mãi Cục Giám sát, cọp càng giết càng lớn, càng giết càng nhiều.

Hồ Ngạn Bác vừa nghe ý này của Nhị Ca, tất nhiên không ngừng hưng phấn.

- Nhị ca, anh có thể đào góc tường của tôi sao? Tôi cũng đã tính toán rồi, ngay lập tức sẽ đề nghị với Văn phòng Quản lý Tài sản nhà nước, cho Ngạn Bác lên chức Phó cục trưởng.

Trần Bác Vũ vừa nghe hắn nói vậy, nóng nảy, vội vàng kêu to.

- Ha ha, Đại cục trưởng Trần của tôi, người tài giỏi cấp dưới của anh cũng vô số, có người nào kém hơn anh ta? Mỗi ngày người ta đều là đầy tớ của nhân dân, lo lắng sợ hãi, còn không muốn nịnh nọt để lên cấp sao?

Các cán bộ cục Giám sát Văn phòng Quản lý Tài sản nhà nước cả ngày đều làm những công tác đánh đánh giết giết, thực sự là cuộc sống luôn đắc tội với người. Nếu không cho nhiều người thăng quan, vậy ai còn ở đó mãi. Hiện tại đã sớm không còn là thời đại hô khẩu hiệu có thể chỉ huy cấp dưới vượt sóng gió nữa rồi.

- Tôi mặc kệ. Dù sao đi nữa, nếu không xảy ra sự cố gì tháng này Ngạn Bác sẽ là Phó cục trưởng của tôi.

Trần Bác Vũ thấy Nhị ca nói vậy, lập tức lại giở trò vô lại, quẳng xuống trước một câu.

- Được thôi, vậy chúng ta chờ một thời gian.

- Nhị ca, có phải còn có hoạt động nào khác hay không?

Hồ Ngạn Bác thoáng nghe liền đoán được, nhất định là thời cơ còn chưa đến, cho nên chỉ đánh tiếng với Trần Bác Vũ trước.

- Quá mấy tháng đi. Hiện tại thời cơ còn chưa đến.