Lời hứa của bốn ngày trước, rất nhanh đã đến kì hạn.

Lục Chính Ông trong khoảng thời gian này, lại có sự thay đổi khiến người ta kinh ngạc, nhiệm vụ quan trọng nhất của ông ta, chính là tiếp cho tốt hai vị thủ trưởng.

Đưa thủ trưởng đến trung tâm Độ Giả, bố trí các hoạt động bữa tiệc, đánh bài, câu cá, đánh golf.

Có người nói, người hiểu được việc nghỉ ngơi, mới hiểu cách làm việc.

Do đó, hai vị thủ trưởng bốn ngày này ở tỉnh Giang Hoài, nhất định họ muốn được nghỉ ngơi tốt, khi sau này trở về Bắc Kinh họ mới có tinh thần và thể lực tràn đầy để làm việc, vì nhân dân mà phục vụ.

Trong giai đoạn phát triển kinh tế mạnh mẽ này, tiêu tiền,, hiển nhiên cũng chính là vì kinh tế mà cống hiến.

Giang Hoài là một tỉnh kinh tế lớn, giống như Trương Nhất Phàm nói, tỉnh lớn tập trung sự tồn tại du lịch và công nghiệp, chỉ cần có tiền, có rất nhiều nơi để chơi, nhiều đến mức khiến cho người ta lưu luyến không muốn về, vui đến quên cả trời đất.

Hai vị thủ trưởng rất vui vẻ, lại thêm khí hậu ở tỉnh Giang Hoài lại ấm áp, thoải mái hơn so với thủ đô, lúc này là đầu xuân, thủ đô vẫn còn gió lạnh, bão tuyết thổi, Giang Hoài đã có hoa xuân rơi, dấu hiệu ban đầu của tin vui.

Ở lầu một của trung tâm Độ Giả, có cảnh sát vũ trang đứng gác, cách xử lý an toàn và thái độ phục vụ với trang phục kiểu Nhật có thể nói là hạng nhất thế giới.

Một chiếc xe Audi màu đen, xe số 2 chậm rãi chạy tiến vào.

Hai vị cảnh sát vũ trang đứng gác ở cổng, lập tức hành lễ.

Xe dừng lại ở trong cánh cổng lớn, Trương Nhất Phàm xuống xe.

Bước đi nhanh cùng với túi công văn ở phía sau lung, hai người ngẩng đầu bước hiên ngang đi vào khách sạn.

Hai cô tiếp tân cực kỳ xinh đẹp, cung kính chào họ.

-Chào chủ tịch Trương!

Trương Nhất Phàm gật đầu đáp lại.

Có một nhân viên lanh trí, lập tức bước đến, đón tiếp chủ tịch Trương ở thang máy.

Bộ sườn xám bó chặt thân thể mềm mại làm động lòng người khác và luôn phải duy trì nụ cười lộ tám cái răng, đây là dấu hiệu phát triển của Độ Giả, những cô gái ở đây, nghênh đón, trong một năm không biết đã đón tiếp bao nhiêu vị khách cao quý.

Các cô gái dùng sắc đẹp và sự tươi cười của mình, đã làm rung động thành công những vị khách lui tới nơi này. Do đó, hình ảnh tỉnh Giang Hoài đã trở thành điểm du lịch khắc sâu nhất trong trí nhớ của khách du lịch.

Trong một căn phòng sang trọng ở lầu ba, Trưởng ban thư ký Giả và Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương, còn có Lục Chính Ông ba người ngồi trong căn phòng mở cuộc họp, cuộc họp này, thực ra cũng chỉ là cuộc nói chuyện.

Sáng sớm ngày mai hai người sẽ về thủ đô, nếu chỗ Trương Nhất Phàm không có kết quả, hai người họ sẽ đối diện với một quyết định, tất cả sự thật về nơi này sẽ được báo cáo chi tiết cho đảng trung ương. Đương nhiên, đây là lựa chọn cuối cùng, không còn cách nào.

Do đó, Trưởng ban thư ký Giả đã không còn tâm trạng để chơi tiếp, đối mặt với vấn đề nghiêm túc này, họ vẫn duy trì sự cẩn thận, Trưởng ban thư ký Giả nhìn đồng hồ.

-Đã đến mười giờ rồi, anh ta có trở về không?

Lục Chính Ông trong lòng vẫn tràn đầy tự tin, bởi vì Trương Nhất Phàm nói, kết cục của sự việc trên căn bản đã được định sẵn, nhưng tình hình rốt cuộc thế nào? hoàn toàn không phải nằm trong tay Lục Chính Ông, anh ta chỉ có thể xác thực từ miệng của Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm nói xong, trong khoảng mười phút anh ta chạy tới Độ Giả. lúc này chỉ còn hai phút, người lại lần nữa đi trễ.

Trưởng ban thư ký Giả nói:

-Anh Lục, anh giục anh ta xem

Lục Chính Ông nói:

-Còn hai phút đồng hồ, không cần vội.

Vào lúc này, Âu Dương Tam Hào gõ cửa tiến vào.

-Thư ký Lục, hai vị thủ trưởng, Chủ tịch tỉnh đã đến rồi.

Vừa dứt lời, Trương Nhất Phàm và thư ký tiến đến, có mặt ở trước cửa.

-Thực sự xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu.

Trương Nhất Phàm tiến vào, dáng vẻ mệt mỏi.

Ba người cùng đứng lên.

-Thế nào?

Trương Nhất Phàm lãng thích cười.

-Yên tâm đi, chuyện thủ trưởng giao, có thể không hoàn thành tốt sao? Họ đã lên máy bay, không chừng vào sáng sớm ngày mai 7giờ sẽ đến sân bay tỉnh Giang Hoài.

7 giờ sáng mai, 9 giờ sáng mai là chuyến bay của hai vị thủ trưởng.

Phó trưởng ban tổ chức Trung ương chỉ vào Trương Nhất Phàm.

-Thời gian anh nắm thực sự chuẩn! chỉ để cho chúng tôi có hai tiếng đồng hồ.

Trương Nhất Phàm cười:

-Không phải tôi sắp xếp, là ông trời quyết định.

-ha ha –

Ba người lúc này mới yên tâm, Lục Chính Ông không kìm được âm thầm gật đầu, rốt cuộc cũng đã được quyết định.

Lúc này Lục Chính Ông, không khỏi có chút cảm động, Trưởng ban thư ký chạy trốn ở châu Âu, Trương Nhất Phàm làm sao đến đây? Trong một khoảng thời gian ngắn, anh ta tìm được đồng thời thuyết phục anh ta, đây thực sự là một chuyện không dễ dàng, nhưng Trương Nhất Phàm lại làm được!

Bao nhiêu năm rồi, đất nước của chúng ta có bao nhiêu cán bộ quan lớn đi nước ngoài ngoài, họ cứ ở hải ngoại, không về, trung ương cũng không còn cách nào? nhìn thấy thực lực của Trương gia, đã đạt đến mức gần như khiến người ta không dám tin phục.

Rốt cuộc có thế lực của Đổng Tiểu Phàm ở nước ngoài giúp đỡ, hay là Trương gia có người ở nước ngoài làm việc? Nỗi băn khoăn này, trong lòng Lục Chính Ông có lẽ là một nỗi sợ khó có thể cởi bỏ.

Nhưng ông ta hiểu được một lý lẽ, Trương nhất Phàm không thể coi thường, càng không thể dễ dàng mạo phạm, nếu không ắt gặp phải tai họa ngập đầu.

Làm một con người hay là một gia tộc, thế lực của họ đã đủ lớn, để khiến mình khi cả thế giới đều không có chỗ dung thân, bất luận may mắn gì cũng không cần thiết, cách duy nhất, chính là bản thân tự đào hố chôn mình.

7 giờ sáng mai, đối với Lục Chính Ông mà nói, sẽ là khoảng thời gian có ý nghĩa nhất.Trưởng thư ký Tỉnh ủy về, khiến cho cục diện bị động của ông ta thay đổi. do đó, ông ta rất chú ý đến chuyện này, vượt xa hơn những người khác.

Hai vị thủ trưởng nghe xong Trương Nhất Phàm báo cáo, hai người thoáng có chút yên tâm.

Lục Chính Ông tìm một khe hở, cùng Trương nhất Phàm trao đổi chút ý kiến.

-Đồng chí Trương Nhất Phàm, đối với chuyện trưởng ban thư ký lần này vô kỷ luật, hành vi vô tổ chức, nhất định phải nghiêm chỉnh xét xử, anh cùng với đồng chí Lý Hồng thương lượng đi, đem vấn đề của anh ta phản ánh với Ban Tổ chức Trung ương, vừa vặn Phó trương ban cũng ở đây.

Bên kia Lý hồng kiểm tra được rất nhiều vấn đề, Kim Tử Quang và Lục Thiên Trường đã bàn giao cho bộ phận sự thật, nhũng điều này mơ hồ đều có liên quan mật thiết với Trưởng ban thư ký. Trước khi những vẫn đề này được làm rõ Trương Nhất Phàm tất nhiên đã có tính toán của mình.

Trương Nhất Phàm nói:

-Bí thư Lục, sự việc của Trưởng ban thư ký, là chuyện phải xử lý, nhưng không phải bây giờ, tôi thấy vẫn là nên chờ thử xem! vấn đề của chúng ta bây giờ là làm sao để cho Trưởng ban thư ký trở về an toàn.

Lục Chính Ông suy nghĩ một chút.

-Vậy được rồi.

Khi rời khỏi thôn Độ Giả, Trương nhất Phàm gọi diện thoại cho Lý Hồng.

-Bí thư Lý Hồng, vấn đề kinh tế liên quan đến Trưởng ban thư ký đã điều tra như thế nào rồi?

Lý hồng nói:

-tôi đang cùng với phó bí thư Bàng bàn công chuyện, một lát sẽ gọi lại cho anh!

Văn phòng của Lý Hồng, mười giờ đêm, vẫn sáng đèn, nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật, vẫn cứ bận rộn chưa tan ca, trong khoảng thời gian này, họ đối điện với rất nhiều vấn đề, điều tra Kim Tử Quang, điều tra Lục Thiên Trường điều tra Trưởng ban thư ký tỉnh ủy.

Tuy là chuyện của Trưởng ban thư ký, phải do tổ chức quyết định, nhưng họ cần phải đem công việc làm đầu tiên. Đối với chuyện lần này Phó bí thư Bàng biểu hiện hoàn toàn cần chú ý, chuyện Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang, đó là chuyện chắc như đinh đóng cột, ai cũng chạy không thoát.

Làm một Phó bí thư tỉnh ủy, Phó bí thư Bàng gần đây tỏ vẻ quan tâm các đồng chí Ủy ban kỷ luật, thăm hỏi, Chu Nhất Lai, hiểu về tình hình của Lý Hồng một chút.

Ở văn phòng của Lý Hồng, phó bí thư Bàng nói:

-Đồng chí Lý Hồng, anh thật sự tin Trưởng ban thư ký sẽ trở về sao?

Chuyện này Trương Nhất Phàm không hề nói với Lý hồng, cô ta chỉ biết Trương Nhất Phàm có thể dùng lực lượng của Đổng Tiểu Phàm, sau khi mượn ảnh hưởng của dòng họ Rose Richer của Đức, mò kim đáy biển ở châu Âu, cuối cùng chuyện này kết quả như thế nào, Lý Hồng không hỏi, cô rất tin tưởng Trương Nhất Phàm, nên trong cuộc họp cô nói những lời như vậy, anh ấy có thể làm được.

Phó bí thư Bàng đối với việc này, vẫn có thái độ hoài nghi.

Lý Hồng nghiêm túc nói:

-Phó bí thư Bàng, đầu tiên chuyện này chúng ta không tỏ thái độ hoài nghi, chúng ta là thành viên của một tổ chức, vấn đề của Trưởng ban thư ký liên quan đến hình tượng của cả bộ máy, bất kể anh ta có về hay không, chúng ta đều cần phải làm cho anh ta trở về.

Phó bí thư Bàng nói:

-Nhất định phải làm cho anh ta trở về? Bí thư Lý Hồng, đây có thể là vấn đề về nguyên tắc và kỉ luật, nếu để cho đảng trung ương và Chính phủ biết chúng ta đều nói dối, cả bộ máy của chúng ta đều chịu phạt, đồng chí Lý Hồng, bây giờ nói sự thật với hai vị thủ trưởng vẫn còn kịp.

Phó bí thư Bàng nói một cách nặng nề chậm rãi.

-Năm đó án Viễn Hoa đi buôn lậu chấn động cả nước, chủ tịch tự mình đi cửa sau, thủ phạm đến giờ này vẫn còn ngoài vòng pháp luật, một phần tử tham ô lẩn trốn ở bên ngoài, anh ta rõ ràng biết chỉ có con đường chết, vậy làm sao có thể còn trở về tìm cái chết chứ? lại nói, trong tay chúng ta đã có bao nhiêu chứng cứ phạm tội của anh ta, Trưởng ban thư ký chỉ cần trở về nước, sẽ bị pháp luật nghiêm trị, anh ta sẽ trở về sao?

Lý Hồng nói:

-Về phần anh ta có trở về hay không, ngày mai sẽ biết kết quả cuối cùng, phó bí thư Bàng, như vậy đi, nếu anh cảm thấy có gì không ổn, anh có thể đi tìm hai vị thủ trưởng, họ ở trung tâm Độ Giả, bí thư Lục đang ở cùng họ, anh có thể phản ánh tình hình.

Phó bí thư Bàng nói:

-Không phải tôi đang bàn bạc voới cô sao, lo đồng chí Nhất Phàm sẽ phạm sai lầm như đồng chí Lục Chính Ông, tôi sợ anh ta xuất phát từ áp lực nào đó muốn làm chính trị thỏa hiệp, mất đi nguyên tắc của một đảng viên.

-Điều này anh cứ yên tâm, đối với đồng chí Nhất Phàm, tôi dám bảo đảm, anh ta là một đồng chí tốt có kinh nghiệm, hơn nữa năm đó, tôi đích thân tham khảo qua cuộc điều tra anh ta, anh ta là một đồng chí rất có nguyên tắc, bây giờ vấn đề của Trưởng ban thư ký, chúng ta đều cùng thực sự cầu thị, nhưng ở trong điều kiện tiên quyết của sự việc không rõ ràng, tôi đề nghị không cần phản ánh với cấp trên, để tránh xảy ra ảnh hưởng không cần thiết.

-Vậy được rồi!

Phó bí thư Bàng đồng ý với tâm trạng nặng nề.